Chương 9: Sinh thần

"Tiểu thư, còn vài ngày nữa là sinh thần của tiểu Nhiên rồi..."

Lưu di trong lúc châm trà cho Giang Thiển ngồi bên bàn làm việc cố ý đề lên, liền thấy động tác bút máy chợt đình chỉ. Giang Thiển ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt già nua mà đầy nhu hoà của Lưu di nở nụ cười hiếm hoi.

"Ân, tôi biết."

Lưu di thấy cũng không còn việc của mình, liền thu dọn ấm trà đã nguội lui ra ngoài để trả lại cho nàng không gian tĩnh lặng.

Từ ngày Giang Thiển trở về đã hơn nửa tháng, cơ hồ mỗi đêm Lý Nhiên đều rất tận lực bồi bên nàng. Đứa nhỏ ngoan ngoãn khiến tâm trạng nàng tốt lên rất nhiều, mặc dù thỉnh thoảng vẫn bị triệu hồi về biệt thự chính Giang gia nghe giáo huấn, bất quá nàng cũng không còn quá áp lực.

Sinh nhật của Lý Nhiên nhằm ngay ngày quốc khánh của cả nước, vì thế phi thường không thích hợp đem nàng ra ngoài. Sinh thần những năm trước, Giang Thiển đều cho tất cả người hầu về nhà ăn lễ hơn một tuần mới trở lại, bản thân nàng sẽ cho Lý Nhiên quyền tự do đi lại trong căn biệt thự này. Bất quá năm nay, nàng không muốn lại giống như vậy trôi qua nhàm chán.

Gần đây lão Phật gia không quá gắt gao siết chặt đội cận vệ bên cạnh nàng, dường như lực chú ý của Giang Quý đang đặt lên kế hoạch bành trướng thế lực ở Bắc Kinh. Bằng chứng là ngày mai, lão Phật gia sẽ thân chinh đến bang hội bên đó thị sát và lập uy. Giang Thiển đoán được ý đồ thâu tóm hắc đạo của Giang Quý, bất quá Hạ thị và Lục gia không phải con cọp giấy, thế lực của bọn họ sâu đến không cách nào điều tra được, dã tâm của Giang Quý theo phán đoán của nàng liền là khó thực hiện.

Suy nghĩ mất hơn hai tiếng, Giang Thiển rốt cuộc đưa ra quyết định. Nàng mở điện thoại bấm dãy số quen thuộc, đầu dây bên kia chỉ cần vài tiếng reng đã có người nhấc máy.

"Uy, Giang đương gia nhớ tôi nên tìm tôi sao?"

Thanh âm ngả ngớn của Nguyên Lạc vẫn như cũ khıêυ khí©h sức chịu đựng của Giang Thiển, khiến hai hàng lông mày nàng suýt chút nữa thì dính chặt lại.

"Đặt 2 vé máy bay đi Bắc Kinh cho tôi, ngày quốc khánh, chuyến bay buổi trưa."

Nguyên Lạc bên kia lập tức nháo nhào lên.

"Giang đại tiểu thư ah! Ngày lễ đông như vậy, vé máy bay đã sớm hết rồi!"

Nguyên Lạc thật là bị Giang Thiển làm cho tức chết, muốn đi chơi ngày lễ cũng không thèm báo trước. Bây giờ còn ba ngày là tới quốc khánh, bắt nàng kiếm vé cho Giang Thiển còn khó hơn lên trời. Chỉ còn vài hãng hàng không giá quý tộc, thậm chí đường bay còn không an toàn, Nguyên Lạc dù cho có ba cái mạng cũng không dám đem ra mạo hiểm.

Giang Thiển chậm rãi dãn mi tâm, chỉ là đôi mắt vẫn kiên định một bộ dáng quyết tâm như cũ.

"Cậu mua hay không mua?"

Kỳ thực Giang Thiển hoàn toàn có thể dùng phi cơ riêng để bay tới Bắc Kinh, nhưng vì sự tồn tại của Lý Nhiên là đặc thù, nàng không thể để bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ được. Cho nên mới nghĩ đến biện pháp cất công là đi hạng phổ thông, đồng thời cũng tránh cho lão Phật gia để mắt đến.

"Mua!"

Nói xong trực tiếp cúp máy, hơn mười phút sau Nguyên Lạc liền dùng số điện thoại nặc danh gửi cho Giang Thiển code vé điện tử, coi như hoàn thành nhiệm. Giang Thiển cầm trong tay mã vé, có chút vui vẻ nghĩ đến mấy ngày tiếp theo.

