Chương 4

EDITOR: Đào Nhiên

Beta: Akki

Sau tang lễ, Draco càng trở nên thâm trầm.

Độc dược Vinh Quang có thể che dấu sắc mặt tiều tụy nhưng không tài nào che được ánh mắt hoảng hốt cùng thần sắc ngẫu nhiên toát ra của cậu.

Có đôi khi, Harry cảm thấy, bản thân anh đang nhìn thấy một chiếc phi hành giãy giụa giữa bão táp, một con bướm bị mưa to vùi dập đến không tìm thấy chốn dung thân. Mỹ lệ, yếu ớt, lại không kém phần chật vật, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy cánh rồi rơi xuống. Rốt cuộc, có thứ gì có thể ngăn cản cậu ta đi về phía trước, chẳng sợ mệt mỏi bất kham, tinh thần và thể xác đều tê liệt.

Những lúc như thế này, lúc nào cũng sẽ có hai thanh âm khác nhau tranh chấp, giằng co không ngừng bên tai anh, ồn ào không chịu được.

Khiến cậu ta càng đau khổ, càng tuyệt vọng, khiến cậu ta không nếm được một chút ôn nhu nào, nơi tầm mắt đạt tới chỉ có thể thấy đao nhọn gió ngược, rốt cuộc chỉ có thể đơn độc tín nhiệm chính bản thân mình.

—— Trao cho cậu ta cái ôm, cái hôn, cho cậu ta nơi che mưa chắn gió. Cho dù Harry hiện tại chỉ còn dư lại chút mềm mại có thể gọi là yêu này, chỉ cần cậu ấy muốn, vậy gom tất cả lại trao cho cậu ta đi.

Thừa nhận đi Harry, mày vẫn còn yêu em ấy.

—— Đừng ngu ngốc thế chứ, mày còn có cái gọi là yêu à.

Chẳng lẽ anh thật sự có thể đứng xem cậu ấy chịu đựng hết thảy tra tấn từ đó mà rút ra được chút kɧoáı ©ảʍ nào à?

—— Không. Nhưng chí ít không phải chỉ có mình mày chịu đựng thống khổ.

Anh thường xuyên vô tình nhớ tới lời mà Hiệu Trưởng từng nói qua với mình khi anh đang chìm đắm trong cảm giác bực bội và khó chịu.

"Không cần tiếp tục thương hại người đã khuất, Harry à. Hãy thương hại những người đang còn sống đi, quan trọng nhất vẫn là thương hại những ai không có người yêu trên đời..."

Anh không biết, nếu Dumbledore nhìn thấy anh của hiện tại sẽ có bao nhiêu thất vọng đây.

Nhưng anh đã bị ép bước lêи đỉиɦ núi cao, chỉ cần lùi một bước, tất cả những người anh che chở phía sau đều sẽ thịt nát xương tan. Đến lúc đó, mọi người đều sẽ vì những vị anh hùng mới này tung hô ăn mừng, nhưng có ai nghĩ đến việc thương hại bọn họ đây.

Tình thế này tuyệt đối không chấp nhận anh có bất kỳ hành động yếu mềm nào.

Có đôi khi Harry nghĩ, nếu anh cũng như Voldemort, hoàn toàn sa đọa vào bên trong bóng tối, có lẽ sẽ không đau khổ như hiện tại, có thể yên tâm đem mọi tình cảm ra làm làm đá kê chân, không hề gánh nặng khi được người khác run rẩy, hoảng sợ vây quanh.

Nhưng anh chung quy vẫn là kẻ đã từng nhận được tình yêu to lớn của người ta, cùng đã từng là một tên ngốc dũng cảm yêu – Harry Potter, đối diện với lời giải thích trước khi ra đi của Narcissa, anh cũng không phải là một kẻ thật sự thờ ơ, đúng là không có biện pháp ra tay ác độc với người đó.

