Chương 7: Khϊếp sợ

"Tiểu thư, chuyến hàng đêm nay có cần điều người qua tăng cường giám sát không?"

Triệu Lương cung kính cúi người trưng cầu ý kiến của nữ nhân lạnh như băng ngồi trên ghế gỗ sau bàn làm việc lớn, hắn cũng chính là thân tín mà Giang Thiển dùng để khống chế đội bảo tiêu được Lão phật gia phái đến. Sắc mặt nàng thuỷ chung vẫn duy trì trầm mặc cùng suy tư, đợi Triệu Lương ngẩng đầu khó hiểu, nàng mới buông ra ý tứ của mình.

"Không cần, ta sẽ đích thân đến."

Triệu Lương hiểu được chuyện lần trước của Thuỵ gia cơ hồ có liên quan rất lớn đến mấy chuyến hàng bị bọn cớm tóm gần đây, vì vậy hắn cùng đám anh em đều dốc lòng tăng cường an ninh giám sát. Hắn nhìn Giang Thiển hơn một tuần qua bận bịu lo cho phân hội ở Thượng Hải, trong lòng đều có nhiều lo lắng cho chứng mất ngủ của nàng sẽ trở nên trầm trọng.

Sự thật chứng minh, quả thực Giang Thiển đã ba đêm liền không chợp mắt. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, cảnh tượng mẫu thân bị bắn xuyên thái dương lại hiện ra rõ mồn một khiến nàng vừa hoảng sợ lại bất lực. Càng mệt mỏi, nàng càng suy nghĩ đến Lý Nhiên nhiều hơn. Chưa bao giờ Giang Thiển rời nhà lâu như vậy, cho nên lần này nàng muốn tự mình giải quyết vấn đề để mau chóng trở về Tây An.

Ban đêm, đoàn người của Giang Thiển chỉ gồm sáu nam nhân cùng nàng đã có mặt ở bến cảng, cũng chính là địa điểm giao hàng. Ở Thượng Hải, thế lực của Lục gia mặc dù có chút suy yếu nhưng vẫn là bá chủ, việc làm ăn xưa nay của hai bên chưa bao giờ xảy ra vấn đề. Cho đến một tháng trước, chuyến hàng đầu tiên xảy ra vấn đề, tiếp theo là hàng loạt quán bar của Giang thị bị buộc đóng cửa. Tuy nói tổn thất không lớn, bất quá động đến lợi ích của Giang gia thì chính là chuyện lớn.

Không khí xung quanh thập phần tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng kêu trong đêm. Thuyền chở hàng chậm rãi cập bến, Giang Thiển phất tay ra lệnh cho thuộc hạ trực tiếp tiến lên kiểm hàng. Lần này vận chuyến là vũ khí cùng thuốc phiện, bọn tinh anh Giang gia đều tham gia để kiểm kê.

Phía Lục gia lặng lẽ ngồi trên mạn thuyền chờ đợi, vốn dĩ quy cách làm việc của hai bên là kiểu hợp tác này đây. Bất quá hai bên chỉ vừa định bóc hàng, vòng ngoài liền có lính của Giang gia khẩn trương chạy đến chỗ Giang Thiển.

"Đương gia, phát hiện có cớm."

"Con mẹ nó!"

Bên Lục gia có lẽ đã mất bình tĩnh vì mấy chuyến hàng thất bại gần đây, hai tên cầm đầu liền rút súc nhảy xuống khỏi thuyền, bọn đàn em thấy vậy đều lao xuống theo, cả đoàn có hơn mười mấy người hùng hổ áp sát nhóm của Giang Thiển.

"Giang đương gia, các người chơi Lục gia ta?"

Mặc cho tên cầm đầu Lục gia xúc phạm đến giao ước uy tín trong hắc đạo, Giang Thiển cũng không một tia biến sắc ra hiệu cho vòng ngoài rút đi. Trên người nàng chậm rãi phát ra toàn bộ uy áp, khiến cho đám người Lục gia không thể không dè chừng. Bọn hắn biết không biết Giang Thiển là đương gia, cho rằng nàng chỉ là đường chủ của phân hội mới dám lớn tiếng đe doạ. Không ngờ khí tràng của nàng mạnh mẽ như vậy.

"Lục gia, mỗi chuyến hàng đều là sinh ý của Giang thị, các người nghĩ chúng ta sẽ chặt đắt miếng ăn của mình sao?"

Triệu Lương tiến lên che chở cho Giang Thiển sau lưng, không nhịn được bức xúc đối đám người Lục gia biểu thị bất mãn. Bất quá đám người còn chưa kịp tranh cãi thêm lời nào, tiếng còi cảnh sát vang lên lại ngày một gần hơn. Giang Thiển nhíu mày, ném súng vào tay bọn người Lục gia.

"Nếu tin tưởng chúng ta, mau nhổ neo đi!"

