"Phải không?" Vân Tịch Dao âm thầm lẩm bẩm sau đó xoay người đi về phía Lan Hoa cung, Xuân Hoa và Hạ Hoa đi theo phía sau."Hệ thống, xin đừng trốn nữa, có thể nói cho ta biết tại sao Tư Đồ Trạch lại thích hoa lan không?" Trong đầu Vân Tịch Dao nhịn không được dò hỏi.
"Hệ thống, đừng từ chối trả lời. Nói nhanh đi."
【Đích··· đích, vấn đề của ký chủ trước mắt không thể trả lời, nhất định phải chờ đến cốt truyện bắt đầu mới được.】
“Cốt chuyện bắt đầu? Điều đó có nghĩa là ba năm sau nữ chính xuất hiện phải không?"
【Đúng vậy, nhất định phải chờ đến ba năm sau tình tiết bắt đầu mới được, bây giờ hệ thống chỉ có thể trợ giúp ký chủ, không thể đem tình tiết cùng nội dung với một số bí mật nói cho ký chủ được.】
Vân Tịch Dao nghe xong lời của hệ thống, đại khái đã hiểu được, hiện tại nàng chỉ có thể từng bước một đạt được hảo cảm, có được chỗ đứng vững chắc trong hậu cung, về phần còn lại, nàng tạm thời không thể biết được.
Cũng tốt, cứ như vậy nàng chỉ cần cố gắng lấy được sự sủng ái của Tư Đồ Trạch, không cần quan tâm chuyện khác, hoa Lan thì hoa Lan, dù sao nàng cũng từng rất thích hoa Lan nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để tìm ra nội gián.
Có thể không chỉ có một kẻ nội gián nhưng để phân biệt tốt xấu, sau khi trở về nàng cần phải quan sát cẩn thận, về phần ứng cử viên, nàng đã có thể đoán được một hoặc hai.
Mà khi Vân Tịch Dao trở lại Lan Hoa Cung, một bên khác Tư Đồ Trạch cũng trở về tẩm điện, trên người tản ra khí tức thanh thản, để cho người ta liếc một mắt cũng có thể cảm giác được tâm tình của hắn đang rất tốt.
Đức Toàn một mực theo sát phía sau, đối với sự việc xảy ra trong ngự hoa viên hết thảy đều minh bạch, lúc Tư Đồ Trạch nói ra câu nói trước lúc rời đi, hắn biết Vân Quý Nhân đã lọt vào mắt hoàng thượng, có thể Vân Quý Nhân sẽ rất nhanh thuộc về hoàng thượng, biến thành người cần chân chính lấy lễ để tiếp đón.
“Đức Toàn, ngươi nói Vân Quý Nhân là người như thế nào?” Tư Đồ Trạch ngồi ở trên long ỷ, tay trái sờ lên cằm suy tư, nhưng vẫn không tự chủ hỏi ra câu nói này.
Đức Toàn nghe vậy đến gần, cúi đầu đáp: "Hồi hoàng thượng, Vân Quý Nhân thích hoa Lan cũng không phải giả, hơn nữa cũng không phải cố ý ở lại ngự hoa viên, cùng hoàng thượng gặp nhau cũng là ngẫu nhiên."
“Ừ, trẫm biết, trẫm là đang hỏi ngươi người như thế nào?"
“Cái này, nô tài cảm thấy Vân Quý Nhân tính tình tương đối trẻ con, không giỏi che giấu."
"Phải không?" Tư Đồ Trạch nhắm mắt lại, tay phải gõ nhẹ lên bàn suy nghĩ vấn đề, trong đầu hiện lên vẻ mặt bối rối khó hiểu vừa rồi, xem ra Đức Toàn nói đúng.
“Đức Toàn, kêu người ở Lan Hoa Cung bảo hộ tốt Vân Quý Nhân, nhất cử nhất động phải bẩm báo."
“Dạ, nô tài hiểu rõ."
Thời gian nháy mắt trôi qua sáu ngày.
Vân Tịch Dao vào cung ngày rằm tháng bảy âm lịch, bây giờ đã là ngày hai mươi lăm tháng bảy âm lịch, từ khi hai người gặp nhau ở ngự hoa viên, nàng chưa bao giờ gặp lại Tư Đồ Trạch, không biết là cố ý hay vô ý, nàng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng dù cảm thấy kỳ lạ đến đâu, nàng cũng không thể chủ động đi tìm Tư Đồ Trạch, ngoại trừ việc mỗi đêm đều đến một cung điện nào đó để giả vờ tìm người thị tẩm, thời gian còn lại đều không có trong hậu cung.