Chương 5+6

Làn khói mỏng tỏa nhẹ nhàng trên tách trà, Harry nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng đặt chiếc cốc sứ lên khay.

Âm thanh nhẹ vang lên rõ ràng trong phòng ăn yên tĩnh.

Draco cụp hàng mi dài, không dám nhìn anh, làn nước hơi lắc lư trong chiếc cốc phản chiếu đôi mắt xám hơi mờ.

Họ đã rất lâu chưa ở một mình cùng nhau rồi, những quá khứ thân mật kia đã xa đến mức chỉ còn tồn tại trong những giấc mơ của cậu.

Đôi mắt xanh lục âm trầm lạnh lùng ấy thực sự đã từng nhìn cậu đầy yêu thương; đôi môi lạnh nhạt nghiêm chỉnh ấy đã từng thật cẩn thận hôn môi cậu; bàn tay cầm đũa phép cướp đi nhiều mạng sống đã từng vụng về an ủi cậu…

Cậu cố gắng dùng những ký ức ngắn ngủi đó, như thể những kỷ niệm tốt đẹp đều bị số phận xảo quyệt mang đi, nương nhờ vào nó mà cố gắng chống đỡ bước tiếp, cho dù việc đó chẳng khác uống rượu độc giải khát là bao.

Làm sao cậu có thể giải thích với người đó, trong khi chính cậu đã không có bên cạnh khi anh gặp nguy hiểm. Cậu chỉ là biết Bộ Pháp thuật sẽ không dám trực tiếp gϊếŧ anh, cậu chỉ là muốn giải cứu anh theo cách của mình thôi.

Ai có thể nghĩ rằng các thành viên của Harry ở D.A lại có thể bốc đồng như vậy. Nghe thấy một số tin đồn thất thiệt đã vội vã đến Bộ Pháp thuật, làm cho kẻ có dụng tâm kia có lý do chính đáng xuống tay, hoàn toàn ép buộc Cứu Thế Chủ danh tiếng bước đi đến con đường chết.

Dưới sự hy sinh bi thảm như vậy, mọi trù tính của cậu đều tan thành mây khói, làm cậu trong mắt mọi người trở thành kẻ phụ bạc.

Cậu cho rằng không cần biết người khác nghĩ gì, ít nhất Harry sẽ tin cậu và hiểu cậu, nhưng cuối cùng thứ cậu nhận được chính là tin tức người đàn ông đã gϊếŧ hàng chục Aurors đang bao vây bằng chính sức mạnh của mình và tin anh bị thương nặng rồi mất tích vào ngày bọn họ ước định sẽ gặp nhau, tại nơi họ đã bí mật gặp nhau trong chiến tranh.

Draco thậm chí không dám nghĩ đến việc Harry có tâm trạng như thế nào khi tiêu diệt các Aurors đã từng cùng chiến đấu bên nhau, làm thế nào để vượt qua sự bội ước của mình.

Chỉ là trước sự van xin và nước mắt của mẹ, cậu đã thỏa hiệp, giữa sự sống còn của gia tộc và người yêu, cậu do dự một lần, cậu muốn giải thích, nhưng khi bỏ qua bàn tay đưa ra lần cuối của Harry, cậu đã không còn cơ hội để lên tiếng nữa.

Gia tộc Malfoy đã thoát khỏi mọi hiểm cảnh, đối mặt với chất vấn của các thành viên Hội Phượng hoàng, cậu không thể chối cãi, tuyệt vọng muốn cùng anh đoàn tụ. Nhưng những gì cậu thấy chỉ là một người trong mắt đã không còn nửa phần ôn nhu, lại được các pháp sư gọi là Chúa tể Hắc ám.

Cảnh còn người mất, chính là như vậy.

Chỉ sợ rằng ngay cả người đứng sau cũng không ngờ rằng vị cứu tinh ngây thơ đến nỗi đồng ý giao cây đũa phép để hợp tác với họ lại báo thù cho đồng đội một cách dứt khoát và tàn nhẫn như vậy, lại dấn thân vào con đường đầy chông gai và máu tanh như thế.

