Sau khi kết thúc lịch làm việc với Bộ Pháp thuật Anh, Lange đến thăm Trang viên Potter một lần nữa, gã đã rất kinh ngạc khi thấy Draco mặc thường phục đang nằm trên ghế sofa ăn điểm tâm.
Khi định đưa một miếng đào vàng phủ đầy kem vào miệng Harry, vị phù thủy vốn luôn nghiêm túc này gần như không che dấu nở nụ cười ấm áp trên mặt.
Hóa ra việc bị nhắm đến trong cuộc họp không phải là ảo giác a.
Sau khi nhận ra người không rõ nguyên nhân làm khó mình, Lange lén lau mồ hôi lạnh và cười khan “Ngài Potter, ngài Malfoy——”
Nhìn Harry khẽ cau mày nhưng vẫn ăn trái cây đưa tới miệng, gã nhấc chân chặn những người phía sau, bỏ đi nụ cười khó chịu rồi nói một cách tự nhiên “Cảm ơn sự chiêu đãi của mọi người mấy ngày nay, chúng tôi đến đây để nói lời từ biệt.”
Draco mãn nguyện ngồi xuống, liếc nhìn cô gái tóc vàng có vẻ mơ hồ không tin cách đó không xa, không chút giấu giếm đảo mắt.
Sau khi trải qua bữa trà chiều gian nan như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, Lange vội vàng dẫn người đi, xem thái độ dung túng của vị kia, ý định tặng người lúc đầu thực sự là một sai lầm mà.
Ai có thể nghĩ rằng Chúa tể Hắc ám và gia chủ Malfoy lại có quan hệ như vậy?
Đám người đi xa rồi, Draco mới cúi đầu tiếp tục thong thả chậm rãi ăn điểm tâm.
Harry ngả người quay đầu lại nhìn vẻ điềm tĩnh giả tạo của cậu, nhìn nhìn một hồi, Draco không chịu nổi nữa, dùng một cái nĩa nhỏ màu bạc chọt chọt cái bánh trên dĩa, nghiêm nghị nói: “Em mới không có hù dọa hắn.”
Harry cười nhạt.
Người này, trước mắt anh thì ngoan ngoãn như một con mèo con vô hại, cẩn thận tránh những lời nói và việc làm khiến anh khó chịu, nhưng lại luôn thò móng vuốt ra ngoài, từng bước từng bước kiểm tra điểm mấu chốt của anh.
Thực sự là có chút hoài niệm.
Anh khẽ lắc đầu thì thầm: “Em chỉ thích làm loạn thôi.”
Đôi mắt Draco nhướng lên vui vẻ, tự tin nói: “Là do lá gan của hắn quá nhỏ.”
Trong mắt chợt hiện lên ý cười, Harry đưa tay lên nhẹ nhàng phết một chút kem dính ở khóe môi, Draco vô thức liếʍ liếʍ, khi chạm phải ngón tay anh, mặt bỗng đỏ bừng.
Xoa xoa đầu ngón tay có vẻ nóng nóng, Harry lim dim mắt, cúi người hôn lên đôi môi tái nhợt, nhấm nháp hương vị trái cây ngọt ngào cùng mùi kem bơ đậm đà.
“Thật ngọt.”
Anh nhẹ giọng bình luận, ngón tay chậm rãi vuốt qua mái tóc mềm mại, khi Draco ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một chút ánh sáng rực rỡ và nóng bỏng nhẫn nại lướt qua đôi mắt xanh đen, dường như có điều gì đó mãnh liệt sôi trào sắp phá gông cùm, lại bị mạnh mẽ kiềm chế giấu sâu trong đáy mắt.
Harry vì vậy mà khẽ cau mày, gần như theo bản năng từ chối những cảm xúc không thể kiềm chế đó, anh dừng một chút, nhìn đôi má đỏ ửng trước mặt một lúc, sau đó tiếp tục động tác trước đó, cúi đầu hôn sâu.
Còn chưa vào cửa, Blaise đã nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ ái muội trong phòng khách, người thanh niên tóc đen có tư thế mạnh mẽ, đè người dưới thân vào góc ghế sô pha mà tùy ý hôn. Màu vàng bạch kim lộn xộn chói lóa vướng vào giữa các ngón tay, chỉ cần nhìn thoáng qua là y có thể biết được người đang tình tứ đáp lại là ai rồi.
Y dừng lại và lui sang một bên, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Draco nghe được tiếng bước chân ngẩn người, mới mở mắt ra, người trước mắt đã ngừng động tác, kiềm chế nhẹ nhàng buông cậu ra, một đôi mắt đen mơ hồ hiện lên một chút mềm mại.