Mấy tên đàn em Lục gia lúc này cũng bắt đầu gấp gáp, bọn hắn không muốn bị tóm gọn cả mẻ chết chung với Giang thị, tất cả đều chờ vào mệnh lệnh của tên cầm đầu. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm biểu thị trấn định của Giang Thiển, không hiểu sao lại có cảm giác phi thường tin tưởng.

"Đi! Mau lên tàu!"

Lục gia ra lệnh rút người, Giang thị cũng phái hai người đi theo lên tàu nhổ neo nhanh chóng rời đi. Mặc dù xung quanh hết sức hỗn loạn, Giang Thiển vẫn kiên định đưa tầm mắt về phía thuyền lớn dần cách xa bến cảng, bên môi không thể kiềm chế nở ra nụ cười âm lạnh.

Đội cảnh sát nhanh chóng phá vòng vây mỏng ở ngoài áp sát đoàn người Giang thị, toàn bộ mười người đều bị dồn thành vòng tròn mà trung tâm là Giang Thiển.

"Mau giơ tay lên! Bỏ vũ khí xuống."

Tiến ra một tên đội trưởng với cảnh phục chỉnh tề nhắm thẳng vào Giang Thiển, hắn ra hiệu cho cả đội dàn trận bao vây các nàng. Mặc cho tình thế có chút nguy cấp, phía Giang Thiển cũng không bị rối loạn. Tám đàn em của Triệu Lương canh giữ bốn phía, Triệu ca vẫn như cũ che chắn cho Giang Thiển sau lưng.

"Bỏ vũ khí xuống! Nếu không chúng ta sẽ dùng vũ lực."

Lần nữa đe doạ cũng không khiến đoàn người Giang thị có động tĩnh. Ngay lúc tên đội trưởng dần mất bình tĩnh, Giang Thiển mới không nóng không lạnh hé môi.

"Hạ vũ khí."

Dường như ngay lập tức, chín nam nhân còn lại đều không chần chờ đặt súng xuống đất. Điều này khiến tên đội trưởng thập phần kinh ngạc, cũng không đoán ra thân phận của nữ nhân tuyệt sắc phía sau kia là ai, tóc đen hoà vào bóng tối tạo thành dải sắc màu u trầm, đặt trên làn da trắng bệch kia khiến cho bầu không khí trở nên càng quỷ dị hơn. Bất quá nhìn vào cách chín nam nhân vây quanh bảo vệ, hắn mơ hồ đoán được đối phương là người có địa vị tương đối cao.

"Vị cảnh quan này, không biết đêm khuya đến đây hạ lệnh cho chúng ta bỏ vũ khí là có ý gì đây?"

Chiếc thuyền chở hàng đã đi xa không còn dấu vết, tất cả chứng cứ còn lại cũng chỉ là mười người các nàng. Bọn cảnh quan không có lý do bắt người, vì cơ bản luật pháp Trung Quốc không cấm đoán các bang hội hắc đạo phát triển. Hay nói cách khác, hắc bạch cạnh tranh mới là nguyên lý phát triển.

Tên đội trưởng như thế nào không hiểu rõ điều này, chẳng qua hắn không cam tâm để con mồi vụt mất. Tối nay trong lúc trực ở sở hắn nhận được mật báo, khẩn trương tập hợp tiểu đội đuổi đến, cũng cùng vẫn là chậm một bước. Hắn không thể làm gì khác là trừng to mắt nhìn Giang Thiển ung dung.

"Chúng tôi nghi ngờ các người có liên quan tới việc mua bán hàng cấm, mời tất cả theo về sở tiến hành điều tra."

Giang Thiển bật cười, thì ra lý lẽ cùn này là thứ duy nhất hắn có thể nghĩ ra. Tên đội trưởng thấy bản thân bị cười nhạo, liền tức điên giơ thẳng nọng súng hướng Giang Thiển.

Dường như cùng lúc, chín nam nhân bên cạnh đều đồng thời nắm súng lên hướng về hắn, nhanh đến nỗi mấy vị cảnh quan kia còn chưa kịp nhận thức thì đã muộn.

"Bỏ súng xuống, ngươi nghĩ bản thân là ai mà dám chĩa súng vào chúng ta?"

Lời này là của Triệu Lương. Hắn không thể chịu được khi Giang Thiển bị chĩa súng vào đầu, tròng mắt hắn lúc này chỉ còn tơ máu phẫn nộ. Không khí hai bên dường như rơi vào ngõ cụt để giải quyết. Ngay lúc này, Giang Thiển lại vươn tay đặt lên vai Triệu Lương, ý tứ muốn hắn bình tĩnh lại.

"Tiểu thư..."

"Dương cảnh quan, cảm phiền ngài chuyển lời hỏi thăm của ta đến con gái ngài, hôm nay ở trường nhận được quà vui chứ?"

