Chương 31

Nghe được câu trả lời của Harry, tất cả mọi người đều mệt mỏi quay trở về. Ngày mai là ngày Harry kết hôn, là bạn của cậu, họ cần xuất hiện trong trạng thái tốt nhất.

Pansy cố tình đi chậm lại. Chờ cho tới khi tất cả đều đã đi khuất, chỉ còn mỗi Neville, cô ngay lập tức bảo Neville ra cửa chờ mình.

“Pansy, có chuyện gì sao?” Harry hỏi. Hình như cả cậu lẫn cô đều không có gì cần nói riêng với nhau.

Pansy ngoắc ngoắc tay gọi Harry. Harry khó hiểu chậm rãi đi lại gần Pansy, cô kiễng chân ghé vào sát bên tai cậu, nói nhỏ, “Hôm qua cậu có nhìn thấy dì Narcissa không?”

“Tiểu thư Black?” Harry nháy mắt mấy cái, nghĩ lại một chút rồi lắc đầu, “Không có, lúc mình đi không thấy bà ấy. Chậc, thực sự mà nói, lúc ấy mình cứ đi thẳng, không để ý chung quanh có gì đâu.” Nói đùa chứ, cậu trốn Narcissa còn không kịp, sao lại cố gắng để ý tới sự hiện diện của bà ấy chứ.

Pansy hơi thất vọng chẹp lưỡi một cái, thanh âm tràn đầy uể oải.

Harry không thể không hỏi, “Làm sao thế? Trông cậu rất thất vọng đấy.”

Pansy buồn rầu lắc lắc đầu, mái tóc đen ngắn ôm lấy đường cong mê người nơi cổ, “Rạng sáng nay, sau khi vũ hội kết thúc, mình không thấy dì đâu. Mình cứ nghĩ dì đi đâu đó nằm nghỉ một chút, thế nhưng vũ hội kết thúc, tất cả đi rồi, mà mình vẫn không thấy dì. Mình mới hỏi Draco, cậu ấy bảo dì đã rời đi từ lâu rồi.” Cô hít vào một hơi, tiếp tục nói, “Mình bảo Draco cho mình xin địa chỉ của dì Narcissa để sau này còn đến thăm, Draco nói cậu ấy không biết.” Cô nhẹ nhàng nở nụ cười trào phúng, “Cậu ấy còn dám nói không biết! Hơn tháng nay không phải cậu ấy chăm cho dì thì còn ai!”

“Sau đó thì sao? Sao cậu không hỏi những người khác?” Harry ngơ ngác hỏi.

“Đã hỏi. Ai cũng không biết” Pansy cúi đầu đầy mất mát, “Chỉ có Hermione bảo với mình, cô ấy thấy dì lần cuối là vào lúc hai rưỡi sáng, sau đó Draco đi theo dì.”

“Draco?” Harry trầm giọng kêu lên sợ hãi. Lúc cậu rời khỏi vũ hội là khoảng ba giờ, cũng là lúc bắt gặp Draco đương vội vã quay về.

“Mình cũng nhớ rõ là Draco biến mất trong một khoảng thời gian ngắn, tới ba giờ mới về, chỉ là không biết cậu ấy đi theo dì Narcissa ra ngoài thôi.” Pansy chua xót vân vê đôi bờ môi xinh đẹp, “Sau đó cậu ấy quay về, mà dì Narcissa thì biến mất.”

Harry bối rối, nhanh chóng đưa mắt nhìn về tấm thảm trải sàn trắng muốt, ép mình cười lên, “Có thể sau đó bà ấy có quay về mà cậu không thấy, hoặc là đã về nhà từ lúc hai rưỡi cũng nên.”

“Cậu cho là nếu thế thật mà Draco lại giấu mình địa chỉ của dì? Mình là bạn của cậu ấy, là bạn thân của cậu ấy đấy.” Pansy không chấp nhận câu trả lời tự dối gạt mình của Harry.

Ánh mắt của cả hai khẽ chạm nhau, rồi nhanh chóng tách ra. Sự việc đã rất rõ ràng.