Một lúc sau, Harry ổn định nhịp thở, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Blaise bước vào cửa phòng khách, hai người đều đã ngồi lại, do cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, Blaise bình tĩnh tự nhiên báo cáo “Lord, tin từ Bộ nhận được có phù thủy hắc ám cướp ngục Azkaban, hầu hết những kẻ tấn công đã bị bảo vệ hành quyết ngay tại chỗ, nhưng có một ít người trốn thoát.”
“Những người đó trốn bên ngoài hẻm Knockturn” Harry nói thẳng.
“Vâng.” Blaise nghiêm nghị “Bộ trưởng Scott đã dẫn đầu đội thần sáng đuổi theo.”
Harry khẽ gật đầu, “Nhìn chằm chằm chúng”
Blaise đáp lại, ánh mắt quét về phía Draco mà không để lại dấu vết, phát hiện vẻ mặt của bạn mình không có chút xíu miễn cưỡng nào, chỉ là thẹn thùng khẽ nghịch chiếc nĩa bạc trên tay.
Hai người trước mặt, một người bình tĩnh tự tại, một người lại quyến luyến, vẻ mặt tương phản rõ rệt, điều này khiến y càng thêm lo lắng.
Harry nhàn nhạt liếc hắn một cái, bưng cốc hồng trà mát lạnh trước mặt lên, nhấp một ngụm rồi thản nhiên đặt xuống.
Ly tách va chạm không lớn tiếng nhưng khóe mắt Blaise nhảy dựng, thấy Harry không có mệnh lệnh nào khác, liền nhanh chóng cúi đầu rời đi.
Draco mím môi, tập trung suy nghĩ chính sự “Lần hành động trước, vẫn là có chút hấp tấp.”
“Dùng lập uy thì vừa lúc, không thể chờ mọi chuyện không kịp an bài mới vội vàng hành động” Ngừng một chút, đổi chủ đề “Đừng lo lắng chuyện đó, Draco, gần đây em không cần làm gì.”
Draco cong cong mắt cười, chống cằm nhìn anh “Em không sao.”
Harry trầm mặc nhìn qua cánh tay bị thương lần trước, anh nhẹ nhàng nói: “Sự kiện ở cục Hợp tác Ma thuật Quốc tế còn phải được sắp xếp. Bên Đức sẽ mau chóng cử người đến đây.”
“Được rồi.” Draco cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào. Tầm mắt cậu như dán chặt vào khuôn mặt anh, không hề dời đi.
Khi Bộ Pháp thuật Anh thảo luận về việc sắp xếp tổ chức World Cup Quidditch sắp tới với các pháp sư đến từ nhiều quốc gia khác nhau, những kẻ đào tẩu lần lượt bị bắt giữ, bao gồm một số phù thủy hắc ám khét tiếng.
Sau khi báo cáo ngắn gọn tình hình cuộc đột kích, Blaise đề cập đến vài vị khách từ xa.
“Heinrich đã hứa, nếu ngài bằng lòng che chở vị thiếu gia đó đến tuổi trưởng thành, trong vòng mười năm, thánh đồ sẽ do ngài sử dụng.”
“Grindelwald có bản lĩnh mà, biến mất hơn nửa thế kỷ vẫn có thuộc hạ nguyện ý bán mạng cho hắn” Harry nhìn xa xa, giống như đang gặp lại trong trí nhớ ông già đã chết trong Nurmengard “Nhưng những người đó dựa vào cái gì mà nghĩ rằng ta sẽ sẵn sàng tiếp nhận rắc rối của họ?”
Vì một người không biết, lại trung thành giao cho người đó thế lực, đối đầu với thù địch tiềm tàng của thánh đồ, thật sự mất nhiều hơn được.
Blaise trầm giọng nói: “Họ nói, để thể hiện lòng thành, họ có thể cử những chuyên gia trị liệu giỏi nhất trong các Thánh đồ đến giúp chữa trị cho cậu Weasley và cô Granger -“
Harry im lặng.
Đối với Ron và Hermione, anh đã tìm rất nhiều người và cố gắng quá nhiều lần, gần như không có hy vọng.
Nhưng thánh đồ, rốt cuộc, bên trong thâm sâu như vậy…..
“Để bọn họ tới.” Anh khẽ nói “Cảnh cáo bọn họ, đừng tùy tiện hứa hẹn, nếu không làm được. Phù thủy Anh quốc sẽ phối hợp với phù thủy nước khác trấn áp hành động của thánh đồ.”
Blaise không ngạc nhiên trước quyết định của anh, vừa định nói thêm thì Percy vội vàng chạy vào, để lộ vẻ lo lắng hiếm thấy trên khuôn mặt luôn trầm lặng.
Y đang tự hỏi liệu tin tức của người này có phải là nhanh lẹ quá mức rồi hay không, nhưng Percy thậm chí còn không nhìn y, gấp gáp nói với Harry “Lord, Grillby Istres đã lẫn lộn vào những vị khách đến từ Bộ pháp thuật Pháp, thừa dịp trong tiệc trà bắt cóc Malfoy.”