Những tên ngu xuẩn chỉ biết tính toán lợi dụng đó đã tính sai về lòng dũng cảm và sự quyết tâm của một Gryffindor muốn bảo vệ những gì họ muốn bảo vệ, để làm điều đó, họ có thể hy sinh không chỉ tự do cùng tính mạng.

Lòng tốt, nhiệt huyết, công lý, bao dung, niềm tin và tính yêu, tất cả mờ dần, từ bỏ những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, thà làm một con quỷ trong mắt người đời, một kẻ mất trí… và không thể đánh bại. Dùng gϊếŧ chóc và tra tấn bạo lực để cảnh cáo thế giới – đừng cố động vào điểm mấu chốt của Chúa tể Hắc ám.

Không ai gánh vác được hậu quả của việc thực sự chọc tức anh ta. Anh ta đã cho những người bạn thân thiết của mình một chỗ dựa an toàn, nhưng đáy mắt của anh lại chỉ còn một mảnh hoang vu, anh dựng lên gai nhọn quanh thân mình để ngăn cách những người sẵn sàng cho anh tình thương.

Draco ghét việc bản thân mình đã thấu hiểu Harry Potter quá nhiều.

Anh không thể đối mặt với những người bạn đã hy sinh để cứu anh, anh cũng không thể đối mặt với những người còn sống.

Anh không lúc nào thôi hối hận tự trách, trong lòng luôn cảm thấy mình không đủ tư cách để được vui vẻ hạnh phúc.

Khi tất cả mọi người lên án anh, thì chính bản thân anh cũng bức ép mình tàn nhẫn nhất.

Hơn nữa, Harry hận cậu, ác ý rõ ràng khiến cậu không thể tự lừa dối mình, cậu không thể làm gì, dù chỉ một cái ôm hay một lời quan tâm cũng không thể.

Điều khiến cậu bi ai lại may mắn là người này vẫn nguyện ý hận cậu, sẵn sàng tập trung vào cậu, sẵn sàng dao động vì cậu, biểu lộ ra một chút nhân khí.

Sau khi Sirius xuất hiện, Harry như được kéo lên từ vực sâu vô tận, vẻ mặt cũng dần dần phong phú, tuy rằng chỉ là trước mặt một người, nhưng cũng đủ khiến cậu cảm kích.

Bàn tay đang cầm tách trà của Draco siết chặt, trà vẫn còn ấm, khi chạm vào còn cảm nhận được một tia ấm mỏng, cậu khôi phục tâm tình phức tạp, cúi đầu chậm rãi uống một ngụm, ánh mắt lại vô thức nhìn thanh niên tóc đen đối diện.

Đầu ngón tay đang từ từ xoa vành cốc, đôi mắt xanh lục bảo của anh ấy hơi trống rỗng. Cậu không biết Harry đang nghĩ điều gì, nhưng rõ ràng là anh ấy đang thất thần. Làm Draco không thể không chớp mắt, rồi thở chậm lại. Không để bản thân gây ra tiếng ồn lớn hơn để làm phiền con người trước mặt.

Ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú, để lộ ra một vài màu sắc ấm áp, đôi lông mày lạnh lùng dường như cũng dịu đi một chút. Draco đã lâu không quang minh chính đại nhìn kỹ người này, ánh mắt tập trung của cậu không có cách nào rời khỏi khuôn mặt Harry.

Sau một hồi im lặng, Harry đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và nhàn nhã hiếm có.

“Đại sư Palmer đã thành công nghiên cứu cách giải trừ ảnh hưởng của bạn lữ khi thức tỉnh huyết thống Nguyệt tinh linh.”

Người thanh niên tóc đen không nhìn cậu, ánh mắt vẫn rơi vào chiếc cốc sứ, giọng điệu đều đều không chút cảm xúc, “Cậu có thể không cần uống thuốc ức chế nữa.”

Mặt Draco tái mét, chật vật đứng lên “Lord…”

“Đây là điều mà Narcissa lo lắng nhất trước khi chết – thực sự là một người mẹ tốt” Harry nhếch khóe miệng, giống như tự giễu cợt, “Đừng để bà ấy thất vọng.”

Anh buông tách trà xuống, lưu loát đứng lên, xoay người rời đi.

