Chương 10

Sáng sớm, Draco từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Cậu thở chậm lại, tham lam lại âu yếm nhìn người trước mắt, thanh niên tóc đen ngủ rất say bên cạnh, hai tay đang ôm eo cậu, tự nhiên lộ ra động tác che chở.

Có chút vui vẻ hạnh phúc, đan xen với đau đớn đến nghẹt thở, mũi Draco muốn lên men, cậu luôn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ, giữ nguyên tư thế rúc trong l*иg ngực anh, không dám nhúc nhích.

Đột nhiên, hai tay ôm cậu siết chặt, một câu chào trầm thấp vang lên phía trên đầu “Chào buổi sáng”

Draco vùi mặt vào ngực anh, nghẹn ngào: “Chào buổi sáng”

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai cậu, mang theo niềm vui lười nhác hiếm hoi, ngay sau đó, một nụ hôn ấm áp được đặt lên trán.

Cậu chưa kịp phản ứng thì người trước mặt đã buông tay cậu ra rồi ngồi dậy, như thể anh chỉ cho phép bản thân đắm chìm trong ấm áp một lúc.

“Em nghỉ ngơi vài ngày nữa đi,” Harry vào phòng tắm thay đồ ngủ, rửa mặt xong đi đến mép giường, vừa cài cúc áo vừa phân phó “Công việc trước giao cho Zabini.”

Nhìn quanh căn phòng ngủ quạnh quẽ, Draco có chút chần chừ “Giờ là lúc ở Bộ bận rộn nhất…”

Harry cau mày liếc cậu một cái “Nghe lời.”

Nghe được giọng điệu không hài lòng của anh, Draco ôm chặt chăn bông, khó chịu gật đầu, “Được rồi.”

Harry nhìn vẻ mặt bối rối của cậu, giơ tay xoa đầu, trầm giọng nói một cách bất lực. “Nếu em cảm thấy chán–”

Anh dừng lại, khom lưng lấy ra từ mép giường mấy cuốn sách dày cộm, đặt trước mặt Draco “Nhân lúc nhàn rỗi, chọn một đôi thích hợp.”

Tim Draco đập loạn khi nhìn thấy tấm bìa. Ngập ngừng mở một trang, trong đó có đủ loại kiểu dáng nhẫn hoa lệ đập vào mắt

“Harry…”

Draco khẽ gọi, trong mắt cậu vui buồn khó phân biệt.

Nếu không có gì phát sinh, họ đã đính hôn từ năm năm trước.

Lúc đó, Harry Potter là một thanh nhiên lỗ mãng, một mình chạy đến thái ấp Malfoy. Dưới nụ cười nhếch mép gần như méo mó của cha mình, anh lắp bắp xin kết hôn với người thừa kế duy nhất của gia tộc Malfoy. Cậu trốn sau cánh cửa trên cầu thang nhìn trộm bộ dạng khờ khạo của người yêu, dưới sự dung túng của mẹ mình cười tới nghiêng ngã.

Khi đó, Draco Malfoy vẫn còn là một thiếu gia tự cao tự đại, thậm chí còn có chút khó chịu với việc Harry nhất quyết mời bán khổng lồ Hagrid đến dự tiệc đính hôn, cậu cảm thấy điều đó sẽ khiến cậu mất mặt trước bạn bè. Sau đó vì người yêu muốn được tất cả bạn bè chúc phúc nên cậu đành lúng túng chọn cách thỏa hiệp.

Mọi người đều mong chờ một bữa tiệc đính hôn sôi động có thể xua tan khói mù do chiến tranh để lại, nhưng mọi kế hoạch cho tương lai của họ đều tan tành vì những sự kiện bất ngờ, đầu tiên là cái chết của cha, sau đó là sự đàn áp và chia cắt của Bộ Pháp Thuật. Lúc đó, bọn họ thậm chí còn không có thời gian để chọn nhẫn –

Từ từ đặt cuốn album xuống, Draco chậm rãi vươn tay ôm lấy người đàn ông ngồi cạnh giường, gác đầu vào vai anh.

Họ đã từng như bao cặp đôi bình thường khác, chỉ cần là của nhau, ngay cả những thứ vụn vặt cũng rất quan tâm, lưu luyến tình yêu, cãi vã, chiến tranh lạnh, hòa giải, tưởng rằng yêu nhau, họ có thể không sợ hãi bất cứ thứ gì.

Ngày đó thật ngây thơ và hạnh phúc biết bao.

“Sao lại không vui rồi?” Harry vuốt tóc Draco “Không phải chính em đã nói rồi sao? Chọn nhẫn là một việc rất quan trọng, cho nên không thể trông cậy vào thẩm mỹ của cự quái Gryffindor mà.”