Chỉ cần cho cậu ấy một chút nhẫn nại, một chút chăm sóc, một tí ôn nhu, anh tự nói với bản thân mình, đó chẳng qua chỉ là hoàn thành hứa hẹn giữa anh và Narcissa. Chỉ cần cẩn thận duy trì biểu tình trơ như đá của mình, chăm sóc một Draco đang trên tình trạng sắp hỏng mất dần dần hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy đôi mắt xanh xám kia một lần nữa xuất hiện sức sống sáng rực.

Khi Scott Ebor thành công ngồi lên cái ghế bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, trang viên Potter tổ chức một bữa tiệc khánh công lớn để phô trương thế lực, lãnh đạo của giới pháp thuật Anh Quốc bình tĩnh nhưng không kém phần khiêm tốn đứng phía sau Harry, thu nhận lời chúc mừng của mọi người.

Có người kinh ngạc, có kẻ phẫn nộ, một số thì lại kinh hoàng, còn dân chúng thì rơi vào tâm trạng bi quan, kêu ca Bộ Pháp Thuật giờ rốt cuộc cũng biến thành địa bàn của Chúa Tể Bóng Tối, run bần bật chờ đợi một thời đại bóng tối mới buông xuống.

Tiêu điều? Sợ hãi? Hay là một bữa tiệc tranh đoạt lợi ích nhuốm đầy máu tanh nữa đây?

Không một ai biết thanh niên tóc đen ngồi trên ngai vàng kia sẽ làm ra chuyện gì.

Yên lặng được mấy tháng, Bộ Pháp Thuật bắt đầu đao to búa lớn thi hành cải cách, cơ cấu được đơn giản hoá, nhân viên thừa bị khai trừ, không ít khuôn mặt mới ngồi lên chức vị quan trọng, ngục Azkaban trống rỗng trong chớp mắt bị lấp đầy hơn nửa bởi những phù thuỷ vừa bị điều tra là có hành vi phạm tội.

《Nhật Báo Tiên Tri》đưa ra các hạng mục công khai về việc chỉnh sửa và thu thập các ý kiến của người dân. Lúc đầu chỉ có một số ít phù thuỷ trẻ to gan lớn mật mới dám lỗ mãng gửi thư công kích, đến khi thư của họ được chuyên gia đáp trả nghiêm túc thì nhiều người tài khác dần dần bắt đầu tham dự.

Thế giới pháp thuật không tiếng động mọc lên một nhà từ thiện thu dưỡng cô nhi cùng người già goá bụa neo đơn.

Những phù thuỷ bóng tối len lỏi ở Hẻm Knockturn bị bao vây tiêu trừ một cách công khai, tình huống xảy ra lúc đó cực kỳ máu tanh.

Phù thuỷ trong gia đình có kinh tế khó khăn được biết, bộ giáo dục có thể xin đồ dùng học tập với giá cả hợp lý cho bảy năm học ở Hogwarts của phù thuỷ nhỏ. Bên bộ chữa trị sẽ xác minh tình trạng thu nhập của gia đình phù thuỷ rồi đưa ra hơn phân nửa tiền trợ cấp dùng cho trị liệu.

Một số người bị đυ.ng chạm đến lợi ích lên kế hoạch hợp sức với nhau, ý đồ muốn hất tay trên của người sau màn. Ngay sáng sớm hôm sau, xác của họ đã được treo trước của trang viên của từng người, nhưng không một ai dám ra nhặt xác nên đã bị kền kền đến gặm chỉ còn lại xương trắng.

..........

Tình thế tiếp tục duy trì, trừ Harry cùng những tên cấp dưới đều rất bình tĩnh ra, tâm trạng mọi người đều như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, thấp thỏm khó lòng nào mà yên tâm được. Nhiều khi ngẫu nhiên nhắc đến anh, ai cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới ổn.

Sùng kính, cảm kích? Anh ta không hiếm lạ.

Sợ hãi, chán ghét? Anh ta lại không để bụng.

Phấn khởi, phản kháng? Tính ra vẫn nên tắm rửa rồi đi ngủ đi.

Trừ khi Dumbledore hay Voldemort đội mồ sống lại, bằng không, bọn họ thật sự không nghĩ ra còn ai có thể đánh bại đũa phép Cơm Nguội cộng với Harry – Chúa Tể Bóng Tối – Potter.