“Không— ”

Draco theo bản năng nhấc chân đuổi theo, thậm chí làm đổ ghế dựa phía sau, chạy nhanh tới trước mặt người kia, mặc kệ mọi thứ nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh

“Em không muốn”

Harry liếc nhìn cậu một cách lạnh lùng “Malfoy—”

“Lord…” Draco toàn thân run rẩy, thần thái hèn mọn lại kinh hoàng “Ngài thực sự muốn từ bỏ… một thuộc hạ trung thành đáng tin cậy sao? Chỉ cần ảnh hưởng đó vẫn còn, tôi không thể rời đi… có thể để cho ngài thoải mái giao phó bất cứ thứ gì… “

“Cậu coi trọng bản thân quá rồi đó, Malfoy, ta không thiếu những thuộc hạ có năng lực, cũng không nghĩ có ai dám phản bội.”

Harry chậm rãi gạt tay “Đừng quên trách nhiệm với gia tộc của cậu, vì lời hứa với Narcissa, ta cho cậu tự do— “

Draco lạnh sống lưng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ. Anh thực sự không muốn cậu nữa, tiếp tục hận cậu anh cũng không muốn

Tại sao …

Mấy ngày nay, cậu rõ ràng cảm thấy …

Nhưng người này ngay cả một chút ràng buộc cũng không muốn chịu đựng …

Cậu mở to mắt, thất hồn lạc phách cầu xin “Tôi không cần tự do… chỉ cần tôi có thể ở lại bên cạnh ngài là được… “

“Nói như vậy” Harry dùng ngón tay nâng cằm, cẩn thận quan sát một chút, nhếch lên khóe môi tinh nghịch lạnh lùng “Gia chủ Malfoy, chẳng lẽ muốn tự nguyện hiến thân?”

Giọng điệu đùa cợt của anh giống như một con dao sắc bén đâm vào tim rỉ máu của cậu. Draco nhắm mắt lại, khàn khàn nói: “Nếu ngài….nguyện ý lọt mắt xanh… “

Harry cảm thấy trong lòng đột nhiên đau xót. Anh bấm ngón tay hơi siết chặt, để lại dấu vết rõ ràng trên làn da trắng nõn.

Nhìn xem mày đã làm cái gì, Harry Potter, xem mày đã hành hạ Slytherin kiêu ngạo này thành bộ dạng gì.

Câu “Ta không muốn” nghẹn lại trong cổ họng, anh không nói ra được, anh nhớ tới cái cằm nhỏ kiêu ngạo này đã nói với anh một cách tự hào rằng anh được cậu chủ Malfoy coi trọng là danh dự của anh, trên ngực Harry thoáng dâng lên một nỗi buồn gần như nghẹt thở.

Bọn họ tại sao lại đi đến trình trạng này?

Cả hai im lặng nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ đau đớn khó giấu, như bị đè nén đến cực điểm.

“Harry—” Lông mi của Draco run rẩy, cậu run run gọi.

Người thanh niên hoảng hốt hất tay ra như bị điện giật. Giọng nói kìm nén trong cổ họng trầm thấp nghẹn ngào “Khi nào thì ta cho phép cậu—”

Những lời chưa nói ra hết đã bị đôi môi run rẩy tái nhợt của cậu chặn lại, Draco gắt gao ôm cổ anh, như là trong bóng đêm nhìn thấy ánh lửa mỏng manh, lập tức chống người nhào lên như thiêu thân, vội vàng, lỗ mãng hôn.

Không muốn lùi bước, không thể lùi bước, không dám lùi bước.

Lùi lại một bước, về sau thật sự chỉ có thể cung cung kính kính gọi anh là chủ nhân, một chút, một chút hy vọng tới gần đều không có.

Ít nhất thì anh sẽ không cho cậu một cái Arvada ở nhà cũ Black, Draco mang theo một chút may mắn, trước khi người kia kịp đẩy mình ra, hơi hơi run rẩy tay đem anh ôm chặt hơn nữa.

Kreacher ở một góc cụp tai xuống, bịt chặt mắt và thu mình vào một góc kín đáo.

Nó mới không thấy Chúa tể Hắc ám bị cưỡng hôn, hoàn toàn không thấy.