Chương 7+8

“…… Griselda Marchbanks cùng Tiberius Ogden một lần nữa đã trở về Wizengamot, ở mấy phiên tòa thẩm phán gần đây cũng không có thể hiện rõ ràng quan điểm của mình …”

Scott cụp mi đứng trước bàn làm việc, hướng về phía ghế dựa nơi thanh niên tóc đen đang ngồi mà báo cáo lại tình huống mới nhất tại bộ Pháp thuật.

Harry nhúc nhích cánh tay chống cằm, tuy rằng cảm thấy không thú vị, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Sau khi báo cáo gần xong, Scott lại nhắc tới một việc bí mật “Vốn dĩ loại việc nhỏ này không nên tới quấy rầy ngài, tuy nhiên theo chúng tôi điều tra, ba người kia là học sinh đang nghiên cứu sinh vật huyền bí, hiện đang bị giữ trong tay người khổng lồ ——”

“Bọn họ thế nhưng đã nhiều năm không có ngoi đầu rồi.” Harry hơi nheo mắt, giữa mày hiện lên sắc bén lạnh lẽo, “Là bộ lạc nào?”

“Là bộ tộc người khổng lồ ở Bắc Ireland” Scott hơi hơi nhăn mi, “Họ đa phần đều được giáo dục tốt, lần cuối cùng một người trong số đó liên lạc với gia đình đã là hai ngày trước.”

Harry rũ mắt xuống suy nghĩ chốc lát, nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trên mặt bàn “Cái bộ lạc kia hiện tại có bao nhiêu người?”

Đứng ở một bên, Percy hơi hơi cong lưng, vững vàng rõ ràng trả lời: “Người khổng lồ thành niên có 163 người, vị thành niên có 9 người.”

“Tìm hai người tinh thông ẩn nấp trà trộn vào xem, nếu những người khổng lồ đó thật sự dám can đảm xé bỏ hiệp định hòa bình hậu chiến, dám lấy phù thủy làm đồ ăn ——” Harry ánh mắt trầm trầm “Bọn họ cũng không cần thiết tồn tại.”

“Yes, My Lord.”

Scott cẩn thận lui xuống, nhìn bước chân tuy bình tĩnh nhưng lại rất vội vã kia liền biết, vị này trước mặt người ngoài luôn tỏ ra mình là một vị bộ trưởng giỏi giang trầm ổn, nhưng sâu trong xương tủy vẫn rất hiếu thắng, là loại người muốn lợi dụng việc công để báo thù riêng.

Đợi hắn rời khỏi, Percy hơi nhíu mày, thấp giọng nói “Lord, tuy rằng trực tiếp diệt tộc là có lực uy hϊếp lớn nhất, nhưng ngài lại phải gánh thêm một cái tội trạng ở trong lòng dân chúng.”

Thế giới pháp thuật lúc nào cũng có phù thủy bởi vì đủ loại lý do ly kỳ mà mất tích, cho dù có bỏ mặc đi nữa thì ai có thể chỉ trích bọn họ sai lầm?

Percy chưa bao giờ có ý đồ che dấu tâm tính lạnh lùng của mình, so với sự sống chết của mấy học sinh xa lạ, việc người trước mắt có phải hay không sẽ lại bởi vì quyết đoán làm ra cái gì đó mà bị người ta âm thầm chửi bới bôi đen càng quan trọng hơn.

Harry không để bụng khẽ hừ một tiếng, “Cứ để bọn họ nói đi”

Nếu lời đồn đãi có thể làm tổn thương anh, mấy năm nay anh sợ rằng mình đã sớm vỡ vụng thành từng mảnh nhỏ rồi.

“Zabini đã nói gì trong cuộc phỏng vấn của tờ Kẻ lý sự?” Anh quay đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhếch khóe miệng “Nhìn xem, bọn họ rất không phục, rất muốn gϊếŧ ta, nhưng mà làm không được, có chút thú vị nha”

Percy giật mình.

Lần cuối cùng nghe được người này nói giỡn, đã là rất nhiều rất nhiều năm trước rồi, từ cái hồi mà đối đầu với Voldermort còn chưa tới giai đoạn căng thẳng nhất.

Hiếm khi, hắn cảm thấy một chút cảm kích đối với Sirius, người luôn lang thang quanh Trang viên Potter một cách vô tư lự và làm gián đoạn công việc văn phòng bình thường hay bất thường của họ mỗi ngày.

Nhất định phải nhắc nhở George lúc về Hang Sóc ăn cơm, phải xin mẹ thêm chân gà cho Sirius – Percy thầm nghĩ.