Harry đột nhiên đứng dậy, ánh mắt ngay lập tức lạnh lùng “Người đang ở đâu?”
“Vẫn ở thái ấp Malfoy.” Percy nhanh chóng trả lời.
Siết chặt đũa phép, Harry lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại nhìn Blaise đã thay đổi sắc mặt từ bao giờ “Cậu dẫn người tới đó trước đi.”
Blaise không thể tin được liếc anh một cái, lại nhanh chóng phản ứng, nếu chính anh bối rối trước sẽ chỉ khiến bọn họ bị động hơn.
“Vâng.”
Sau khi Blaise rời đi, phòng làm việc chìm vào im lặng chết chóc, Percy cau mày lo lắng đi đến bên khung cửa sổ, người thanh niên tóc đen bất động như một tác phẩm điêu khắc.
Đến tận khi Blaise thông báo với họ rằng Istrer yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với Chúa tể Hắc ám, Harry mới độn thổ đến thái ấp Malfoy.
Bị thân hình nam phù thủy cao lớn vây lấy, Draco bị bóp cổ, trên khuôn mặt đầy sẹo xuất hiện một nụ cười dữ tợn và méo mó, mắt nhìn thẳng vào đám đông đột ngột tách ra, thanh niên tóc đen chậm rãi đi tới.
“Kêu tất cả chúng ra rút lui đi.”
Gã thô bạo siết ngón tay, khuôn mặt tái nhợt của người trong tay nhanh chóng đỏ bừng.
Harry không nhìn Draco đang sặc sụa giãy giụa cố gắng phát ra âm thanh, anh giơ tay vẫy, những người xung quanh đều kính cẩn lùi lại, cả sườn đồi rộng lớn bỗng trở nên trống trải.
“Thật uy nghiêm nha, Chúa tể Hắc ám.” Istrer chậm rãi lùi lại một bước, không còn bị nhiều đũa phép chỉ vào, nhưng vẻ mặt gã càng ngày càng phòng bị “Nhân vật cao quý như ngươi, tại sao lại phải nhắm vào chúng ta?”
Gã không khỏi chế nhạo “Giới pháp thuật Anh Quốc từ lâu đã nằm trong tay ngươi. Ngươi cho rằng ngươi có loại thanh danh gì, tiêu diệt mấy phù thủy hắc ám, dân chúng liền sẽ cảm kích ngươi sao?”
“Vì các ngươi không nghe lời, lý do này đủ rồi” Harry sắc mặt bình tĩnh “Những nhân tố không an phận thì không cần tồn tại.”
Anh trước đó có chút lo lắng người này vì tuyệt vọng mà sẽ liều mạng, nhưng thấy gã thỉnh thoảng yên lặng nhìn đường trốn, trong lòng thoáng an tâm hơn một chút.
Istrer trưng ra một khuôn mặt ủ rũ lạnh lùng nói: “Thả bạn bè của chúng tao, chúng tao sẽ rời khỏi Anh ngay lập tức và không bao giờ quay trở lại, nếu không, ngươi cứ chờ nhặt xác người tình của ngươi đi” (Alisia: khác với Voldy, Harry có điểm yếu là có người yêu, có người thân, do đó nhiều trường hợp không thể liều mạng. Còn Voldy thì vốn không có điểm yếu nếu như ảnh không đi xắt lát linh hồn ra, cho nên Voldy là từ mình hại mình thoy).
Harry chậm rãi đi về phía gã, đôi mắt xanh lục lạnh lùng khẽ nheo lại, giọng nói hạ xuống có phần không hài lòng “Người đang uy hϊếp ta?”
“Đừng lại đây!” Istrer hét lớn, cây đũa phép trong tay chống vào ngực của Draco, một luồng khí đen không rõ quanh quẩn ở đầu đũa phép “Malfoy không có may mắn như ngươi thoát khỏi lời nguyền chết chóc đâu!”
Harry nghịch cây đũa phép trong tay, biểu tĩnh lãnh đạm “Ngươi có thể thử xem.”
“Ngươi cho rằng ta không dám sao?! “Gã túm mái tóc ngắn màu bạch kim của Draco, kéo cậu lui về phía sau mấy bước, giống như dã thú bị ép tới mép vực, ánh mắt điên cuồng hung ác “Đứng lại. Có nghe hay không?!”
“Bắt một kẻ ta chỉ dùng để giải khuây trong lúc nhàm chán rồi ra lệnh cho ta?”
Harry chậm rãi như đang đi dạo tiến tới, nhếch môi tinh nghịch. “Mắt của ngươi vẫn tệ như vậy, Istrer – Ta không bao giờ chấp nhận những lời đe dọa.”
Chưa cho gã thời gian phản ứng, lời còn chưa dứt, Harry liền giơ đũa phép.
