Chương 13

Có những thứ vốn dĩ ngay từ đầu không phải của mình nhưng lại thập phần cuốn hút ánh mắt. Không biết rằng thứ đó như thiêu thân lao vào lửa, đi sâu vào liền vạn kiếp bất phục.

- Yay-

Hạ Tuyết nhìn Hoằng Diên cô độc ngồi ở một góc bàn cách xa Hạ Hàn Lăng cùng Hạ Vãn Nhi, nhìn rất tự kỷ, rất giống như khi nào đó, chính cô cũng tự phong bế chính mình.

Hắn phải chăng lại rất cô đơn đi, thật sự là cô đơn. Lúc này đây Hạ Tuyết thật muốn gϊếŧ chết chính mình, thầm nghĩ tại sao lúc trước cô lại không nghiêm túc đọc kỹ bộ truyện đó nếu không lúc đó cô cũng biết kết cục của Hạ Hoằng Hiên rồi. Sẽ giúp hắn sửa đổi một chút quá khứ nhưng trên đời này sẽ không bao giờ có hai từ "nếu như".

Bàn ăn bày biện tỷ mị, những món ăn được tinh xảo được đưa đến trước mắt cô. Hạ Tuyết âm trầm nhìn Hạ Hoằng Diên một lúc sau đó liền quét ánh mắt một lần về tất cả các ngương mặt trong phòng ăn. Nhìn từng người cầm muỗng ăn súp thịt cô vụng về quay qua nhìn Hạ Hàn Lăng, mỉm cười nhẹ:

- Chú, chúc chú buổi sáng ngon miệng.

- Cảm ơn con Tuyết nhi, con mau ăn đi.

- Dạ...

Không khí nhà ăn nặng nề diễn ra.

Lúc này, Minh Triết ở bên ngoài vườn hoa ánh mắt mơ hồ có chút buồn ngủ. Hắn cả tối hôm qua chưa ngủ vì chờ cô, giữ được phong độ ở trước mặt cô từ sáng tới giờ là rất tốt rồi. Bây giờ ngoài buồn ngủ thì chẳng còn gì hơn, hắn thật buồn ngủ.

Minh Triết tự cho mình chìm vào giấc ngủ, hắn bây giờ không dám nghĩ đến chuyện cô đi đâu, đơn giản vì trước giờ Hạ Tuyết đi đâu liền báo cho mình rồi đưa hắn đi theo sao? Hạ Tuyết, có lẽ một chút chỉ một chút thôi tôi sẽ quan tâm về cô.

Im lặng trong tiếng hít thở diễn ra đều đều, vườn hoa thất màu cùng những cơn gió nhẹ buổi sáng, đẩy đưa hương hoa bao trùm cả khu vườn. áp lên khung cảnh đẹp dẽ, nam nhân như thạch băng hoàn mĩ nằm đó, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hạ Tuyết bây giờ ngồi trong phòng khách đồi diện là Hạ Hàn Lăng đang mỉm cười với Hạ Vãn Nhi.

Hạ Hoằng Diên, Hạ Văn Tần đã trở về phòng. Hạ Hàn Minh thì rời đi trước giờ ăn, còn Hạ Tuyên Duyệt vừa ăn xong liền rời đi, nghe nói là đến công ty xử lý ít chuyện.

- Chú, lần này con đi sẽ chỉ đi một mình, nhất quyết không đưa theo Minh Triết.

Hạ Hàn Lăng khi nghe Hạ Tuyết nói vậy, dừng cuộc nói chuyện với Hạ Vãn Nhi, ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc.

- Tại sao lần này Minh Triết lại không đi theo con, con xảy ra chuyện gì với nó sao?

- Không ạ, chú con nghĩ cũng nên trả lại cho anh ấy chút tự do, ba đời nhà anh ấy phục vụ cho nhà Hạ gia chúng ta nhưng chưa bao giờ thực sự có tự do. Từ nhỏ đều bị trói buộc bởi lời nguyền kế ước, lần này con nghĩ có lẽ nên trả cho anh ta tự do thân đi, báo đáp đời trước cha mẹ anh ấy vì cha mẹ con mà mất đi.