Hắn còn chưa kịp hiểu, điện thoại trong túi lại đúng lúc vang lên. Nghi hoặc nhìn về phía Giang Thiển, số điện thoại gọi đến chính là của vợ hắn lúc này đáng lẽ phải ở nhà. Chần chừ một chút, hắn bấm nút nhận điện.

Chỉ là vừa nghe được thanh âm bên kia đầu dây, sắc mặt hắn liền trở nên lúc trắng lúc xanh phi thường khó coi. Hắn cúp điện thoại, cắn răng hạ lệnh cho toàn bộ đội buông súng xuống. Anh em hắn vẫn còn bàng hoàng, bất quá cũng tin tưởng hắn mà hạ vũ khí.

"Thế nào? Con gái ngươi thật là dễ thương."

"Ngươi muốn gì?"

Lúc này tên đội trưởng đột nhiên hạ giọng, hắn biết nàng không đơn giản, nhưng vì cái gì lại có thể trước một bước khống chế gia đình hắn. Vợ hắn thực sợ hãi trong điện thoại nói là, hôm nay con gái hắn đến trường liện nhận được một hộp quà trong ngăn tủ, lúc nó mở ra, liền phát hiện bên trong là xác ba con chuột be bét máu rất kinh khủng. Hắn biết, ba con chuột đó rất có thể sẽ là nhà ba người của hắn.

Giang Thiển nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ, hiện lên trong bóng tối như một thứ ma lực quỷ dị vặn chặt tâm tư hắn.

"Sự thật."

Hắn kinh ngạc nhìn Giang Thiển, lắp bắp nửa ngày cũng không thể nói được lời nào.

Đoàng đoàng đoàngggg...

Dường như ngay lập tức, hàng chục tiếng súng nổ lên từ khắp phía xung quanh hắn, chỉ mấy phút sau, cả tiểu đội của hắn chỉ còn là bãi thây ma. Máu của đồng đội bắn lên cảnh phục chỉnh tề của mình, khiến tâm hắn lần đầu tiên sinh ra sợ hãi tột độ.

Giang Thiển chậm rãi rảo bước đến gần hắn, đôi con ngươi sâu không đáy khiến hắn tự giác quỳ xuống trong vô thức.

"Nói, là ai cấu kết với cảnh quan?"

Tên đội trưởng càng lộ ra lúng túng quẫn bách, bất quá môi hắn cũng không có ý định hé mở tiết lộ.

Giang Thiển chợt quăng cho hắn một bản hiệp ước, trong đó cũng ghi rõ ràng về tương lai sau này của vợ con hắn. Lúc này hắn liền biết bản thân xong đời rồi. Run rẩy ký kết xong hiệp ước, hắn ngẩng mặt nhìn Giang Thiển, hai tròng mắt nồng đậm cỗ bi thương thống khổ.

Hắn đưa cho nàng một mảnh giấy, trên đó có mấy dòng chữ không rõ ý tứ, sau đó không kịp đợi liền tự cầm lấy súng của mình lên cò, viên đạn xuyên qua thái dương hắn, cướp đi sinh mệnh vốn dĩ mong manh.

Giang Thiển chăm chú nhìn mấy dòng chữ hắn để lại "nhân tâm bất cố, nhân sinh bất đồng, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, xuân khí thịnh cựu"

"Thu dọn."

Dừng một chút, Giang Thiển lại ý tứ hướng Triệu Lương bản hiệp ước.

"An bài cho vợ con hắn đi ngoại quốc, sau đó làm thế nào hẳn ca hiểu rõ."

"Vâng."

Triệu Lương hiểu rõ ý của Giang Thiển, liền rất nhanh thu lại mảnh giấy còn vươn chút máu, sau đó lặng lẽ đi theo đối phương.

Lúc hai người an vị trên xe, Triệu Lương mới đánh bạo lên tiếng hỏi.

"Tiểu thư, việc hôm nay người làm sao đoán được?"

Giang Thiển đang ôm thái dương dựa vào bên cửa sổ, đôi mắt nàng khép hờ, quả thực rất mệt mỏi. Lúc này nàng mở mắt, đối diện với băn khoăn của Triệu Lương, nàng đơn giản đáp lại.

"Đội cảnh quan đó là hôm nay ta 'mời' đến, màn kịch này ngươi cho là hoàn hảo sao?"

Triệu Lương cố giữ vẻ mặt trấn định, ký thực trong lòng hắn là kinh sợ vạn phần.

"Vâng, xem rất hay."

"Ân. Đặt vé về Tây An, lập tức."

Ngay lúc này, Giang Thiển chỉ mong gặp lại Lý Nhiên mà thôi.

P/s: hihi Lục gia chính là gia tộc của Lục Tịnh Hân tỷ đó. Bả dắt Diệp Vị Đồng với Tề An qua Đức lập nghiệp ròi nên sản nghiệp ở đây cũng bớt phần quyền lực xíu :))