Chương 8: Nhớ Nhung

Thời điểm máy bay đáp xuống Tây An mới chỉ 4 giờ sáng, Giang Thiển một đêm không chợp mắt đã vội vã trở về biệt thự riêng, nàng không kịp chờ thuộc hạ thu xếp hành lí lên xe mà trực tiếp điều lái. Một cỗ quyến luyến không thành lời từ trong ngực Giang Thiển cứ thế lan tràn, mà nàng hiểu rất rõ nó có tên Lý Nhiên.

Xe về đến ngoại ô trời chỉ mới hừng sáng, nàng tuỳ tiện ném chìa khoá lên bàn lớn phòng khách, một đường vội vã lên căn phòng kia. Hơi thở bởi vì quá khẩn trương trong suốt mấy tiếng mà trở nên có phần hỗn loạn, Giang Thiển giật mạnh tay nắm cửa đẩy vào.

Bên trong như thường lệ là một mảnh u tối, bất quá nàng có thể nhận ra bóng dáng nhỏ gầy kia đang ngồi dưới đất tựa vào cửa sổ, dung nhan phi thường tĩnh lặng với đôi mi dài khép chặt. Hai tay Lý Nhiên buông thõng đặt trên đùi, mái tóc đen tuỳ tiện được buộc lên lúc này bị tán loạn sau lưng, dưới đất còn có một quyển tiểu thuyết của Jane Auston mà mấy ngày trước nàng gửi tặng. Trên thân Lý Nhiên là bộ váy màu xanh nhạt sáng sủa, nàng nhận ra rất lâu rồi không thấy đứa nhỏ này mặc những bộ đồ nàng tặng.

Giang Thiển ngồi bệt xuống sàn ngắm nhìn Lý Nhiên không biết chán, ngón tay vu vơ phác hoạ từng đường nét thanh tú của đối phương đến quên mất thời gian cùng không gian. Cho đến khi Lý Nhiên nhíu mi muốn tỉnh lại, nàng mới cảm thấy hai chân đã tê rần.

"Giang Thiển."

Con ngươi mơ hồ vì mới ngủ dậy của Lý Nhiên khẽ chớp động, thu vào tầm mắt thân ảnh đang co chân ngồi đối diện bản thân. Giang Thiển vẫn còn mặc áo khoác da bò, bất quá nhìn có vẻ phong trần hơn thường ngày. Nàng khẽ cười khổ, vì sao ngày tháng yên bình lại ngắn ngủi như vậy đâu.

Giang Thiển lúc này thực tự nhiên đứng dậy, sau đó đến bên cạnh Lý Nhiên cúi người. Tay nàng luồn qua sau lưng cùng dưới chân, nhấc bổng Lý Nhiên lên kèm theo mệnh lệnh không thể phán biện.

"Ôm tôi."

Đỉnh đầu Lý Nhiên cọ xát với cằm Giang Thiển, làm cho cả tâm tình và lý trí nàng đều trở nên ngứa ngáy khó nhịn. Hương thơm trên người em ấy xộc vào mũi nàng, khiến con ngươi vốn dĩ u trầm nổi lên nhàn nhạt du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Lý Nhiên tựa vào ngực Giang Thiển, nàng ngửi thấy mùi vị bụi bặm bên ngoài trên người đối phương, phỏng chừng là vừa mới trở về, còn chưa kịp tắm rửa thanh trần đi.

Giang Thiển ôm nàng đặt lên giường, sau đó cả người đều nằm lì trên thân nàng không chịu xuống. Sườn mặt đối phương áp vào ngực trái của nàng, hai tay gắt gao vòng quanh bụng nhỏ của nàng ghì chặt. Bộ dạng này đối với Lý Nhiên thập phần quen thuộc, bởi vì mỗi lúc Giang Thiển trở về sau thời gian vắng mặt hằng tháng đều là ở trong phòng này ít nhất là hai ngày.

"Giang Thiển, cô đứng dậy."

Qua một lúc lâu không thấy động tĩnh, Lý Nhiên đánh bạo lên tiếng. Không ngờ nàng phát hiện Giang Thiển sớm đã nhắm mắt ngủ rồi, nhưng hai tay vẫn không chịu buông tha nàng.

Lý Nhiên rất gầy, mặc dù Giang Thiển cũng không phải nặng ký, bất quá nàng ta cũng cao gần 1 mét tám. Bị cả người đối phương đè lên hồi lâu, nàng bắt đầu cảm thấy nặng trĩu khó thở. Đôi mày thanh tú nhíu lại, nàng cố dùng mấy phần sức lực đẩy đối phương ra nhưng đều thất bại, cuối cùng đành hết hi vọng than thở.