- Tuyết nhi, con nói cũng có lý khế ước con cũng cầm, chỉ cần nhỏ ít máu vào khế ước liền có thể trả cho cậu ta thân tự do rồi.

- Vâng ạ...

Khế ước ? Lời nguyền khế ước, cái đó nghe nói là bản bán thân ba đời nhà Minh gia, hình như cô có đọc qua nó được cất dấu ở đâu nhưng vẫn không nhớ được chính xác nó nằm ở đâu, có nên trở về nhà tìm không ta...?

- Chú, hình như còn dư một vé của Minh Triết nếu hắn không đi, chú có thể sửa vé của anh ta thành vé của Hoằng Diên không?

- Hoằng Diên, ý con là đứa con trai thứ ba của ta? Con thân với thằng bé lắm sao?

Hạ Vãn Nhi đang xem ti vi liền nhảy vào nói với Hạ Tuyết, chất giọng the thé dụng ý bài xích với cô. Ánh mắt hung ác như Hạ Tuyết cô cướp mất đồ chơi của chính mình:

- Cô có quyền gì đưa Hạ Hoằng Diên " anh trai" tôi đi theo cô. Hạ Tuyết, cô cùng lắm chỉ là nghịch chủng của gia tộc Hạ thị, chỉ vì chú tôi chết nên cô mới được quyền lên ngồi cái ghế Tổng giám đốc, loại người thanh danh mà cả thành phố M này đều biết. Cô có quyền gì đưa " anh trai " rời khỏi chúng tôi?

- Con im miệng, ai cho con nói với em gái con như vậy?

- Cha... Ai trong nhà này đều không thừa nhận nó là con gái chú, cũng không xứng đáng để làm em gái con. Cha người vì con nghiệt chủng này chửi con, con ghét cha.

Hạ Vãn Nhi ánh mắt có chút ẩm ướt, thâm độc liếc qua cô. Hạ Tuyết nhìn cô ta ra đến cửa, xinh đẹp môi mở ra:

- Hạ Vãn Nhi, cô nói tôi có quyền gì mà đưa Hạ Hoằng Diên theo, vậy tôi nói chỉ bằng cách đối xử không bằng xúc vật của cô đối với Hạ Hoằng Diên, cô xứng đang làm em của hắn sao? Cô nói tôi là nghiệt chủng, vậy thì cách cô đối xử với Hạ Hoằng Diên chính là không bằng súc vật rồi..

- Mày câm miệng cho tao...

Hạ Vãn Nhi rít gào nơi cuống họng, nhảy bổ vào chô cô ngồi, kéo mái tóc đen của cô tay giơ lên giáng xuống hai cái bạt tai đau điếng bỏng rát má trái. Ánh mắt cô ta hiện lên hung ác khi nghe cô nói về mình không bằng súc vật. Nghiệt chủng như cô xứng đang chửi tôi sao?

Hạ Tuyết không chống trả chính cô còn thấy tại sao bản thân mình lại có thể nói ra được như vậy lời nói. Trong phút bàng hoàng, tiếng thâm thúy của bạt tai vang lên lần này tiếng rõ to vang vọng cả căn phòng, người làm im lặng đứng một bên ngây ngất, quản gia thì im lặng can ngăn Hạ Vãn Nhi và Hạ Tuyết cũng điếng người.

Lão chủ tịch Hạ Hàn Lăng đánh Hạ Vãn Nhi một cái tát, này không phải quá mức kinh hãn sao? Hạ chủ tịch yêu thương, nâng như trứng hứng như hoa với tam tiểu thư hôm nay liền vì Hạ Tuyết liền thâm thúy đánh con gái rượu của mình. Trước giờ chưa từng thấy nha.

- Các con trong nhà này nói Hạ Tuyết là nghiệt chủng, vậy cách cư xử của con có đúng không, ta dạy con nói như vậy sao Vãn Nhi?

