Chương 6

Narcisssa vừa đi vào phòng hậu sản, Draco liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Công ty có nhiều việc, con phải về xử lý.” Quan trọng là… Phải nhanh chóng tìm ra tên chết tiệt kia.

Narcissa gật đầu đồng ý. Trước giờ bà chưa từng từ chối yêu cầu gì của đứa con quý giá này cả, trừ chuyện của Harry.

Draco đi rồi, Narcissa cũng vờ bế Carrie lên một chút, rồi giao bé cho gia tinh ru ngủ. Bà lại gần cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài tươi đẹp nói, “Xuất viện xong không cần phải ngày ngày quấn lấy Draco.”

“Tại sao ạ?” Ginny nhíu mày, đột nhiên có linh cảm không tốt.

“Ta đã tìm hai người làʍ t̠ìиɦ nhân cho Draco, không cần phải lo lắng, họ đều là đàn ông cả. Như vậy chờ tới lúc bọn chúng sinh cho gia tộc Malfoy một người thừa kế thì cô cũng có trọn vẹn lý do để ngồi yên trên ghế phu nhân này, cả đời làm vợ chính thức của Draco.” Narcissa ra lệnh, hoàn toàn không có ý thương lượng.

Ngoài dự đoán, Ginny kinh ngạc hỏi lại, “Draco năm nay mới hai nhăm, con cũng chỉ mới có hai tư, đâu cần phải làm vậy? Con có thể tự sinh con trai cho nhà ta.”

“Nếu cô cả đời đều chỉ sinh con gái thì sao?” Narcissa lạnh lùng đáp, “Gia tộc Malfoy không gánh nổi hậu quả.”

Ginny cười lạnh, “Sinh ra con trai hay con gái là do người đàn ông quyết định. Con mẹ không thể sinh con trai, đâu có phải lỗi của con!”

Narcissa không tỏ ra bực mình trước lời nói của Ginny, bà thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ nói, đi thẳng vào sự thật, “Cô nói chẳng sai, trai gái sao là chuyện của người đàn ông. Cái chính là có rất nhiều người với vợ chỉ sinh độc con gái, lại cùng với nhân tình sinh con trai từ lần đầu tiên. Điều này cô cũng chẳng phủ nhận được. Vì tương lai của gia tộc Malfoy, dù là cách gì, tôi cũng phải thử một lần.”

Ginny câm bặt không trả lời lại được, cô biết Narcissa quyết tâm làm điều đó. Bất quá cô nhớ tới một việc, trong lòng đắc ý, cười duyên mà nói, “Mẹ nghĩ Draco sẽ làm theo sao? Trong lòng anh ấy chỉ có một người. Nếu không phải con lợi dụng người đấy, căn bản Draco sẽ không gần gũi con.”

“Cô không cần phải lo lắng.” Narcissa đã tính trước, “Nếu nó có thể làm cô có thai, thì người khác cũng có thể. Hơn nữa hai người kia lại trông giống Harry tới tám phần, nó sẽ từ chối sao?”

Bức tường tự tin của Ginny toàn bộ vỡ vụn, cô kêu lên, “Giống Harry?!”

Narcissa gật đầu.

Ginny âm thầm cắn răng, nếu Draco nhìn thấy người y chang Harry, phản ứng của anh sao cô không thể đoán được. Có thể anh sẽ đồng ý, có thể không, tỉ lệ là 50 : 50, một tỉ lệ thua cược quá lớn. Cách duy nhất để cô nắm chắc phần thắng chỉ có một — gϊếŧ chết hai kẻ kia.

.

Dù không nhìn thẳng vào gương mặt Ginny, Narcissa cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt méo mó của cô bây giờ. Đó cũng chính là chủ ý của bà. Bà dám chắc, Ginny cuối cũng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận sự thật.

.