"Nếu cô cứ đè như vậy, tôi thật khó chịu."

Bất ngờ thay lúc này người đang ngủ lại khẽ động đậy, sau đó lăn qua một bên không tiếp tục hành hạ nàng nữa. Bất quá thay vì siết eo nàng, Giang Thiển sau khi an vị bên cạnh lại vươn tay kéo nàng gắt gao vào trong ngực, tiếng hít thở trở nên đều đặn hơn. Lý Nhiên không phải con sâu ngủ, nàng đương nhiên không thể tiếp tục chợp mắt sau một đêm được, bất quá muốn thoát khỏi Giang Thiển lúc này hi vọng quá mong manh. Vậy nên Lý Nhiên cả người cứng nhắc nằm yên trong ngực Giang Thiển, lặng lẽ xuất thần.

6 năm trước, khi cả người nàng đều là vết thương do tai nạn xe tải để lại, bồi bên nàng chỉ có một nữ nhân cao lạnh đem nàng cứu trên đường. Ấn tượng đầu tiên của nàng về đối phương chính là quá mức xinh đẹp. Tuy nàng lớn lên ở nông thôn, không biết nhiều hiểu nhiều, bất quá trong nhận thức từ nhỏ của mình, nàng thấy nữ nhân kia còn đẹp hơn mấy minh tinh mà hai đứa em họ rất mê muội.

Sau đó, Lý Nhiên thực chậm rãi khôi phục, nàng nhút nhát không biết tên ân nhân là gì. Vì vậy khi vết thương không còn quá đau đớn nữa, nàng bắt đầu có tâm trí tò mò.

Mỗi buổi trưa, nữ nhân kia đều dành ra hai tiếng đến bệnh viện để mang cơm trưa cho nàng. Dù là bên ngoài trời nắng hay mưa cũng đều như cũ là phần ăn nóng hổi. Lý Nhiên vừa ăn vừa liếc mắt nhìn đối phương, có chút nề hà lên tiếng.

"Ah... Tôi có thể hỏi sao?"

Động tác di động trên giấy chợt đình chỉ, nữ nhân kia đưa mắt nhìn nàng, ý tứ chấp thuận.

"Chị tên gì? Em đến nay cũng không biết tên chị..."

Chỉ là nói mấy câu, hai má Lý Nhiên đã bừng bừng mảnh hồng thuận. Nàng không hiểu vì lí do gì mà bản thân lại ngượng ngùng, rõ ràng đều là nữ nhân.

Qua một lúc sau không nhận được câu trả lời, Lý Nhiên có chút lén lún ngẩng mặt thăm dò nữ nhân ngồi bên giường kia. Chỉ là nàng phát hiện đối phương cơ bản đang chằm chằm quan sát nàng, loại chăm chú ẩn chứa điều gì đó Lý Nhiên không thể giải thích được.

Đột nhiên đối phương đứng dậy, ngón tay thon dài chậm rãi vươn tới vén tóc dài bên má của nàng vào mang tai.

"Tôi tên Giang Thiển."

Ah, Lý Nhiên bị động tác bất chợt của Giang Thiển làm xao nhãng, nhất thời không nghe nói cái tên. Nàng giương đôi mắt to tròn đối diện Giang Thiển, trên tiếu nhan hiện rõ vẻ băn khăn.

"Tôi nói tôi tên Giang Thiển. Giang trong trường giang, thiển trong thiển điển."

Lý Nhiên không biết quá nhiều chữ, bất quá cũng còn không ngu ngốc. Nàng nở nụ cười đối Giang Thiển để tỏ vẻ cảm kích, lúm đồng tiền hai bên má cùng thần sắc rạng rỡ dưới ánh nắng là thứ làm cho người kia nửa đời sau đều khó quên được.

Giang Thiển giật mình tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài mặt trời đã muốn lặn. Sáng sớm trở về vội vã sau chuyến bay dài, nàng kỳ thực có chút mệt mỏi quá độ. Thanh tỉnh hơn một chút, nàng lại thấy được Lý Nhiên ngoan ngoãn tựa vào ngực nàng yên yên tĩnh tĩnh thϊếp đi. Nàng luôn là người ngủ không sâu, vì vậy nếu Lý Nhiên có động tác liền sẽ khiến nàng tỉnh giấc. Một giấc ngủ dài chứng tỏ đứa nhỏ đã phi thường vâng lời chịu đựng.

Sau một hồi quyến luyến ấm áp, Giang Thiển rốt cuộc chịu ngồi dậy đi thanh tẩy bản thân một chút. Đến áo khoác da bò còn chưa kịp cởi đã ngủ đến tận buổi chiều, người mắc bệnh sạch sẽ như Giang Thiển kỳ thực rất không tin tưởng bản thân có thể tuỳ tiện như vậy.