Những tia sáng màu đỏ sắc bén bắn ra từ đầu đũa phép, không quan tâm đến người trước mặt đang bị nam phù thủy cảnh giác kéo lên che phía trước. Phép thuật không tiếng động nhanh chóng khiến kẻ đang chắn phía trước bị đánh trúng, những vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương cốt.
Draco kêu lên, máu rỉ ra từ cánh tay nhuộm đỏ một mảng áo sơ mi trắng, khuôn mặt tái nhợt ngày càng xám xịt.
Istrer nhanh chóng lùi lại né tránh, thấy anh thực sự không quan tâm đến con tin trên tay thì lập tức vừa thi triển nguyền rủa chống cự lại vừa đánh văng những người cản đường.
Gã còn muốn nói vài câu chửi bới ác độc, nhưng những đòn tấn công ngày càng dồn dập và dữ dội hơn từ phía đối diện không để gã có một chút cơ hội phân tâm nào.
Draco bị ném mạnh trên mặt đất lăn lộn hai vòng, vết thương rách nát đập vào cỏ và sỏi đá, đau đến toát mồ hôi lạnh, hít một hơi liền ngã xuống đất, không tự chủ được run rẩy.
Bên tai cậu vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, mùi máu nồng nặc tràn vào hơi thở. Draco choáng váng vì mất máu quá nhiều. Khi cậu có thể ngồi dậy trên mặt đất, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại và chỉ còn tiếng gió gào thét.
Harry buông tay, lặng lẽ nhìn cái xác cháy xém, đôi mắt trống rỗng vô cảm.
Một lúc sau, anh xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Draco, không giải thích hay xin lỗi, chỉ cụp mắt xuống, lau rửa vết thương sạch sẽ, dùng phép thuật chữa trị, tay cầm đũa phép cũng vững vàng không chút run rẩy.
Draco cứ lặng lẽ nhìn anh, Harry không nhìn thẳng vào Draco cho đến khi mọi thứ đã hoàn thành ổn thỏa mới ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên cọng cỏ dính trên tóc.
Harry hơi cứng nhắc đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc rối bù của cậu, khi những ngón tay trượt xuống sườn mặt Draco, anh bị một bàn tay lạnh không kém nắm lấy, dán lên gương mặt vẫn tái nhợt.
“Em không sao.”
Draco thì thầm, tựa vào ngực anh.
“Em ổn rồi, Harry.” Cậu nói “Đừng sợ.”
Ta không sợ—
Chúa tể Hắc ám không bao giờ sợ hãi.
Khóe mắt Harry cay cay, nhưng chúng khô đến nỗi anh không thể rơi một giọt nước mắt nào, lặng lẽ khép vòng tay, ôm cả người Draco vào ngực.
“Ta chỉ có thể cho em cái này, Draco.”
Sau một hồi im lặng, trong tiếng gió rít quanh tai, anh nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Cho dù có hối hận thì cũng đã muộn.”
Draco khẽ cười. Sau đó áp mặt vào lòng anh “Em không hối hận.”
Cậu ôm sát Harry, cố ý đi chậm lại, thì thào nói: “Vừa rồi rất đau, anh không thể nói lời hay ho an ủi một chút sao.”
Tiểu yêu tinh.
Môi Harry giật giật, nhiều từ mắc kẹt trong cổ họng, nhưng anh không thể nói thành lời.
Draco đợi một hồi cũng không có hồi âm, cũng không có thất vọng, ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn anh, thoải mái mở miệng trêu chọc: “Vậy nói cho em biết, hôm nay anh có yêu em hơn ngày hôm qua không?”
Vẫn còn rất gian xảo cố ý bỏ qua tiền đề “Anh còn yêu em không”
Nhìn chằm chằm người trước mặt, Harry cuồn cuộn cảm xúc, tay hơi dùng sức, chậm rãi đem người ấn vào trong ngực.
Anh cụp mắt xuống, giọng nói trầm thấp như một tiếng thở dài “Có.”
“Thật tốt” Khóe môi Draco nhếch lên cao, nhưng hốc mắt bất giác đỏ hoe.
Cậu nghĩ để nhận được câu đáp lại này thì bị thương một chút cũng rất đáng giá, nhưng khi được anh ôm ngày càng chặt hơn trong vòng tay, cậu bắt đầu cảm thấy ảo não vì sự bất cẩn của mình khiến người này khó xử.
“Về sau em sẽ cẩn thận hơn, sẽ không cho người khác có cơ hội dùng em uy hϊếp anh.” Cậu trầm giọng nói, nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Harry, đừng lo lắng quá. Được chứ?”
Cổ họng Harry nghẹn lại, anh chịu đựng cơn đau như sắp chất thành đống dưới đáy lòng, vuốt ve lưng cậu một cái rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”