Chương 30

“Ừ? Chuyện gì?” Tư Đồ Trạch nghi ngờ nhìn về phía Vân Tịch Dao, nhìn thấy người trước mặt bộ dáng muốn nói lại thôi, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, lúc này mới phát hiện chính mình nắm chặt tay của nàng không thả, lập tức buông ra, không được tự nhiên đưa tay lên miệng ho nhẹ “khục, Vân Quý Nhân chính xác cùng hoa lan rất hợp."Vân Tịch Dao nghe xong những lời này lập tức nhìn về phía đối phương, nàng thực sự cảm thấy những lời này không hề thành thật, sau khi nhìn thấy vẻ mặt và tư thế của Tư Đồ Trạch, nàng có thể chắc chắn rằng đối phương hẳn là đang tránh né việc mình vừa làm.

“Tạ hoàng thượng.” Vân Tịch Dao ngượng ngùng cúi đầu xuống, hai gò má phiếm hồng, nhìn qua làm người trìu mến.

Tư Đồ Trạch sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người trước mặt, đặc biệt là đôi mắt kia, luôn khiến hắn muốn nhìn thêm vài lần nữa để nắm bắt được thứ gì đó, trong mười tám năm qua lần đầu tiên hắn nghĩ nữ nhân trong hậu cung cũng không nhất định xấu như vậy.

Vân Tịch Dao cúi đầu suy nghĩ, đang suy nghĩ nên làm thế nào nắm bắt thời cơ này để tăng thêm thiện cảm, dù sao đây là cơ hội hiếm có, bỏ qua cơ hội này cũng không phải là một ý kiến hay, nhưng trước khi nàng kịp suy nghĩ về chuyện đó, giọng nói của hệ thống đã truyền đến.

【Đinh, chúc mừng ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ hoàng đế Tư Đồ Trạch tăng thêm 5 độ thiện cảm, thực sự là thật đáng mừng.】

Lời chúc mừng của hệ thống khiến nàng sửng sốt, sau đó đột nhiên cảm thấy cằm mình bị một bàn tay nhéo, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn đối phương: “Hoàng thượng?” Nàng nhìn Tư Đồ Trạch, giọng có chút hoảng hốt.

“Ừ.” Nhẹ giọng trả lời, lại không có buông tay đang nắm cằm ra, con mắt quan sát tỉ mỉ, trong lòng Tư Đồ Trạch nổi lên một tia rung động, nhìn cặp kia nghi hoặc còn mang theo ánh mắt kinh hoảng kia, hắn đã xác định ý nghĩ của mình, không khỏi có chút vui vẻ, cười mở miệng: “Vân Quý Nhân rất tốt.” Nói xong buông tay nắm cằm nàng ra, chắp hai tay sau lưng rồi quay người rời đi.

Vân Tịch Dao ngơ ngác đứng ở nơi đó, không hiểu rốt cuộc là tình huống gì, nàng có chút mơ hồ, kỳ thật ngay cả Hạ Hoa cũng không hiểu hoàng đế rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Xuân Hoa đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Tư Đồ Trạch rời đi, sau đó lại nhìn Vân Tịch Dao bên cạnh, lộ ra vẻ mặt trầm tư và sáng tỏ.

"Vừa rồi hoàng thượng có nói cái gì buồn cười sao?" Vân Tịch Dao quay đầu hỏi Xuân Hoa cùng Hạ Hoa.

“Không có.” Hai người lắc đầu, đồng thanh trả lời.

"Thật sao?" Nàng thuận miệng quay lại nhìn hoa lan, sau đó nhìn về hướng Tư Đồ Trạch rời đi, Vân Tịch Dao bối rối, nàng đã làm gì khiến Tư Đồ Thích thích hay nói gì đó sao?

Hai người chỉ nói chuyện có vài câu, tất cả đều là vì hoa lan, chẳng lẽ hắn thực sự thích hoa lan đến thế? Kỷ niệm đó là gì? Lý do gì khiến hắn thích hoa lan đến vậy? Thậm chí vì hoa lan mà độ thiện cảm của hắn dành cho nàng ngày càng lớn.

Vân Tịch Dao thật sự muốn hỏi, nhưng thân phận hiện tại của nàng căn bản không có khả năng, hơn nữa trong lòng nàng cũng mâu thuẫn, nàng có muốn biết hay không? Nhưng khoảnh khắc đó khiến người ta phải kinh ngạc, cảm thấy hắn vẫn là một đứa trẻ cần được bảo vệ, nhưng chẳng bao lâu sau hắn lại trở về với người hoàng đế có đôi mắt lạnh lùng.

“Chủ tử, không cần lo lắng, hoàng thượng cũng không có tức giận, người không thấy hoàng thượng lúc rời đi còn cười sao?” Không chỉ là cười, tựa hồ còn có chút vui vẻ, trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng cũng không có nói ra, nhưng mà từ lúc hoàng thượng rời đi từ biểu cảm đến ánh mắt nàng ta có thể xác định trước mắt Vân Quý Nhân cũng có thể chân chính trở thành người kia.