Nhân giờ nghỉ trưa, cả gia đình Weasley tới thăm Harry. Tất nhiên là Pansy đã ngay lập tức ton hót cho Ron và Hermione về người tình có thật của Harry, bởi vậy cả hai lại tiếp tục truy vấn cậu. Vốn đã có kinh nghiệm đối phó với Pansy và Neville, cậu nhanh chóng tự biến mình thành con hến, ngậm tăm, tuyệt đối không có Hermione truy ra điều gì.

Bữa trưa kết thúc, Harry bắt đầu có chút chộn rộn, trong lòng cảm giác chờ mong ẩn ẩn xuất hiện, tất nhiên là còn lâu cậu mới thừa nhận điều đó. Cậu ra đứng ở cửa ngóng từng phút một, tưởng tượng ra người kia, với phong thái cao quý vốn có, mở cửa bước vào, hài lòng nhìn thấy Harry đang nằm giữa biển hoa hồng. Từng giây từng phút trôi qua, Harry ngày càng cồn cào nóng ruột, trong lòng tràn ngập bất an cùng e sợ rằng Lucius sẽ không tới. Trải qua một buổi sáng bị Draco và Ginny làm đau lòng, lần đầu cậu hy vọng về sự xuất hiện của Lucius. Ông ta dù thế nào cũng luôn nhẹ nhàng ôn nhu với cậu, là điều cậu khẩn thiết mong chờ lúc này. Cậu cần có ai đó ở bên an ủi cậu, xoa dịu đi cảm xúc khó chịu kia, làm cho cậu dũng cảm lên. Trước kia, Draco là người làm điều đó. Còn bây giờ cậu chỉ có Lucius.

.

.

.

Hai giờ ba mươi hai phút lẻ bốn giây chiều, khi mà Harry đã ngóng ra cửa lần thứ 3047, Lucius đẩy cửa bước vào. Quả đúng như những gì Harry tưởng tượng. Mái tóc vàng sáng được chải chuốt cẩn thận, buộc đằng sau đầu; đôi mắt xanh lam vừa mang vẻ lạnh lùng xa cách, vừa tràn ngập sự hấp dẫn kinh người. Khuôn mặt đẹp trai cùng dáng người cao lớn, lại vận bộ quần áo xa hoa càng khiến cho khí chất tôn quý bộc lộ rõ hơn; nhất là ở bên tay Lucius tao nhã cầm một cây trượng đầu rắn.

Hắn vừa bước vào liền nhìn thẳng Harry, đôi mắt lạnh lẽo đột nhiên biến mất không dấu vết, thay vào đó là sự ôn nhu. Ngữ khí cao ngạo lúc bình thường cũng hòa nhã đi nhiều, “Harry, ta tới rồi đây.”

Harry đột nhiên cảm thấy xúc động, chỉ muốn áp chặt mình vào l*иg ngực Lucius, để hắn ôm chặt lấy cậu, hôn cậu, thì thầm cho cậu nghe rằng hắn muốn có cậu, nhưng Harry lại không có làm như vậy. Quan hệ của cậu và Lucius không thân thiết tới mức độ này, hai người vốn dĩ là lợi dụng nhau, Lucius ham muốn thân thể cậu, còn cậu thì khát cầu nhiệt độ cơ thể con người. Vì sự phản bội của Draco mà Harry cảm thấy mất thăng bằng vô cùng, cậu sợ nếu một phải một lần nữa đối mặt với chuyện như thế; đặc biệt là khi cậu biết mình không thể quên được Draco, không thể quên việc anh đã khiến trái tim cậu nát thành hàng ngàn mảnh vụn… Cậu sợ hãi phải yêu thương một lần nữa. Cậu không dám yêu, lại càng sợ phải tin tưởng ai. Cậu rất muốn sống cùng ai đó trong suốt quãng đời còn lại, nhưng một thời gian sau thì cậu hiểu điều đó thật không thể xảy ra. Harry không thể chợp mắt, dù uống bao nhiêu thuốc, bao nhiêu ma dược, cũng không thể xua tan sự lạnh lẽo trong tâm tư cậu, làm cậu an tâm chìm vào giấc ngủ. Mặc cho thầy Snape đã tự tay điều chế ma dược an thần loại mạnh nhất, mặc cho cậu đã nốc cả đống thuốc ngủ liều cao của dân Muggle, mặc cho cậu có đắp cả mấy chục tấm chăn lông dê, cậu vẫn không thể thôi cảm thấy lạnh lẽo. Hơi lạnh chỉ ngày càng dày lên, bao phủ cả cơ thể cậu, làm cậu không ngủ nổi. Harry đành phải hằng đêm ngóng nhìn ánh trăng, mong chờ bình minh xuất hiện.

