Chương 14

Hạ Tuyết đứng trước cửa phòng Hạ Hoằng Diên, ánh mắt chần chừ nửa không muốn nửa muốn gõ cửa.

Hạ Hàn Lăng đã đến công ty xử lý công việc, cô buồn chán nên lên phòng Hạ Hoằng Diên để giúp hắn soạn chút đồ để xuất ngoại với cô. Hạ Tuyết lúc mới đến chính là không nghĩ đưa hắn đi nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Vãn Nhi thì ý nghĩ này hiện lên trong đầu cô, thành kết cục như bây giờ. Hiển nhiên cô chính là mặc kệ phòng đối diện chính mình đang đứng nơi mà Hạ Hàn Lăng sắp xếp cho cháu đích tôn nhà họ Tống- Tống Minh Hiên ở đâu.

Chắc hẳn giờ này Tống Minh Hiên đã đưa Mộ Lam Sắc trở về rồi, dù sao người ta sáng sớm đã vận động trên giường nên chắc đã mệt không đi nổi là điều hiển nhiên. Cơ mà Hạ Tuyết à, hình như dạo này cô mặt dày lên tầng cao mới rồi nhỉ, lúc trước cô sống rất khép kín lắm mà, hay là xuyên qua chuyển đổi thân thể Hạ Tuyết cô đã học theo thân thể này rồi... thật sự quá cường hãn đi một cái bơi dương hoa nữ nhân.

Hạ Tuyết giơ tay gõ cửa phòng Hạ Hoằng Diên. Âm thanh vào đi trầm ấm truyền ra ngoài. Tay mở cửa phòng, mỉm cười hiện lên. Không biết từ khi nào Hạ Tuyết lại thấy quan tâm Hạ Hoằng Diên như thế, hoặc là cô cảm thấy thương xót cho quá khứ của Hạ Hoằng Diên.

Hạ Tuyết đứng trước phòng nhìn thấy Hạ Hoằng Diên ánh mắt không chút cảm xúc nhìn cô. Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, tay cầm cuốn sách, dưới chân hắn là một vài cuốn sách dày hển nhiên đã đọc xong.

Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một vài vết bầm tím mờ nhạt. Này chắc là do Hạ Vãn Nhi đánh đi, cô thật không biết thương xót người sao, đánh anh trai mình thế này. Cho dù là con riêng hay con chính cống thì ít nhiều cô ta với hắn cũng là con của chú cô. Tại sao cứ lấy thân phận con chính thống ra hành hạ hắn thành như thế này. May mắn là chú cô còn quan tâm hắn một ít chứ không chắc còn tưởng hắn sẽ tự tử mà chết.

Hạ Hoằng Diên này bị tính trầm cảm loại nặng đôi khi còn được gọi là chứng trầm cảm nhẹ kéo dài. Đây là dạng trầm cảm không trầm trọng nhưng mạn tính. Dù nó thường không làm bạn kiệt sức nhưng nó có thể làm bạn tkhông thể hoạt động bình thường trong các hoạt động hằng ngày của cuộc sống. Bệnh này do biến chứng là có gia đình không hoàn hảo và hay xung đột cãi vã. Từng trải qua các sự kiện căng thẳng trong cuộc sống dạo gần đây như cha mẹ ly hôn, người thân qua đời.

Hạ Hoằng Diên mắc căn bệnh này do cái chết của mẹ và do các căng thẳng trong cuộc sống chán chường từ đó hắn tự phong bế chính mình vậy nên Hạ Vãn Nhi rất hay đánh đập hành hạ hắn, làm cho hắn bệnh càng thêm bệnh.

Nhìn hắn bây giờ chắc là toàn thân bên trong bị đánh đến bầm tím, có khi là chảy máu ấy chứ.

- Hoằng Diên, anh đang làm gì đó.

Lần này Hạ Hoằng Diên lập tức bơ đẹp Hạ Tuyết, hắn chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay. Hạ Tuyết hì hì cười nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những vết thương trên người, đi lại gần hắn.

