Tư Đồ Trạch cúi đầu nhìn Vân Tịch Dao đứng đối diện, không bỏ sót vẻ mặt đau khổ và tức giận khi cúi đầu xuống.Biết nàng đã tức giận, nên không trêu chọc nữa mà nghiêm túc nói: “Được rồi, sắp đến giờ rồi ngồi xuống dùng bữa đi!” Nói xong, hắn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh kêu nàng ngồi xuống, trêu chọc một chút cũng đủ rồi, nhìn nàng muốn tức giận mà không thể, kìm nén đỏ mặt nhìn chằm chằm vào hắn cũng rất thú vị.
Nhưng mà Vân Tịch Dao không nhận ân huệ của hắn, nói xong quay người ngồi xuống, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng trước mặt đến khi bước đến bàn ngồi xuống, nhưng lần này nàng càng cảnh giác hơn khi ngồi xuống.
Tư Đồ Trạch cảm nhận được sự cảnh giác của người bênh cạnh, đoán rằng ánh sáng mình vừa nhận được từ phía sau là từ nàng, không những không tức giận mà còn cảm thấy có chút buồn cười.
"Yên tâm dùng bữa đi, trẫm cam đoan không động vào nàng."
Tư Đồ Trạch nói ra lời này, rõ ràng cảm giác được người bên cạnh có chút thả lỏng, không khỏi cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người đối xử với mình như vậy, nhưng lại cảm thấy rất thú vị, luôn muốn trêu chọc nàng.
Vân Tịch Dao không biết tâm lý của Tư Đồ Trạch, hiện tại nàng chỉ muốn ăn xong bữa cơm và tránh xa hắn ra, nàng không khỏi thắc mắc hắn có phải là hoàng đế hay không, hiển nhiên nàng cho rằng vị hoàng đế mười tám tuổi này rất có năng lực và trưởng thành khi gặp trước đây, càng thân thiết nàng càng cảm thấy thực chất chỉ là một đứa trẻ, làm nàng cảm thấy rất hối hận.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên bàn yên tĩnh, hai người đang tự mình lo liệu bữa ăn, còn hoạt động tâm lý của bản thân thì chỉ có nàng biết, Vân Tịch Dao chỉ mong hắn ăn xong rồi rời đi.
Nhưng mà nàng nhất định phải thất vọng rồi, sau khi dùng bữa xong, Tư Đồ Trạch vẫn ngồi đó, cho dù các nha hoàn đã dọn dẹp xong, hắn cũng không có ý định rời khỏi Lan Hoa Cung.
Vân Tịch Dao nhịn không được mở miệng hỏi: "Hoàng thượng, đêm nay ngài vẫn ngủ ở Lan Hoa cung sao?" Nói xong, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
“Ừ, Vân Quý Nhân có ý kiến gì sao?” Tư Đồ Trạch nghe vậy nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Vân Tịch Dao đợi nàng trả lời.
“Không có, tần thϊếp không có ý kiến.” Nàng nào dám có ý kiến, ngươi thế nhưng là hoàng thượng mà! Vân Tịch Dao không đem lời sau cùng nói ra, nàng vẫn là có chút tự mình hiểu lấy, biết lời gì nên nói lời gì không nên nói.
“Không có thì tốt.” Tư Đồ Trạch ý gật đầu, ý vị thâm trường nhìn Vân Tịch Dao, thấy nàng cúi đầu, hai tay đặt ở trên đùi, trên thân rõ ràng tản ra khí tức chớ đến gần, cứng ngắc ngồi ở chỗ đó, không khỏi có chút đau lòng, đưa tay nắm chặt hai tay của nàng.
“Vân Quý Nhân không cần lo lắng, làm tốt việc của mình, bảo vệ tốt chính mình là được, vấn đề trẫm ngủ lại không cần lo lắng, trẫm có trẫm dự định."
Vân Tịch Dao nghe được lời này có chút sửng sốt, nàng không hiểu có ý gì, câu này nên hiểu như thế nào? Nàng không được phép suy nghĩ nhiều, vội vàng đáp: "Tần thϊếp hiểu, sẽ làm tốt việc của mình, sẽ không can thiệp vào chuyện của hoàng thượng."
"Ừ." Tư Đồ Trạch gật đầu, chắp tay đứng dậy đi vào phòng trong, hắn cũng không giải thích gì, có lẽ nàng có thể hiểu, hoặc cũng có thể không, hắn không biết mình suy nghĩ gì chỉ muốn nói điều đó.
Kể từ mỗi ngày nghe cọc ngầm hồi báo tin tức của nàng, hắn bắt đầu dần dần để ý nàng, không chỉ bởi vì hình dạng, quan trọng chính là nàng ấy như tiểu tiên tử, khi thì khả ái mơ hồ, khi thì ôn nhu đoan trang, dần dần hắn cảm thấy hứng thú, đặc biệt là khi ở trước mặt hắn khiến hắn muốn chân chính hiểu rõ nàng.