Khi đó cũng là lúc Lucius xuất hiện trong cuộc đời cậu. Thân thể hắn ấm áp cực độ, là loại ấm áp Harry tìm kiếm từ lâu, cảm giác ấm áp đó làm cậu ngủ được, một giấc thẳng tới sáng. Sau đó cậu đột nhiên nhận ra, Lucius cao quý anh tuấn, có vợ đẹp con khôn, lại là một người chồng không chung thủ, một người tình tuyệt vời. Thế là họ đến với nhau, người này thỏa mãn người kia. Tình cảm không xây dựng nên quan hệ của họ bây giờ, vậy nên Harry chính là chỉ hờ hững đáp, “Ừ” một tiếng.

.

.

Lucius ngồi xuống bên giường, đầu tiên là coi sắc mặt của Harry, gương mặt mới hôm qua còn trắng như giấy nay đã hồng hào như lúc ban đầu, mới yên lòng nói tiếp, “Xem ra đã khỏe lại nhiều rồi.” Ngừng một chút lại hỏi, “Thứ ta cho đưa tới đâu rồi?”

Harry chỉ chỉ lên trần nhà. Lúc này Lucius mới phát hiện ra phòng bệnh của Harry đã muốn biến thành một vườn hoa luôn. Mặc cho Harry còn nói chi đó, trong mắt Lucius lúc này chỉ còn thấy gương mặt cậu.

“Thích không?”

“Thích.”

Một câu đơn giản thế cũng khiến cho Lucius vui sướиɠ vô cùng, cả người cũng vì thế mà biểu đạt sự vui vẻ. Chính miệng Harry nói thích, mặc dù có lẽ chỉ là do cậu cao hứng mà nói ra, nhưng không sao hết!

Sự vui sướиɠ của Lucius lây sang Harry. Cậu cười rộ lên, chậm rãi dựa vào ngực Lucius; hai cánh tay ông vòng qua người cậu. Thoải mái quá, thực thoải mái quá. Harry không cảm thấy bị trói buộc – dù chỉ một chút.

“Buổi sáng, tôi đã nói quá lời.” Lúc này Harry cảm thấy có chút áy náy, cậu không nên ác khẩu như vậy. Rõ là cậu biết Lucius thích đứa bé.

Lucius kinh ngạc hỏi lại, “Buổi sáng em có nói gì sao? Tôi không nhớ rõ.”

Trong lòng Harry chợt cảm thấy ấm áp. Cậu biết dù cậu nói gì, Lucius vẫn là như vậy bao dung với cậu. Mặc dù cậu cáu gắt loạn xạ với hắn, hắn cũng chỉ là đi vào phòng khách, lặng lẽ hút thuốc, đợi một lúc cho cả hai cùng dịu lại rồi vào phòng ngủ, dỗ cho cậu vui vẻ. Lucius chính là trân trọng cậu như thế, giống như thể Harry với hắn là cả thế giới này vậy. Cậu nép mình sâu vào l*иg ngực của Lucius, mặc dù hoa hồng càng đẹp càng lắm gai, nhưng cậu vẫn tham lam mong muốn cảm giác này.

.

.

.