Hoạt động thăm dò diễn ra suôn sẻ, Blaise Zabini dẫn theo vài người ẩn nấp một ngày, cuối cùng mặt mày xanh mét đưa Hufflepuff duy nhất còn sống trở lại bệnh viện St.Mungo.

Khi quay lại, cả nhóm đã nôn mửa. Một đoạn thời gian rất dài sau đó cả đội cũng không đυ.ng lại bất cứ món đồ ăn nào có thịt.

Bộ Pháp Thuật vô cùng tức giận, Scott dùng tư thái cường ngạnh trấn áp các ý kiến phản đối, liên tục ba ngày ba đêm bao vây tiêu diệt, làm những nhóm người khổng lồ ẩn thân nơi núi rừng máu chảy thành sông, xương cốt chồng chất như núi, toàn bộ lạc tính cả người khổng lồ vị thành niên cũng không buông tha, tất cả đều tàn sát toàn bộ.

Thế giới pháp thuật Anh quốc vì lần này chấn động.

Cư dân phù thủy thật sự đã quá quen với việc Bộ Pháp Thuật lúc trước kéo dài tác phong hành sự cho có lệ, đúng như Percy nghĩ, việc phù thủy mất tích lẻ tẻ kỳ thật là quá bình thường, một vài trường hợp sẽ dẫn tới tranh chấp hoặc một ít kiện tụng, nhưng bọn họ phần lớn đều là có thể nhẫn nhịn, nhịn không được mới kiện, nhiều lắm thì chỉ cần phái mấy vị quan chấp cấp cao của Bộ Pháp Thuật ra mặt biểu hiện thái độ, sau đó là nên như thế nào liền như thế đó.

Nhưng việc này khi phát sinh, 《Nhật Báo Tiên Tri》đã trực tiếp đưa tin tới, mọi người còn không kịp tiêu hóa tin tức đáng sợ là hai đứa nhỏ bị người khổng lồ ăn, thì đã nghe nói Bộ Pháp Thuật sấm rền gió cuốn thủ đoạn tàn nhẫn, mỗi người đều bị hoảng hốt.

Kết thúc rồi?

Trực tiếp diệt tộc?

Không một người nào còn sống sót?

Số ít người âm thầm ngo ngoe rục rịch một ít móng vuốt, đều rụt trở về, càng nhiều người chú ý trọng điểm, liệu hành động này có phải là ý của Chúa tể Hắc ám và liệu có những hành động tiếp theo không?

Không ai có thể hạn chế quyền tự do ngôn luận của họ, và các cuộc thảo luận về vấn đề này hầu như có thể được nghe thấy ở khắp mọi nơi.

Một số người run sợ, một số khác lại vỗ tay.

Có người nói người khổng lồ vị thành niên đều không buông tha, tất cả đều gϊếŧ thì quá tàn nhẫn, lại có người nói bị người khổng lồ ăn thịt cũng là học sinh vị thành niên đó thôi.

Có người nói thế giới pháp thuật sinh vật có trí tuệ đông đảo, thủ đoạn như vậy sẽ khiến cho chủng tộc khác phản cảm và cảnh giác, lại có người nói nếu bị coi như đồ ăn đối đãi mà còn có thể nén giận, sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm cảm thấy phù thủy mềm yếu có thể khi dễ.

……

Mọi người xôn xao, mọi chuyện rối tung lên.

Trung tâm gió lốc, trên dưới Bộ Pháp Thuật lại đều đang từng bước làm việc riêng của họ, thờ ơ với mọi sự tán thành cùng chửi bới ngoài kia.

Mà lúc này, chính cậu học sinh suýt ngã quỵ khi được cứu sống kia, chưa kịp hoàn toàn bình phục đã lấy hết những thứ có thể nắm được, NÉM, đem người nằm trên giường bệnh bên cạnh, cái người vừa nói quả nhiên thủ hạ của Chúa tể hắc ám cũng tàn nhẫn chẳng kém gì ông ta và mấy bệnh nhân khác ném đến mức đầu sưng lên.

“Cậu điên cái gì vậy?!” Pháp sư trung niên cứng rắn hét vào mặt cậu nhóc, một vết máu rỉ ra giữa các ngón tay anh ta.

Bị cha mẹ mặt đầy nôn nóng liều mạng ngăn lại, thiếu niên tóc nâu thở hồng hộc, trừng mắt chung quanh xem một đám người như kẻ điên, trong mắt cơ hồ nhuộm máu “Tôi điên rồi! Từ lúc nhìn thấy bạn bè đang sống sờ sờ bị chúng nó xé rách ném vào trong nồi tôi đã điên rồi!!!”