Tay móc trong túi áo khoác chiếc máy nghe nhạc cùng ít thuốc khử trùng và băng keo cá nhân.

- Này...Anh nghe thử đi, rất hay đó.

Hạ Tuyết đưa cho Hạ Hoằng Diên cái mày nghe nhạc nhỏ, cắm tai nghe vào tiếng âm nhạc du dương phát ra bên tai làm cho Hạ Hoằng Diên chú ý. Buông quyển sách xuống, nhìn sang vật đang phát ra âm nhạc du dương kia mà bắt đầu thích thú.

Hạ Tuyết đặt máy nghe nhạc vào tay Hạ Hoằng Diên, sau đó lôi kéo hắn đi lại phía giường ở cuối góc phòng. Căn phòng Hạ Hoằng Diên không to không nhỏ nhưng đồ vật trong phòng lại mắc ít. Ngoài cái kệ sách cùng tủ quần áo còn có một cái giường ở cuối góc phòng và một ít thuốc đã hết hạn sử dụng.

Căn phong chỉ toàn màu đen, đèn không được bật lên, ánh sách bị chiếc rèm màu tro xám đen che khuất. Hạ Tuyết nhìn mà còn cảm thương, cô biết người bị mắc chứng bệnh trầm cảm thường rất dễ nhìn trong bóng tối và hơn hết là thích các con số. Hạ Hoằng Diên không học ở trường, hắn chỉ học với gia sư tại nhà nhưng đến năm hắn 13 tuổi giáo sư sợ hãi trước tình hình trầm cảm ngày càng nghiêm trọng của hắn mà xin nghỉ.

Bây giờ Hạ Hoằng Diên 15 tuổi, nhỏ hơn cô đến hai tuổi nhưng vẫn gọi hắn là anh đi, vì hắn là con của bác mà. Nếu chữa bệnh trầm cảm này thì cần phải cho hắn tiếp xúc với bên ngoài và đưa đi bác sĩ tâm lý để theo dõi bệnh trạng của hắn.

Đẩy hắn ngồi trên giường, cô chính mình tỷ mỉ xem xét hắn. Hạ Hoằng Diên chính là mặc kệ cô làm, ánh mắt vẫn chăm chú nghe bài hát đang phát ra từ máy nghe nhạc.

Hạ Tuyết nảy may mạc kệ bàn tay to gan của cô mò vào áo hắn, tay lột chiếc áo sơ mi đang mặc trên người Hạ Hoằng Diên, tỷ mỉ gúp hắn bôi thuốc ở phần cơ bụng. Hiển nhiên là rất ờ ám a...

Sở Vân Phong quần áo rũ rượi, xộc xệch xông thẳng vào phòng Hạ Hoằng Diên, theo sau là Minh Triết cùng với đám người hầu. Tình cảnh bây giờ chính là Hạ Tuyết đang ngồi dưới hai chân Hạ Hoằng Diên, hì hục quay người lại nhìn cánh cửa. Hạ Hoằng Diên mặc kệ đám người đứng ở cửa, chăm chú nghe nhạc.

Sở Vân Phong, Minh Triết và đám người hầu theo sau thì sao. Đương nhiên là người người bàng hoàng và hai người nào đó mắt lớn mắt nhỏ trừng mắt về phía cô rồi. Dám nữ hầu hét toáng lên tạo ra tiếng ồn ào gây sang cả căn phòng nằm ở cuối dãy. Phòng của lục thiếu gia Hạ Văn Tần rồi.

Hắn đang chơi trò chơi trong phòng bị tiếng ồn ào làm tức giận, xông ra ngoài tính chửi thì thấy đám đông bu kín phòng của Hạ Hoằng Diên. Tò mò chen vào đám đông song cũng nhìn đến đứng hình.

Không khí im lặng diễn ra....

- Con mẹ nó Hạ Tuyết, có người nào vô liêm sĩ như cô không, đến cả anh ba của tôi cũng quyến rũ, cô có phải người không hả?

