Nàng hận không thể đánh chết hệ thống, nếu không phải là nó thì sao mình lại tiến cung, còn có nhiệm vụ kia, không phải nó tuyên bố, nàng làm sao có thể suy nghĩ lâu như vậy và sử dụng lá bài xui xẻo để hoàn thành nhiệm vụ.Vân Tịch Dao không có trả lời hệ thống, chỉ là mặc kệ, nàng hiện tại đang tức giận, cần phải mặc kệ hệ thống mấy ngày.
Một lúc sau đã đến chính điện, mọi người dừng lại ở ngoài cửa, thái giám đứng đầu đi vào báo cáo, sau đó thái giám bắt đầu báo danh, sáu người một tổ lần lượt đi vào.
Một lúc sau, các tú nữ lần lượt đi ra, trên mặt đều có vẻ vui mừng, có người thất vọng, nhưng cũng có một số người thở phào nhẹ nhõm, những người này dần dần rời đi, rất nhanh đã đến lượt Vân Tịch Dao.
“Văn Tố Phương,...., Vân Tịch Dao, ....., Lý Vân Nhi,...” thái giám thét lên tên sáu người, Vân Tịch Dao bỗng nhiên nghe được tên của mình, đứng lên ra khỏi hàng.
Trong tổ của nàng chỉ có hai người quen nhau, ba người còn lại cũng không biết mặt, nhưng nàng không quan tâm mỉm cười đi về phía đại điện, đứng ở chính giữa với một tư thế đoan chính, bị hai bên trang phục lộng lẫy bao quanh.
Nàng và năm người khác đồng thời bước vào, bước qua ngưỡng cửa đại sảnh, chậm rãi tiến vào đại sảnh, thân thể hơi thả lỏng, khiến người ta trông mềm mại và yếu đuối.
"Hoàng đế nhìn xem, sáu người này khá tốt, đặc biệt là Tố Phương nữ nhi của Tả thừa tướng, cùng Vân Nhi nhà họ Lý. Hai người này con nghĩ như thế nào?" Nghe bên lời nói của Thái hậu, hắn khẽ cau mày trong giây lát, sau đó lại khôi phục vẻ mặt vô cảm.
“Được, nghe lời mẫu hậu, hai người này có thể ở lại.” Giọng nói bình tĩnh của Tư Đồ Trạch vang lên trong đại sảnh, khiến Thái hậu thở phào nhẹ nhõm.
Thái hậu kỳ thực cũng có tư tâm, con gái Tả tướng nhất định phải giữ lại, Lý gia là nhà mẹ đẻ của nàng ta, nàng ta hy vọng Vân Nhi có thể vào cung, nên đã cho đứng cùng một chỗ với Văn Tố Phương để hoàng đế cân nhắc.
Văn Tố Phương cùng Lý Vân Nhi lộ ra vẻ mặt vui mừng, bọn họ căn bản không để ý tới biểu tình của hoàng đế, cũng không nghe được ý tứ của hoàng đế: “Nghe mẫu thân nói” đây rõ ràng không phải là điều bọn họ thích, thế nhưng Vân Tịch Dao lại nghe rõ ràng.
"Hoàng đế lại nhìn một chút, xem còn hợp ý ai khác không?” Âm thanh Thái hậu vang lên lần nữa nhưng mà nàng ta chỉ là hỏi lấy lệ một chút mà thôi.
Tuy nhiên, câu hỏi của nàng ta vừa vặn làm hoàng đế hài lòng, khi hắn định tìm ra lý do, thì nhìn xuống cô nương đang mặc trang phục mộc mạc cài một bông lan trên đầu, một thiếu nữ khả ái mà hắn đã nhìn thấy trong Ngự Hoa viên.
"Chính là người ở giữa kia cài hoa lan." Tư Đồ Trạch đơn giản nói, nhưng Thái hậu hiển nhiên sửng sốt một lát, sau đó mới chú ý tới phương hướng của Vân Tịch Dao, nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy có thể, dáng dấp cũng không phải là rất đẹp, có thể vào cung.
【Đinh, chúc mừng ký chủ, độ thiện cảm của hoàng đế tăng thêm 10, trước mắt độ thiện cảm là 20, độ tín nhiệm 0. (Thiếu nữ, ngươi phải cố gắng lên.)】
Vân Tịch Dao nghe được âm thanh của hoàng đế liền cảm thấy nhẹ nhõm, không ngờ sẽ có phần thưởng đặc biệt, lại còn nhận được độ thiện cảm, điều này thực sự rất tuyệt vời, quả nhiên bộ trang phục này đã khiến những người quen nhìn thấy nhiều trang phục diễm lệ thấy thoải mái, đặc biệt là hoa lan, có vẻ như hoàng đế rất thích hoa lan.
"Được, chỉ cần hoàng thượng thích thì lưu lại." Thái hậu gật đầu đồng ý, nhìn thái giám bên cạnh, quả nhiên nghe thấy thái giám hét lớn: "Vân Tịch Dao, nhị tiểu thư Vân phủ, lưu lại."
"Tạ ơn hoàng thượng.” Vân Tịch Dao quỳ xuống tạ ơn, động tác chậm rãi, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, không vui cũng không buồn.