Chương 12

Vân Tịch Dao cảm thấy thái giám tới thật đúng lúc, bây giờ Vân Lan Dao không nói được gì càng tốt, nàng cũng không nhiều lời, đoán chừng cũng không sai biệt lắm, nàng đã thấy mấy thiếu nữ trong mắt mang theo khí tức nguy hiểm nhao nhao đi sau lưng hoặc bên cạnh Vân Lan Dao.Vân Tịch Dao hơi đi về phía sau, nàng cũng không muốn đi phía trước, những người kia ăn mặc diễm lệ nhìn lâu sẽ mỏi mắt, nàng một thân mộc mạc ngược lại sẽ tốt một chút, đây cũng chính là một chiến lược.

Đám người chia thành mười hai hàng, mỗi hàng sáu người, hai thái giám dẫn đầu đi về phía trước, mọi người cũng ung dung theo sau.

Vân Tịch Dao vẫn luôn chú ý đến Vân Lan Dao, nàng nhìn thấy vài mỹ nhân đang trao đổi ánh mắt với nhau, thậm chí nàng còn vô tình phát hiện ra một cung nữ và một thái giám cũng đang nhìn chằm chằm vào Vân Lan Dao tỏ ra do dự và chần chờ.

Nàng không khỏi có chút kinh hãi, cái cô cung nữ và tiểu công công kia tuyệt đối không phải là người bình thường, hẳn là có một vị nào đó người an bài ở chỗ này, xem ra bọn hắn muốn đối phó với Vân Lan Dao, sẽ không phải là một vị nữ nhân nào đó trong hậu cung muốn hại tú nữ đẹp mắt nhất lạc tuyển đấy chứ.

Nghĩ đến khả năng này, Vân Tịch Dao không biết nên cầu xin ông Trời giúp đỡ hay thông cảm cho Vân Lan Dao, sau khi bị dính lá bài xui xẻo, những người đó đều nhắm vào Vân Lan Dao thật sự là xui xẻo.

Vân Tịch Dao vẫn luôn chú ý về phía đó, cảm thấy có chút lo lắng, càng đến gần chính điện thì càng lo lắng, dù sao nếu vào chính điện nàng ta cũng chưa chắc sẽ lạc tuyển. Cách duy nhất là trực tiếp gặp rắc rối trước khi bước vào điện.

Ngay lúc nàng đang lo lắng mình sẽ bị xóa sổ, đột nhiên vang lên một âm thanh kinh ngạc: "Ồ, chuyện gì vậy? Có người té ngã."

Vân Tịch Dao nhìn lại, phát hiện Vân Lan Dao cùng khác hai nữ tử khác té ngã, chỉ là ngoại trừ Vân Lan Dao ra hai vị kia rất nhanh đứng lên vỗ vỗ thân thể, một bộ dạng không có chuyện gì nhưng Vân Lan Dao lại nằm rạp trên mặt đất không có đứng lên.

Đúng lúc này, cung nữ đang để mắt đến Vân Lan Dao và vị công công trẻ tuổi kia cùng bước tới, giả vờ lo lắng rồi đưa tay đỡ Vân Lan Dao đứng dậy.

Vân Tịch Dao đứng ở phía sau, theo dõi chặt chẽ động tác của hai người, cũng không bỏ qua việc cung nữ và vị công công kia nhanh chóng lấy thứ gì đó từ trong tay áo ra rắc lên người Vân Lan Dao.

Nàng có chút kinh ngạc với tốc độ của cung nữ và vị công công kia, nếu không phải nàng giữ tư thế tốt và luôn cẩn thận quan sát thì cũng không thể nhìn ra được điều gì.

“Ồ, không ổn rồi, khuôn mặt xinh đẹp của tú nữ có vết bầm tím, trên người hình như có vết mẩn ngứa.” Cung nữ kinh ngạc đỡ Vân Lan Dao đứng dậy, hét lớn, gần như ngay lập tức bị những người xung quanh nghe thấy.

Thái giám dẫn đầu vội vàng đi tới, lo lắng nhìn nàng ta tiếc nuối nói: “Này, ngươi đưa nàng ta về viện tú nữ nghỉ ngơi đi, sau đó đưa ra khỏi cung.” Nói xong quay người lại tiếp tục đi về phía trước.

Các tú nữ nghe được thái giám dẫn đầu nói như vậy, đều hiểu ý tứ, không khỏi lộ ra vẻ mặt giễu cợt, nhưng cũng không quá để ý, bớt đi một kẻ địch, bọn họ cũng yên tâm, tiếp tục đi theo thái giám.

Vân Tịch Dao cũng nhẹ nhàng thở ra, bởi vì nàng nghe được âm thanh của hệ thống, 【chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ: Làm Vân Lan Dao không được tuyển. Hoàn thành.】

【Thiếu nữ, không nghĩ tới biện pháp của ngươi thật đúng là có thể thành công, ta có thể nói vận khí ngươi thật tốt, đúng là vận khí cứt chó.】Hệ thống hoàn toàn nói không nên lời.

Vân Tịch Dao dừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, chỉ trong chốc lát, tiếp tục đi về phía trước như chưa có chuyện gì xảy ra.