Nhìn Hạ Hàn Lăng tức giận đánh mình, Hạ Vãn Nhi nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm người cha yêu thương sủng ái mình. Tay ôm má đáng thương nhìn Hạ Hàn Lăng, ánh mắt chuyển qua hận ý đối với Hạ Tuyết càng thêm sâu.

- Cha vì con tiện nhân này mà đánh con, cha con ghét cha... hu...hu

Sau đó bỏ chạy ra ngoài, chẳng them liếc nhìn Hạ Hàn Lăng và Hạ Tuyết. Hạ Tuyết lúc này im lặng thất thần nhìn cô ta, thật muốn chửi người đi, người không có bàn tay vàng như nữ phụ cô đây ăn còn nhiều hơn cô ta ăn, cô không khóc cô ta khóc cái gì chứ.

Hạ Vãn Nhi, móng tay cô ta dài như vậy, một cái tát còn cào cho cô một vết huống chi là cô ta vừa nắm tóc vừa tát cô hai cái. Cái này chắc hỏng cả khuôn mặt như hoa như ngọc của Hạ Tuyết cô rồi.

Ẩn ẩn đau rát bên má trái, máu theo gò má trắng như tuyết rơi xuống sàn nhà lắng đọng trên tấm thảm trắng nhìn rất đẹp mắt. Hạ Hàn Lăng ánh mắt thu hồi tức giận, quát tháo những người làm xem kịch xung quanh mà không ai lại giúp ông can ngăn hai đứa nhỏ đánh nhau.

- Con không mau lại giúp Tuyết nhi kêu bác sĩ rồi cầm máu, các người ăn không ngồi rồi sướиɠ lắm hả ? Nếu khuôn mặt của Tuyết nhi bị hủy vì sự do dự của các người, vậy thì cút khỏi nhà này đi, nhà này không cần người giúp việc thiếu hiểu biết như vậy.

Đồng loạt chạy đông chạy tây khi nghe Hạ Hàn Lăng nói, người giúp cô cầm máu, người giúp cô kêu bác sĩ. Hạ Tuyết ăn đau nên vẫn im lặng mặc người xử lý. qua hai tiếng dọn dẹp mớ hỗn độn, Hạ Tuyết trở lại như cũ, trên má trái là một cái băng to bao trùm cả má, nhìn rất thất sắc.

Ngồi đối diện khuôn mặt đang tức giận muốn phát hỏa của Hạ Hàn Lăng, Hạ Tuyết thở dài ai oàn.

- Chú, chú giúp con làm vé xuất ngoại của Hạ Hoằng Diên đi ạ, con muốn anh ấy đi cùng con.

- Tuyết nhi,... con.... Haiz.... Được rồi, theo ý con đi

Ánh mắt đau lòng của Hạ Hàn Lăng nhìn cô, sau đó kêu quản gia đổi vé cho Hạ Hoằng Diên. Xong xuôi liên thâm trầm đầy bi thương nhìn cô, hai tay Hạ Hàn Lăng nắm lại với nhau, cúi đầu khuôn mặt hiện lên chút xóng xa

- Tuyết nhi, xin lỗi con đều là lỗi của ta, là ta cưng chiều tụi nó quá nên mấy đứa con của ta đều nói con như vậy, ta thực xin lỗi.

- Chú, con không sao? Chút đau này không sao, chú ngẩng mặt lên đi, chú như vậy con sẽ đau lòng.

Hạ Tuyết hai tay nâng người Hạ Hàn Lăng dậy, ánh mắt có chút nhu hòa. Hạ Tuyết, cô thật sự được người chú này yêu thương, coi như tôi sống lại trong thân thể này,tỗi sẽ bảo vệ chút hạnh phúc của cô, mong rằng cha mẹ cô ở trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ soi sáng cô.

Này mùa nắng Hạ mang đi hương lạnh

Sẽ kiến thành hạnh phúc mùa đông

Như trăng sao thuở sương chiều

Anh đã nhìn em từ thuở nào cho hay...

- Yay Maxter-