Chương 45

Hôm nay nghe nói nàng đến Lưu Hoa cung, mọi động thái ở đó đều bị cọc ngầm báo cáo, ngay cả chuyện của Xu phi và Văn phi cũng đều biết, nhưng không ngờ trong mắt những người đó, nàng lại vô cùng ngây thơ vô hại.Tư Đồ Trạch biết việc mình ở qua đêm mấy ngày đã gây phiền toái cho Vân Tịch Dao, nhưng hắn không muốn thay đổi, hắn cần nàng có thể tự bảo vệ mình và biết cách đối phó với những người đó, chưa kể hắn cũng muốn để xem những người phụ nữ đó có thể làm gì.

【Đinh, độ thiện cảm tăng thêm 2, độ tín nhiệm tăng thêm 2!】

Vân Tịch Dao vẫn đang ngồi thì bị hệ thống nhắc nhở đánh thức, thấy Tư Đồ Trạch không còn ở đó, nàng khó hiểu nhìn Xuân Hoa, Xuân Hoa chỉ vào phòng trong, nàng hiểu rằng mình vẫn phải chịu đựng sự ghen tị của các nữ nhân trong hậu cung.

Nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở vừa rồi của hệ thống, nàng thực sự muốn hỏi xem độ thiện cảm và độ tín nhiệm không thể giải thích này đến từ đâu, nàng căn bản không làm gì cả, hôm nay chỉ ăn cơm trừng mắt tức giận nhìn hắn, làm sao lại tăng độ thiện cảm, chẳng lẽ hắn máu M sao?

“Vân Quý Nhân, hoàng thượng hỏi người còn muốn ngẩn người tới khi nào? Có thể đi vào được chưa, hoàng thượng tìm người đánh cờ.” Đức Toàn từ trong đi ra ngoài nhìn Vân Tịch Dao đang ngồi ở chỗ đó.

“A? tốt, ta đây đến liền.” Vân Tịch Dao ngốc manh ngẩng đầu, sau khi phản ứng lại thì đứng dậy đi vàở phòng trong, không có chú ý tới Xuân Hoa ở sau lưng nàng một mặt bất đắc dĩ nhìn xem bóng lưng của nàng, nhìn về phía Đức Toàn thở dài.

Vân Tịch Dao bước vào, nhìn thấy Tư Đồ Trạch đang ngồi trên ghế, bàn cờ đã được đặt sẵn chờ nàng bước tới.

"Đến rồi à? Trẫm đang đợi nàng để bắt đầu!"

“Hoàng thượng, có thể đừng đánh cờ hay không, tần thϊếp thật sự không biết.” Có thể cầu buông tha hay không. Khuôn mặt Vân Tịch Dao mong đợi nhìn Tư Đồ Trạch, hy vọng hắn có thể thay đổi chủ ý.

“Trẫm thấy chơi rất tốt.” Những trận trước đều hay không tệ đến thế, Tư Đồ Trạch hiếm khi tìm được một kỳ thủ cùng chơi cờ với hắn.

"Dạ." Vân Tịch Dao bất đắc dĩ đi tới ngồi xuống, cầm lấy hộp cờ trắng, nhìn bàn cờ trống rỗng, duỗi tay tùy ý đặt những viên cờ trắng vào.

Như không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Tư Đồ Trạch lập tức đặt quân đen vào, nhưng sau khi đặt xong lại nghiêm túc nói: "Tịch Dao nghiêm túc một chút thì tốt hơn, trẫm không thích những người chơi lấy lệ!" Sau đó, tay hắn gõ nhẹ vào bàn chờ đợi.

Vân Tịch Dao nghe được lời này hiển nhiên là sửng sốt, nàng nhanh chóng liếc nhìn Tư Đồ Trạch, thấy hắn không hề nói dối, nàng bỏ đi tâm tình lười biếng lấy lệ, bắt đầu chơi cờ một cách nghiêm túc, thậm chí còn không để ý đến cách Tư Đồ Trạch gọi mình đã thay đổi.

Hai người qua lại đặt cờ, trong khoảng thời gian này, Tư Đồ Trạch thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vân Tịch Dao đang nghiêm túc suy nghĩ, không khỏi mỉm cười, Vân Tịch Dao không thấy mà chỉ nhìn bàn cờ, suy nghĩ nên làm gì, ra nước nào tiếp theo.

""Còn chưa nghĩ ra?" Đối mặt với người cau mày nhìn chằm chằm vào bàn cờ, Tư Đồ Trạch đột nhiên không đành lòng.

Nhìn thấy Vân Tịch Dao mở to mắt nhìn bàn cờ, đưa ngón trỏ tay trái lên miệng liếʍ nhẹ, vẻ mặt đang suy tư nghiêm túc thật đáng yêu, khiến người ta không khỏi muốn nhéo vài cái.

Mà Tư Đồ Trạch lại vươn tay qua bàn cờ, véo má Vân Tịch Dao xoa nhéo vài cái, làn da mềm mại mịn màng của nàng khiến hắn yêu thích không buông tay.