Hạ Tuyết từ từ đứng dậy, hiển nhiên là hiểu lầm rồi... Haiz... Hạ Tuyết à, thanh danh của cô đã đen lại còn đen hơn. Chính vì kị nghị ánh mắt của đám người kia, Hạ Tuyết sắc mặt có chút hiện lên ý cười thành ra hiểu lầm tiếp tục tăng cao.

- Các người vào đây làm gì...?

Sở Vân Phong cùng Minh Triết lúc này đây liền tối mặt, ánh mắt hiện lên tia tức giận. Minh Trết thiếu gia lạnh lùng nhìn đám người hầu bu đông lại càng đông rống to

- Đám người các người cút hết cho tôi, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, một người tôi gϊếŧ một, mười người tôi gϊếŧ mười... Cút ngay cho tôi

Dám hầu gái dần dần tản ra rồi đi hết, miệng chính là không dám nói một câu, hiển nhiên là tin rằng Minh Triết nói được làm được. Sở Vân Phong lúc này âm trầm nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt hiện lên một tia đau lòng nhưng rất nhanh bị cảnh tượng trước mắt mình che mất. Lạnh lùng giơ chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón áp út lên, ánh mắt tia tuyệt tình.

- Hạ Tuyết, sau sự kiện này, tôi và cô chính là không quan hệ đến nhau nữa. Coi như thời gian một tuần kia là cô đóng kịch cho tôi xem đi, loại đàn bà hồ ly như cô chình tôi còn cảm thấy bẩn mắt.

Ném cái kia nhẫn xuống sàn nhà, lạnh lùng lãnh tuyệt cắt đứt toàn bộ dây nối giữa hắn và cô. Hạ Tuyết và Sở Vân Phong từ nay trở đi chính là không nửa điểm quan hệ. Xoay người ly khia khỏi phòng Hạ Hoằng Thiên.

Hạ Văn Tần vì cảnh tượng trước mắt ánh mắt hiện lên tia tức giận, cắn răng chạy lại chỗ Hạ Tuyết, xô đẩy cô té xấp trên nên nhà.

- Cô cút xa anh ba của tôi ra, loại người như cô chính là không đáng mang họ Hạ.

Hạ Tuyết im lặng nhìn chiếc nhẫn lăn dưới tay mình khi ngã xấp trên mặt đất. Nắm chặt nó vào lòng bàn tay, cái này là nhẫn đính hôn giữa Hạ Tuyết và Sở Vân Phong, nếu như hắn hủy hôn mà vất đi rồi coi như hắn không lấy liền để cô lấy đi. Coi như giữ kỷ vật quan trọng cuối cùng của Hạ Tuyết cùng Sở Vân Phong.

Lồm cồm bò dậy, Hạ Tuyết lạnh nhạt liếc về phía Hạ Văn Tần đang đứng phía trước che chắn cho Hạ Hoằng Diên ánh mắt tức giận hung ác liếc nhìn cô. Minh Triết im lặng đứng ở cửa nãy giờ liền lên tiếng, ánh mắt không mặn không nhạt đi lại gần cô, phủi phủi người cô.

- Tiểu Thư, cô không nên giải thích chút nào về cuyện này sao ?

- Giải thích thì được gì chứ, không phải các người tin vào ánh mắt mình sao? Các người nhìn thế nào liền ra thế đó đi...

Sau đó chính mình bước ra ngoài, lướt qua Minh Triết. Cô lạnh lùng đến giải thích một chút cũng khó quá sao? Không khó nhưng cô nói họ tin sao chính mình sao? Không căn bản họ không tin, chính chỉ vì họ tin ánh mắt của họ thôi.

Hạ Tuyết, đau khổ mà cô gây nên là gì?

Tại sao những ích kỷ của cô lại hiện lên trên người tôi

Tại sao cái tình yêu tươi đẹp của tôi lại cảm thấy bi thương

Hạ Tuyết, tôi thật sự mệt mỏi...