Draco cong khóe môi, thấp giọng “Anh vẫn còn nhớ.”

“Ừ.” Harry nhìn xuống cậu “Ta nhớ rõ.”

Khi ánh mắt chạm nhau, Draco thấy ở sâu trong đôi mắt xanh thẳm nhàn nhạt dung túng và thương tiếc.

Cho dù có thể sẽ không bao giờ nghe thấy người này thổ lộ một câu thâm tình hứa hẹn hay yêu thương nữa, nhưng cái ánh mắt dường như đã dồn hết sự dịu dàng và mềm mại kia vẫn khiến cậu si mê, nguyện ý giao phó tất cả của mình.

Draco nghiêng người về phía trước, hôn lên môi anh một cách đầy quyến rũ.

“Em yêu anh, Harry.” Cậu nói chậm rãi rõ ràng từng chữ “Em yêu anh”

Harry không nói mà chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu, một lúc lâu sau anh khẽ ừ một tiếng, nhỏ giọng dặn dò “Nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì phân phó gia tinh, ăn trưa ta sẽ trở lại.”

“Được.”

Draco lưu luyến buông anh ra, nhìn Harry rời khỏi phòng, sau đó rời giường đến phòng tắm rửa mặt, khi nhìn thấy tất cả đồ vệ sinh cá nhân trên kệ đều là đồ mình quen dùng, khóe mắt liền cong cong.

Sau khi ăn sáng xong, bầu trời u ám ngoài cửa sổ đã bắt đầu đổ mưa phùn, gió thổi hơi lạnh, gia tinh kịp thời đưa cho cậu một chiếc áo khoác dày vừa vặn.

Trừ bỏ công sự thì còn có một số văn kiện tài sản của gia tộc chưa được phê duyệt, nhưng Harry đã dặn dò cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, Draco do dự một lúc rồi quyết định lười biếng, không muốn kích động cái ham muốn kiểm soát rõ ràng của người đàn ông.

“Karla” cậu gọi con gia tinh vừa đưa áo khoác, Harry thường gọi nó nên cậu nhớ tên “Có sách báo gì đó đọc gϊếŧ thời gian không?”

“Xin đi theo Karla, thưa ngài Malfoy.”

Karla cúi người kính cẩn dẫn cậu đến một phòng nhỏ trên tầng bốn.

Draco chọn một vài cuốn sách thú vị ở đó, bước vào phòng nghỉ được bố trí tương đối ấm áp thỏa mái, dự định dành cả buổi sáng trong đó.

Đang đọc sách có chút mê mẩn thì nghe thấy thư phòng có động tĩnh nhỏ, còn tưởng là Harry về sớm, đứng dậy đi về phía cánh cửa kế bên.

“Harry, em có thể—”

Buộc miệng nói ra rồi dừng lại, Draco nhìn Percy đang cất thứ gì đó vào trong một ngăn bí mật, đôi mắt mở to vì xấu hổ và ngạc nhiên. “Weasley?”

Percy vô thức cau mày, dừng lại một chút, đem bình thủy tinh không kịp giấu trong tay tiếp tục cất vào, nhẹ nhàng kéo lại cánh cửa gỗ phía sau, lại đem mấy quyển sách để lại phía trước như cũ.

Draco biết mình nhìn thấy gì rồi, màu sắc của chiếc bình thủy tinh quen thuộc khiến cậu như bị tạt một xô nước đá lên đầu.

Ngón tay run rẩy không giữ được cuốn sách đang cầm, bìa sách rơi xuống sàn vang lên một tiếng “bộp”

Weasley vừa mới đặt nó vào ngăn bí mật, cậu đã tiếp xúc với nó vài năm rồi nên không thể quen hơn được nữa.

Dược ức chế cần phải được uống mỗi tháng một lần, bởi vì dược này chỉ có thể dùng trong ba tháng.

Nhưng tại sao Harry lại làm như vậy… Có phải vì hành vi hay lẫn lộn việc công việc tư của mình làm phiền anh ấy…

Bọn họ rõ ràng rất tốt… Cậu chỉ mới bởi vì anh ấy nguyện ý tiếp nhận mà an tâm một chút…

Percy lạnh lùng nhìn nét mặt Draco chuyển từ bàng hoàng sang đau đớn, ánh sáng đen tối lóe lên trong mắt.

“Malfoy—” Hắn chậm rãi bước về phía trước, tư thế nguy hiểm lại sắc bén “Biểu cảm của ngươi – là giống y như Zabini, là đang lo lắng Harry sẽ đùa bỡn trả thù ngươi sao?”