Tiếng nói của cậu ta bén nhọn dị thường “Các người luôn miệng nói ra mấy tin tức rác rưởi gì đó, Chú tể Hắc ám tàn nhẫn độc ác trong miệng các người đã phái người cứu ta! Ngươi lại còn đồng tình với những quái vật ăn thịt người đó. Người có biết những gã khổng lồ chưa đủ tuổi đó có hứng thú như thế nào khi ăn thịt người không?!”

Tất cả mọi người lộ ra bộ mặt buồn nôn ghê tởm, cậu nhìn chung quanh một vòng, nhếch miệng, cười lên lại nhịn không được nức nở, cuối cùng ôm cha mẹ gào khóc lên.

“…… Chúng nó nói ăn người lẻ tẻ không sao…… Không ai để ý……” Đôt ngón tay bị thiếu niên nắm đến trắng bệch, khóc đến tê tâm liệt phế, “Con không hề nghĩ có thể được cứu…… vì sao họ lại đáng thương như vậy…… phải làm chúng nó biết…… Luôn có người sẽ quản……”

Không đề cập tới lộn xộn của dư luận và không khí quá mức sinh động của thế giới pháp thuật. Kể từ khi kết thúc chiến dịch tiêu diệt, Trang viên Potter đã rơi vào một áp lực thấp kỳ lạ.

Percy đưa lên một chồng văn kiện, khóe mắt đảo qua Harry, người dường như không có việc gì, hiện đang cầm lấy một văn kiện, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

“Lord,” hắn châm chước một chút lời nói, cẩn trọng nói, “Malfoy bị thương không nặng, trị liệu sư nói tĩnh dưỡng hai ngày lả tốt rồi.”

Harry nhàn nhạt ừ một tiếng, đôi mắt như cũ thẳng lăng lăng chăm chú nhìn vào văn kiện trong tay, nửa điểm cảm xúc cũng không có.

Percy cũng chỉ nói một câu như vậy, rồi lập tức lui xuống, anh một mình ngồi ở thư phòng, đôi mắt màu xanh lục bình tĩnh dần dần nổi lên gợn sóng, ngón tay lật trang giấy hơi hơi dùng sức, tạo ra một nếp gấp thật sâu.

Khi mặt trời dần lặn về tây, ánh tà dương như máu xuyên qua cửa sổ, rơi xuống khiến căn phòng tràn ngập màu hồng, Harry vứt bỏ những tờ giấy chưa từng lật. Có chút cáu kỉnh, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với đôi mắt trống rỗng.

Cậu ấy không bị thương nặng…

Nhưng phải dùng thuốc mọc xương……Cậu ấy lại không phải lần đầu tiên bị thương……

Lúc trước còn có Narcissa Malfoy chăm sóc, hiện tại nhà Malfoy chỉ còn một mình cậu ấy.

Những đám mây đỏ thẫm ở phía chân trời như được tô lên một tầng kim quang mông lung, lộng lẫy và kỳ lạ. Thời gian trôi qua, giống như một màn hình mờ nhạt, tông màu của bầu trời chuyển sang màu xanh xám, dần dần biến thành một mảnh đêm mênh mông ám trầm.

Người thanh niên tóc đen đứng đó một lúc lâu, đến tận khi tia sáng cuối cùng mờ dần và chìm vào bóng tối, vẻ mặt anh thay đổi, sự đấu tranh từ từ in sâu vào đáy mắt anh ta. Anh quay đầu, dùng những ngón tay lạnh như băng vì gió mà véo lông mày, môi nhếch lên một đường cong hơi cay đắng, xoay người một cái dùng độn thổ chạy tới trang viên Malfoy.

Không có những bài hát và điệu múa như thường lệ, trang viên vắng lặng đến lạ lùng, Harry từ từ bước lên cầu thang, bước chân không nhanh không chậm đi đến cửa phòng ngủ chính, giơ tay nắm lấy chiếc tay nắm chạm khắc vàng trên cánh cửa.

Làm lơ ánh mắt tò mò của đám bức họa, anh tạm dừng một lát, sau đó hơi dùng một chút lực, dễ dàng đẩy cửa ra.

Draco đang dựa vào giường cau mày, tay trái bị băng bó cố định, trên trán chảy ra vài hạt mồ hôi nhỏ vì đau đớn, nghe được có người vào, cậu nhanh chóng giương mắt nhìn qua, con ngươi ảm đạm bỗng nhiên sáng lên.

Môi của cậu mấp máy, tựa hồ là do dự không biết nên xưng hô như thế nào, người mới tới đã dạo bước đi đến bên giường, không chút để ý nhìn quét qua căn phòng hoa lệ mà quạnh quẽ.

“Có tốt hơn chưa?” Trầm mặc một hồi lâu, Harry nhìn một chút vị trí bị thương, rồi lãnh đạm nói “Lần sau cẩn thận một chút.”