Tắm xong trở ra, nàng thấy Lý Nhiên đã an vị ngồi trên sofa xuất thần. Tầm mắt nàng rơi trên cổ váy rộng mở của đứa nhỏ, một ngọn lửa dần dần liền được đốt từ l*иg ngực.

Giang Thiển tiến lại gần Lý Nhiên, vươn tay ôm lấy nàng ghì chặt.

"Em đói không?"

Đáp lại nàng, Lý Nhiên chỉ là hờ hững khiêu mi.

"Có một chút."

Hai tay bế Lý Nhiên ngồi lên ghế sau bàn gỗ lớn, Giang Thiển lập tức rời phòng tìm Lưu di. Bất quá thức ăn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, Giang Thiển cơ bản không phải chờ bao lâu đã có trên tay hai dĩa beefsteak do chính tay nghề không tệ của Lưu di chế biến. Bận rộn một hồi, cuối cùng trong phòng cũng đầy mùi bò nướng thơm lừng.

Giang Thiển rất tự nhiên giúp Lý Nhiên cắt miếng bò thành mảnh nhỏ, động tác thập phần tao nhã và điêu luyện. Thế nhưng ngồi đối diện Lý Nhiên lại không hề lộ ra một tia cảm xúc nào, nàng như cũ như một người dưng quan sát Giang Thiển.

"Ăn thôi."

Sau đó chỉ còn là tiếng dao nĩa va chạm, thỉnh thoảng Giang Thiển sẽ gắp cho Lý Nhiên một ít salad rau củ, hai người thuỷ chung đều duy trì không khí trầm mặc quỷ dị.

Đợi lúc ăn tối xong, Lý Nhiên liền bị Giang Thiển kéo vào phòng tắm. Cả người nàng đều cứng ngắc mặc cho đối phương gấp gáp, thậm chí có chút thô bạo cởi ra váy màu lam nhạt của bản thân. Giang Thiển mạnh mẽ đẩy Lý Nhiên dựa vào vách tường, hai tay cường thế khống chế cơ thể thon gầy kia tiếp xúc với mặt đá lạnh làm nàng thật sâu rùng mình một cái.

Đôi môi mềm của Giang Thiển gấp rút chiếm lấy hai cánh hoa đồng dạng mà cắи ʍút̼, cả người đè ép Lý Nhiên chặt chẽ cũng không khiến du͙© vọиɠ nàng giảm đi. Lúc này Giang Thiển khó khăn chấm dứt nụ hôn, liền đem Giang Thiển ném vào bồn tắm giúp nàng cọ rửa từng bộ phận trên cơ thể.

"Lý Nhiên, tôi nhớ em."

Giang Thiển không đầu không đuôi thốt lên, nàng quả thực là nhớ cơ thể này đến ngứa ngáy khắp người. Đáp lại Giang Thiển, Lý Nhiên chỉ có sự im lặng phục tùng.

Không đợi khăn tắm kịp lau khô cơ thể Lý Nhiên, Giang Thiển đã bế thốc đứa nhỏ lên quăng mạnh trên giường làm tấm ga bị nước thấm ướt cả một mảnh lớn. Lý Nhiên ngoan ngoãn thò tay vào sợi dây thừng đầu giường tự trói mình lại, chờ đợi điều nữ nhân ma quỷ kia sắp cho nàng.

Giang Thiển lấy một cái roi ra, nàng cảm thấy còn chưa đủ, liền lôi thêm một cái trứng rung từ trong hộp gấm từ từ đè lên cơ thể Lý Nhiên.

"Em nhớ tôi không?"

Tầm mắt hai người đối diện nhau chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lý Nhiên liền xoay mặt hướng về cửa sổ. Nàng sợ hãi Giang Thiển sẽ đọc được sự chán ghét trong ánh mắt nàng, cho nên Lý Nhiên rất ít khi dám trực tiếp nhìn Giang Thiển. Nàng chịu dựng sự ghê tởm dần dâng lên, không nóng không lạnh đáp lại Giang Thiển.

"Nhớ."

"Thực ngoan, hôm nay tôi sẽ cho em tất cả!"

Cùng lúc đó, vết roi đầu tiên liền rơi xuống trước ngưc Lý Nhiên, cái trứng rung bị bật mức độ cao nhất cũng hung hăng tiến vào nơi tư mật còn khô khốc không chút ướŧ áŧ nào, phi thường đau đớn cùng thổng khổ.

P/s: Giang con yêu biếи ŧɦái cũng vừa thôi con :)