“Không! ”Draco trả lời mà không hề suy nghĩ về điều đó. “Harry sẽ không— ”

Cậu thở mạnh, mắt dán vào thanh niên tóc đỏ trước mặt. “Nhưng tôi không hiểu, tại sao?!”

“Tại sao…”

Percy lặp lại với giọng trầm, ánh mắt hắn rất không tốt. Sau một lúc, hắn hạ quyết tâm và cười lạnh “Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó sao. Tại sao khi quay lại lần nữa, pháp lực của ngài ấy lại tăng mạnh đến vậy?”

Draco cảm thấy chóng mặt, trong đầu có vài suy đoán ngớ ngẩn không thể kiểm soát nổi, khiến trái tim cậu run lên không ngừng. “Làm sao có thể— ”

“Hai trăm năm trước, vợ chồng nhà Wales bởi vì gặp khủng hoảng nên đồng thời vì đối phương mà thức tỉnh huyết thống. Họ trở thành linh hồn bạn lữ hiếm có trong thế giới pháp thuật, họ được mọi người chúc phúc.”

Khóe miệng Percy câu lên, trong giọng điệu trong trẻo lạnh lùng toát ra một nỗi bi ai đồng thời mỉa mai khó tả.

“Phù thủy gọi đó là Merlin ban ân”

Vẻ mặt Draco đờ đẫn, trong hơi thở dường như có cái gì đó lạnh lẽo, khiến trái tim cậu cực kì đau đớn.

“Khi đó ngươi ở đâu?” Percy hờ hững nhìn “An an ổn ổn ở thái ấp Malfoy, có mẹ an ủi, không phải chịu nổi đau đớn khi không thể tiếp xúc với bạn lữ lúc mới thức tỉnh, dù sao ngươi đã có lương y hỗ trợ trấn an rồi mà”

Nhưng Harry thì sao?!

Anh ấy cái gì cũng đều không có.

…cái gì cũng đều không có.

Draco yếu ớt nhắm mắt lại, nước mắt không tự chủ rơi rào rạt, vừa tưởng tượng ra cảnh đó, trái tim lập tức cảm thấy như bị dao cắt, thống khổ đến mức hận không thể đem chính mình xé ra thành từng mảnh.

“Ngươi không biết những năm qua ánh mắt trìu mến và độc đoán của ngươi nực cười như thế nào đâu.”

Percy rũ mắt xuống, dưới đáy mắt che giấu vẻ u ám, có chút khó chịu, “Ai cũng được, tại sao phải là ngươi? Là Slytherin, ngươi đã quen với việc bo bo bảo vệ bản thân, là Malfoy, ngươi không chấp nhận rủi ro, không dám xác nhận tâm ý ngài, thậm chí không dám đến gần ngài – ngươi đợi ngài đến dỗ dành ngươi sao?!”

Đã bao nhiêu lần, hắn thực sự muốn bóp cổ của người này, hung hăng lắc mạnh hỏi cậu ta sợ cái gì, người kia sẽ không thương tổn cậu ta, sẽ không phụ bạc, cũng không có cách nào từ chối, duỗi tay ra trước, thành thật nói yêu thật sự khó khăn đến vậy sao?

“Tại sao anh ấy… tại sao anh ấy không nói với tôi…”

Draco nghẹn ngào, giọng nói run rẩy, lời vừa thốt ra khỏi miệng, đến chính mình còn cảm thấy buồn cười.

Làm sao anh ấy có thể nói?!

Làm sao anh ấy nguyện ý nói cho mình biết?!

Làm thế nào anh ấy có thể phơi bày mặt yếu đuối nhất cho mình một lần nữa?!

Cho dù là hiện tại, anh ấy thà tiếp tục kìm nén những cảm xúc khiến anh ấy khó chịu, còn hơn là dễ dàng hạnh phúc nhờ phụ thuộc vào linh hồn bạn lữ.

Vì vậy, Harry đã tự mình uống dược ức chế.

Vì vậy, lúc ở nhà cũ của Black, Harry thực sự muốn buông tay, nếu không phải vì lời cầu xin của mình…

Cho nên cậu chỉ cần mở miệng…

Draco thất thần lẩm bẩm: “Anh ấy thà gạt tôi cả đời—”

“Phải. Ngài ấy không muốn ngươi biết – ngươi không đủ tư cách để biết.”

Ngón tay khẽ siết chặt trong tay áo, môi Percy cong lên thành một vòng cung lạnh lùng, đột ngột giương đũa phép ra, chỉ về phía biểu tình trống rỗng hoảng hốt của Draco.

“Quên hết đi”