Không cần mọi chuyện đều xông lên trước.

Anh nuốt xuống nửa đoạn sau, cuối cùng ánh mắt bắt gặp đôi mắt xanh xám đang nhìn mình không chớp.

“Khá hơn nhiều.” Draco nói, trong mắt như có ánh sáng, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười nhẹ, cánh tay phải bên hông giơ lên duỗi về phía cậu.

Trong lúc Harry lại một lần nữa trầm mặc, cái tay kia vẫn cố chấp giữ lấy, trước sau chưa từng buông.

Harry rũ mắt xuống, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa, cuối cùng vẫn chậm rãi cầm bàn tay bàn tay hơi lạnh của Draco, giọng điệu bằng phẳng cứng ngắc, giống như chỉ là tùy tiện hỏi “Đau sao?”.

“Hôn một chút liền không đau.” Khóe miệng Draco cong cong lên, ra vẻ nhẹ nhàng trêu chọc nói một câu.

Malfoy được một tấc lại muốn tiến một thước ——

Harry nhếch môi, mặt không biểu tình nhìn hắn.

Khi Draco vô thức siết chặt lòng bàn tay, lộ rõ vẻ xấu hổ và ngượng ngùng trên mặt, anh đột ngột cúi xuống, dùng tay kia nhẹ nhàng ấn vào gáy đối phương rồi cúi đầu hôn lên đôi môi nhợt nhạt đang gần trong gang tấc kia.

Không nghĩ tới Harry cứ như vậy mà phối hợp, Draco ngẩn ngơ một chút, mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn mà cậu vừa hỏi đùa.

Môi răng chạm nhau, hơi thở dây dưa, cái hôn này cũng không nóng bỏng mà lại mang theo một chút trấn an, làm Draco bất tri bất giác đỏ hốc mắt.

Nụ hôn kết thúc, hai người vẫn rất thân thiết, hắn giương mắt ngây ngốc nhìn thẳng người trước mắt, trong mắt gần như tràn đầy lo lắng và hy vọng.

Harry ngồi xuống bên cạnh mép giường, tránh cánh tay bị thương của cậu, ôm người đó vào lòng, đôi mắt rũ xuống xen lẫn hoảng sợ và đau đớn, giãy giụa một hồi, anh nhắm mắt lại, như thể cam chịu. Anh thấp thỏm thở dài.

Draco nghẹt thở “Harry ——”

Cậu ngẩng đầu muốn nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt, nhưng lại bị người đó dùng một lực nhẹ nhưng vô cùng kiên quyết ép vào lòng, nghe tiếng tim đập nặng nề đến đờ đẫn, cả thế giới trong phút chốc như yên lặng.

Chậm rãi nắm chặt áo choàng, Draco ngẩn người trong chốc lát.

Cậu không biết tình yêu và sự bao dung của Harry dành cho cậu còn đến mức nào, đủ để giúp họ đi đến đâu, nhưng chỉ cần có, cho dù là bé nhỏ thôi, cậu cũng sẵn sàng gánh hết mọi nỗ lực cùng trả giá.

Nhưng Harry thực sự đã đưa tay ra với cậu – đó là một cái ôm, thứ cậu đã đợi rất lâu, chờ đến gần như tuyệt vọng.

Trong những ngày không còn lối thoát, điều duy nhất cậu có thể dựa vào là việc Harry vẫn sẽ cảm thấy mềm lòng với cậu, nhưng khi thực sự chờ đợi, cậu cảm thấy tâm can lộn xộn buồn bã, đến mức muốn ôm người này khóc một hồi. Nhưng mọi tiếng khóc đều nghẹn lại nơi cổ họng, nỗi sầu nặng trĩu không thể thành tiếng.

Blaise nói, tình yêu như vậy, thà rằng buông tay.

Nhưng hai người đều chỉ có một mình trong chuyện này, không thể đưa ra quyết định lý trí nào, giống như hai con nhím cắn nhau rỉ máu, biết rằng mỗi bước đến gần sẽ gây thêm đau đớn, họ vẫn ngoan cố không chịu rút lui.

Thân thể Draco khẽ run lên, hắn muốn hỏi anh có còn hận em không, có muốn tha thứ cho em không, rất nhiều lời đều bị nghẹn lại trong cổ họng, tất cả đều không hỏi ra được, cuối cùng lại lẩm bẩm thành tên của anh ấy, “Harry…”

“Ừ.”

Harry đáp lại nhẹ nhàng bên tai cậu bằng giọng mũi.

Câu trả lời ngắn gọn có lệ khiến cậu bật khóc ngay tức khắc.