———

Lý Nhiên đã sớm quên mất hôm nay là sinh nhật nàng. Như bao ngày khác, nàng thức dậy với con ngươi mơ hồ hướng tầm mắt ra cửa sổ lớn đang ra sức hấp thụ ánh nắng. Cánh tay lộ ra bên ngoài chăn của nàng trắng nõn càng làm những vết tím bầm dữ tợn hiện lên rõ mồn một. Lý Nhiên co người thở dài, có chút lười biếng cố tình nằm trên giường không động đậy.

Lúc này ngoài cửa chợt vặn mở, thân thể yêu kiều của Giang Thiển nhanh chóng đến bên giường lớn đứng cạnh Lý Nhiên, tầm mắt lạnh nhạt dần nhuốm màu nhu tình.

"Lý Nhiên, đứng dậy."

Lời nói của Giang Thiển vĩnh viễn giống như một mệnh lệnh không hơn, mặc dù đáy mắt không giấu được tia sủng ái, bất quá ngữ khí khó tìm ra được tia cảm xúc khiến người nghe chỉ cảm thấy gượng gạo. Lý Nhiên chống tay ngồi dậy, chăn trên người tuột xuống để lộ ra mảnh xuân sắc tươi mát dưới ánh mặt trời. Cảnh tượng này duy mỹ đến nỗi Giang Thiển không nhịn được lập tức đè ép Lý Nhiên lên giường mà ngấu nghiến bờ môi tuy có chút khô khốc nhưng phi thường hồng hào.

"Lý Nhiên, em quá mức xinh đẹp."

Hai cánh môi giao triền mang theo hai thái cực cảm xúc khác nhau, một Giang Thiển như lửa nóng cuốn lấy Lý Nhiên lạnh nhạt, căn phòng phút chốc lại ngập tràn mùi vị hương diễm ái muội. Nếu không phải hôm nay còn có kế hoạch, Giang Thiển nhất định sẽ khiến Lý Nhiên phải bật khóc van xin.

Nàng khó chịu nhịn xuống du͙© vọиɠ nhen nhóm, tự mình tách ra khỏi Lý Nhiên đang yên tĩnh dưới thân.

"Đi tắm thôi, hôm nay tôi sẽ đưa em đi một nơi."

Trong khi Lý Nhiên còn ngơ ngác không ý thức được Giang Thiển vừa nói cái gì, đối phương đã bế nàng lên ném vào bồn tắm dược liệu được chuẩn bị sẵn sàng. Hai tay thành thạo giúp Lý Nhiên chà rửa cơ thể, động tác không nhiễm một tia tạp niệm nào của Giang Thiển lại phi thường dịu dàng cẩn thận.

Giang Thiển giúp đứa nhỏ mặc vào bộ váy màu hồng phấn xinh đẹp với hai tay dài che đi vết thương dữ tợn khắp thân trên, nàng còn tỉ mỉ giúp đứa nhỏ bôi kem chống nắng, đội cái mũ vành che đi gần hết gương mặt thanh tú. Vì chân Lý Nhiên không tốt, nàng chọn cho đứa nhỏ đôi giày bệt hiệu Gucci rất êm dịu, cũng là món quà trong một lần Giang Thiển trở về từ Paris.

Đợi hai người chỉnh tề chuẩn bị ra cửa đã gần mười giờ sáng. Lý Nhiên hoàn toàn không biết Giang Thiển định đưa mình đi đâu, nàng thậm chí còn chưa hoàn hồn việc sẽ được ra ngoài sau nhiều năm bị giam cầm ở nơi này. Hành lý của cả hai chỉ là cái vali xách tay size nhỏ, Giang Thiển bế Lý Nhiên từ trên lầu xuống cổng chính, sau đó rất nhanh đem đứa nhỏ ném vào ghế sau của chiếc mercedes limou đã đậu sẵn sàng. Bản thân nàng kéo rương hành lí đặt vào cốp xe, liền rất nhanh ngồi vào vị trí bên cạnh Lý Nhiên.

"Đi thôi."

Làn da Lý Nhiên do rất lâu không được tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mà trở nên phi thường trắng bệch, lúc này kết hợp với đôi con ngươi sáng sủa không giấu được tò mò, Giang Thiển nói không thưởng thức chính là giả. Nàng để mặc đứa nhỏ hướng ra cửa sổ nhìn ngắm thế giới bên ngoài, bộ dáng giống như bậc phụ huynh cho con gái đi xe hơi lần đầu tiên.