“Mình vẫn tự hy vọng, nhưng coi bộ, đó chỉ là hy vọng xa vời.” Pansy phẩy tay, không biết nên biểu lộ cảm xúc trong lòng như thế nào.

“Dì Narcissa chết rồi.”

“Không thể là do Draco gϊếŧ.” Harry không cần nghĩ mà lập tức nói ngay, “Cậu ấy rất yêu thương mẹ mình.”

“Tất nhiên, mình cũng tin là thế. Hơn nữa mình tin chắc là, dì Narcissa đã làm ra chuyện gì rất xấu, cho nên Draco mới khoanh tay đứng nhìn không cứu.”

“Pansy, Draco không phải người vạn năng.” Harry biện giải.

Pansy cười khổ lắc đầu, “Harry, cậu không biết đấy thôi. Trong lâu đài Malfoy, cho dù Draco không cứu được dì, thì tìm vài pháp sư khác tới cùng cứu không phải là chuyện khó khăn. Bác Lucius dù ghét dì, nhưng nếu nghĩ cho Draco thì cũng sẽ ra tay cứu dì.”

“…Mình tin là Draco sẽ không bàng quan đứng nhìn. Có thể lúc cậu ấy tới thì đã không còn kịp nữa rồi.” Harry tin chắc vào điểm này.

“Có lẽ là thế.” Pansy miễn cưỡng mỉm cười, mở cửa rời đi.

Harry nhìn điện thoại, vài lần vươn tay ra rồi lại rụt trở về. Vốn quan hệ giữa cậu và Narcissa luôn lạnh như băng, thế nên dù làm nhân tình của Lucius suốt một thời gian, cậu cũng chưa từng cảm thấy lo lắng. Lucius vì cậu mà ly hôn, Narcissa lại cố gϊếŧ cậu, điều này lại càng làm sự áy náy của cậu chẳng còn gì. Tuy cậu không rõ vì sao Narcissa lại lén đi ra ngoài, nhưng đều là chuyện không tốt. Cái chết của bà không làm Draco phản ứng gì, Lucius lại càng coi như không biết, vậy cần gì phải hỏi Lucius về chuyện này? Cậu và Narcissa, cho tới bây giờ, quan hệ cũng chưa bao giờ tốt đẹp.

…………………

Khi Remus tới nhà của Harry, đã là bốn giờ, Billy cúi gập người mở cửa cho ông. Remus là người duy nhất trong hội bốn người của Gryffindor còn sống, bởi thế sẽ là người hộ tống Harry tới lâu đài Malfoy, cũng sẽ đóng vai người cha dẫn Harry vào lễ đường trao cho Lucius. Lúc ông đi vào phòng khách, liền trợn mắt há mồm nhìn trong phòng bày đầy rẫy những vật trang trí xa hoa, có sáu nhân viên trang điểm cũng như thiết kế, cùng với ba bốn mươi người phụ việc. Bọn họ ngồi hoặc đứng, không một ai tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Đúng là khoe mẽ quá đáng luôn, Remus quay sang hỏi Billy: “Harry vẫn chưa dậy sao?”

Billy the thé đáp lại, “Chủ nhân Lucius nói hôm qua chủ nhân Harry đã rất vất vả, cho nên muốn chủ nhân nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”

Là quan tâm săn sóc. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không vì sự chăm nom tới tận chân răng như thế, với một người bị ám ảnh bởi bóng ma quá khứ như Harry cũng sẽ chẳng đời nào chịu gả cho một người đàn ông mang họ Malfoy. Remus gật gật đầu, theo sự chỉ dẫn của Billy ngồi xuống ghế salon.

Bốn giờ mười, Pansy xông vào. Cô mặc một váy lễ phục dài màu đỏ chói, hở ra hai bả vai, phối cùng găng tay trắng và tóc vấn cao, “Sao lại thế này, cậu ta còn dám ngủ hả??” Cô dữ tợn gào lên.

