Chương 43

Nhìn thấy điểm kinh nghiệm 5000, nhìn lại một chút sách kỹ năng cung đấu cần 200 điểm kinh nghiệm, phát hiện cũng không phải nhiều, Vân Tịch Dao quả quyết mua, vì kỹ xảo cung đấu của bản thân, nàng cần phải học nhiều một chút, mới có thể phòng thủ người khác ám hại.Vân Tịch Dao suốt ngày đọc sách kỹ năng cung đấu, không để ai phục vụ bên cạnh, nàng không muốn bị quấy rầy chứ đừng nói đến việc bị nhìn thấy khi đang cầm cuốn sách trên tay.

Thời gian ban ngày luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã gần đến buổi tối, Vân Tịch Dao mới đọc được một phần ba cuốn sách kỹ năng cung đấu dày đặc, nàng đưa tay xoa xoa cổ, ngẩng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Chủ tử, có cần truyền thiện không?" Giọng Đào Nhi từ bên ngoài truyền đến, nhưng lại không có đi vào, chỉ mang theo giọng điệu dò hỏi.

Vân Tịch Dao chú ý tới bầu trời bên ngoài, phát hiện trời đã tối, hóa ra đã qua một ngày mà nàng không hề hay biết.

"Được rồi, dọn bữa đi!" Vân Tịch Dao đặt cuốn sách vào hệ thống, dùng tay phải nhéo chóp mũi xoa xoa, dùng tay trái dụi hai mí mắt để giảm bớt căng thẳng.

Sau khi đi ra khỏi phòng trong, nhìn đồ ăn bày trên bàn ở phòng ngoài, Vân Tịch Dao sờ bụng, ho khan một tiếng rồi đi tới ngồi xuống, trước khi nhìn thấy đồ ăn cũng không cảm thấy đói, bây giờ lại thấy thấy đói đến mức ngực áp vào lưng.

Nhưng còn chưa kịp động đũa, bên ngoài đã có tiếng bước chân đều đặn cùng giọng nói trêu chọc: "Vân Quý nhân chả nhẽ lại không muốn đợi trẫm cùng dùng bữa sao? Gấp gáp như vậy làm gì?”

Vân Tịch Dao ngẩng đầu nhìn thấy Tư Đồ Trạch đang đi về phía mình, hôm nay hắn mặc áo choàng đen, chắp hai tay sau lưng đi đến bàn ăn.

“Hoàng thượng cát tường!” Vân Tịch Dao bản năng đứng dậy thỉnh an, đây là động tác cùng thói quen mấy ngày nay.

"Đứng lên đi, Vân Quý Nhân còn chưa nói nói, như thế nào lại vội vã dùng bữa như vậy mà không đợi trẫm tới?" Tư Đồ Trạch nói xong đi đến chiếc ghế cạnh Vân Tịch Dao ngồi xuống, nghiêng người về phía nói về phía nàng, hơi thở thở ra khi nói chuyện đập vào tai khiến tai nàng ngứa ngáy và phiếm hồng.

Vân Tịch Dao có chút lúng túng, nàng dịch người sang một bên, muốn cách xa Tư Đồ Trạch một chút, nhưng đối phương tựa hồ đang chống đối nàng, nàng lùi lại, hắn tiến về phía trước, tới tới đi đi, khiến nàng gần như sắp ngã xuống.

“A!” Thân thể ngả người ra sau, nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau, lại phát hiện thắt lưng mình bị giữ lại, nàng chậm rãi mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen như vực thẳm.

Không khí trong Lan Hoa Cung rất yên tĩnh, ngoại trừ tư thế quái đản của hai người ngồi trên bàn, thái giám và cung nữ bên cạnh đã phục hồi tinh thần sau giây phút hoảng sợ, vẫn cúi đầu cung kính đứng ở một bên.

Mà Đức Toàn cùng Xuân Hoa trông có vẻ lo lắng hoảng sợ, dù sao tư thế của hai vị chủ nhân này có chút không an toàn, sẽ có thể ngã xuống, họ muốn bước tới để giúp đỡ nhưng lại cảm thấy người kia toả ra một khí tức chớ lại gần, nên họ chần chờ đứng bất động ở nơi đó.

Tư Đồ Trạch cùng Vân Tịch Dao không biết biểu tình biến hóa của người bên cạnh, hai người bây giờ duy trì tư thế ngã nhào, Tư Đồ Trạch ôm ở thân thể ngửa ra sau của Vân Tịch Dao, ôm sát eo của nàng.

Ánh mắt chạm nhau, hai người không khỏi sửng sốt không có động tĩnh gì, Tư Đồ Trạch không khỏi ôm chặt eo Vân Tịch Dao.

Vân Tịch Dao cảm giác được eo mình chuyển động, vội vàng đứng dậy, đẩy Tư Đồ Trạch ra, nói: "Đa tạ Hoàng thượng." Nói xong, nàng cúi đầu, mím môi trong lòng nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Tư Đồ Trạch vì đã làm nàng xấu hổ.