Hơn bốn mươi phút lái xe đến sân bay, Lý Nhiên đều không giấu được tia cao hứng nắm chặt bàn tay đặt trên bệ cửa sổ, tựa hồ chỉ cần một lần phóng thích, nàng sẽ như con chim nhỏ bay mất khỏi cái l*иg giam cầm này.

"Đeo cái này vào đi, tôi không muốn ai nhìn chằm chằm em cả."

Giang Thiển đeo cho Lý Nhiên một cặp kính mác lớn đến che hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nàng chỉnh lại mũ rộng vành lần nữa mới cho đứa nhỏ bước xuống xe. Kỳ thực Giang Thiển không muốn cả hai bị chú ý quá mức, vì vậy hôm nay nàng hạ lệnh cho Lưu di chuẩn bị cho bản thân bộ trang phục giống những thiếu nữ hai mươi mấy tuổi hay mặc, chính là sơ mi rộng cùng quần jeans hết sức bình thường. Bất quá vì thân cao có chút vượt trội cùng ngũ quan quá mức tinh xảo dù được giấu sau lớp kính đen, cả hai đều thành công hấp dẫn một lượng lớn người chiêm ngưỡng trong sảnh đợi bay.

Giang Thiển tận lực đem Lý Nhiên ủ vào trong lòng, nếu không phải vì sợ Lão phật gia phát hiện, nàng cần gì phải đem đứa nhỏ ra ngoài theo phương thức này, bởi vì hắn cơ bản sẽ không ngờ nàng dám công khai đi lại ở chốn đông người. Từng tấc da thịt của Lý Nhiên đều chỉ nên cho nàng chiêm ngưỡng, cho nàng hưởng dụng.

"Đi chậm rãi, coi chừng vấp té."

Lý Nhiên không dám bước nhanh, chỉ sợ một phút không cẩn thận sẽ thực sự vấp ngã. Mặc dù nàng biết Giang Thiển nhất định sẽ đỡ lấy bản thân, nhưng là nàng không cam tâm tỏ ra yếu thế trước nữ nhân này.

Một tay kéo hành lý, một tay ôm chặt eo Lý Nhiên đỡ từng bước đi, Giang Thiển tỏ ra thập phần kiên nhẫn cùng cẩn thận. Chân của đứa nhỏ vì di chứng của tai nạn mà không có cách nào đi lại bình thường được, mà Giang Thiển lại cho rằng điều này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của Lý Nhiên, vì vậy càng lười quản thêm.

Sau mấy tiếng người đỡ người cậy mạnh, cuối cùng hai người cũng có thể an vị trên máy bay. Nhờ vào Nguyên Lạc tri kỷ, cả hàng ghế năm chỗ đều chỉ có Giang Thiển cùng Lý Nhiên ngồi. Ban đầu Lý Nhiên có chút lộn xộn bám lấy cửa sổ nhìn mây bay xung quanh, chẳng qua chỉ một chút sau đã cảm thấy hơi choáng đầu, liền ngoan ngoãn ngồi tựa vào ghế yên lặng nhắm mắt.

Giang Thiển thu hết biểu tình của nàng vào tầm mắt, chậm rãi nâng những thanh ngăn lên tạo thành dãy ghế dài liền mạch.

"Lý Nhiên, nằm xuống sẽ thấy tốt hơn."

Lý Nhiên càng không phản kháng, phỏng chừng trải nghiệm đầu đi máy nay này sẽ để lại ấn tượng thật kinh khủng trong lòng nàng đây. Giang Thiển cố tình để đầu nàng gối lên đùi đối phương,mềm mại liền khiến cả người nàng thoải mái không ít.

"Em thế nào?"

Lòng bàn tay túa ra thật nhiều mồ hôi, Lý Nhiên giờ phút không còn nghĩ được nhiều, chỉ biết gượng gạo tựa vào bụng phẳng của Giang Thiển yếu ớt trả lời.

"Tốt lắm, ân..."

Giang Thiển lúc này nhịn không được bật cười thanh thuý. Đứa nhỏ này, làm sao đến cả say máy bay cũng có thể ngây thơ khả ái như vậy?

P/s: Phút giây ngọt trước khi ngược ập đến :) Ngược dài dài, ngược lê thê huhu An viết ngược cũng nản nữa :))