Billy sợ tới mức nhảy dựng lên, lắp bắp nói, “Tiểu thư Parkinson, chủ nhân Lucius nói…”

“Mặc kệ bác ấy đi. Tôi tới đây rồi thì mọi chuyện phải theo ý tôi!” Pansy vung gậy phép lên, quăng con gia tinh lên lầu hai, “Gọi cậu ta dậy ngay! Còn ít thời gian lắm.”

Rồi cô quay sang, thâm ý nhìn chằm chằm vào Remus, cho tới tận khi vị người sói kia bối rối phải đứng dậy để lại một câu, “Tôi ra phòng khách chờ mọi người” rồi chạy trối chết. Vốn dĩ việc chăm lo cho trang phục cũng như chỉ bảo lễ nghi quý tộc phải do một vị phu nhân đức cao vọng trọng đảm nhận, thế nhưng Lucius nhìn khắp cả cộng đồng ma pháp, chẳng có vị phu nhân nào có thể tự xưng đức cao vọng trọng trước mặt Harry hết, mà tìm một vị phu nhân nhà bình thường thì sợ Harry thấy không quen; cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Pansy thích hợp nhất. Ít nhất thì cô cũng là bạn tốt của Harry, kiểu gì cũng giúp cậu ứng phó được với tình huống này.

Lúc Harry bị Billy đánh thức, cậu vẫn còn đôi chút mơ màng. Thế nhưng nghe bảo Remus và Pansy đã tới thì lập tức tỉnh táo lại. Remus vốn dĩ xưa nay rất chiều chuộng cậu thì còn đỡ, chứ Pansy thì… Chọc vào cô là một ý kiến dở tệ.

Harry vội vã rửa mặt, chanh chân chạy xuống phòng khách dưới tầng. Bà Weasley cũng đã tới, đang cùng với Pansy bàn bạc điều gì đó với mấy nhân viên hóa trang.

“Bác Molly!” Harry mỉm cười, ôm chầm lấy Molly.

Molly mặc bộ áo pháp sư thật đẹp, cầm khăn tay trắng lau lau đôi mắt ướt nước, “Lạy Merlin, bác xúc động quá, xúc động quá. Con ngoan, cuối cùng con cũng lập gia đình, con làm bác mừng quá!”

Pansy không cản trở cả hai trò chuyện, mãi khi Harry buông tay khỏi Molly cô mới kéo cậu lại nói, “Được rồi được rồi, cậu coi bộ tỉnh rồi đấy. Mọi người đều đang đợi cậu, cực kỳ phấn khích, làm như thể chính họ mới là người kết hôn ấy.”

Harry cười méo miệng. Đêm qua cậu gần như không ngủ được, lăn lộn qua lại nghĩ về cuộc sống sau này ở lâu đài Malfoy. Trước giờ chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ hãi như thế, thậm chí còn suýt gọi điện cho Lucius xin hủy bỏ hôn lễ. Cái đó, hình như gọi là triệu chứng sợ hãi tiền hôn nhân? Cậu phải dỗ dành chính mình mãi mới có thể ngủ một chút, thế mà đã bị Billy đánh thức dậy rồi.

Không để cho Harry nói tiếng nào, Pansy vung tay lên, ngay lập tức mấy chục con người quây quanh cậu không kể lọt một kẽ hở. “Trước tiên cứ làm như những gì tôi mới nói, sau đó từ từ chỉnh sau.”

Lễ phục kết hôn của Harry là thuần một màu trắng. Đồ lót, áo sơ mi, áo may ô, quần dài, áo khoác, áo chùng pháp sư, mũ dạ, găng tay, giày da… Tất cả đều làm từ vải tơ tằm trắng tinh xảo nhất. Sau một thời gian ngồi yên cho nhân viên trang điểm làm việc, một Harry trong sáng thuần khiến hiện ra, làm cho cả Pansy lẫn Molly không dám tin.

“Merlin ơi… Cậu đẹp quá! Bác Lucius đúng là có mắt nhìn thật đấy!!” Pansy tặc lưỡi than thở, khuôn mặt không ngừng mỉm cười.

“Ai, Harry, con yêu, con là cô dâu đẹp nhất trên thế giới này!” Molly không nhịn được chảy nước mắt, phải nhanh chóng lấy khăn tay ra lau lau.