Có lẽ chỉ có vài người có thể nhìn ra vị Chúa Tể Bóng Tối trẻ tuổi này có một thú vui cực kỳ quái ác, ví như cố ý trêu đùa con mồi tới tay, nhìn mọi người đều biến sắc, hoặc như ai có ý định trả thù thì mượn việc này đến cười nhạo dân chúng ngu muội mau quên.

Tùy ý làm bậy, xử sự theo ý mình, khiến cho cả giới pháp thuật của Anh Quốc đều lần mò theo tâm ý của anh đi đến một tương lai không biết trước, tùy tính chế tạo quy tắc, lại không tuân thủ nó.

Nói thật, nếu muốn dựa theo luật pháp khắc nghiệt đã được chế định lại của Bộ Pháp Thuật, hắn liền có thể đem tên nhóc Harry Potter xử chết vài trăm lần mới thoả lòng —— nhưng mà điều kiện tiên quyết là đội chấp pháp có thể bắt được hắn đi rồi nói tiếp.

Khi mọi thứ đều bước lên quỹ đạo vốn có của nó, bầu không khí êm đềm của giới pháp thuật bỗng trở nên quỷ dị, đến một ngày, có người ôm thi thể đầy dấu vết tra tấn của một bé gái ở trong dòng người tấp nập của Hẻm Xéo lên án hành vi tàn độc của anh.

Đám đông vây xem xôn xao hết cả lên, nhưng sau cùng mọi thứ vẫn rơi vào bầu không khí giãy giũa đầy nặng nề.

Bởi vì ai cũng đã từng nghe qua tin tức của Chúa Tể Bóng Tối. Anh ta dám đứng trước mặt công chúng sử dụng phép thuật hắc ám đầy tinh vi của mình xử trí tên phạm nhân ngày mai vốn phải hành quyết. Kẻ đang sống sờ sờ trước mắt đó thế mà bị tra tấn cho đến lúc chết.

"Ta vốn không nghĩ mình sẽ biện minh gì."

Hơi thở tràn ngập mùi máu tanh, tiếng la hét thê lương của kẻ xấu số ấy vẫn còn văng vẳng bên tai. Đôi mắt ngọc lục bảo lạnh lẽo của anh khi nhìn về phía thi thể nhỏ tuổi kia vươn chút thần sắc khiến người khác khó lòng lý giải, phức tạp cùng ủ dột đan xen.

"Người chết trên tay ta rất nhiều, không thiếu một mạng này," cầm lấy khăn tay từ Percy, Harry rũ mắt tao nhã lau chùi ngón tay, giọng nói mang chút khinh thường, điềm tĩnh vang lên, "Nhưng các vị đây lại dùng thứ ma pháp bóng tối sức sẹo này, đúng thật là khiến bản thân ta bị bôi đen."

Người có ý đồ hãm hại: ". . ."

Nhóm phù thuỷ đang đứng vây xem: ". . ."

Ngài phản bác rất có đạo lý, chúng ta cũng không còn gì để phản biện.

Percy dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên anh, Harry bỗng nhiên nâng mắt lên, bắt gặp sắc mặt phức tạp của Sirius đang đứng bên trong đám đông kia.

Anh nhẹ nhàng dời đi ánh mắt, rốt cuộc vẫn không cùng cha đỡ đầu của mình đối diện, nghiêng đầu thấp giọng ra lệnh nói: "Điều tra rõ."

"Vâng, thưa Chúa Tể." Thanh niên tóc đỏ buông xuống ánh mắt, xoay người bước về phía đồng bạn đang áp gã phù thuỷ run rẩy không ngừng kia, thoáng chốc ánh mắt lạnh đến mức dường như biến thành đao băng.

Sirius chậm rãi đi tới đứng trước mặt Harry, một số phù thuỷ nhận ra ông đều dừng lại nín thở vây xem.

Người cha đỡ đầu ghét cái ác như kẻ thù và đứa con đỡ đầu tay nhuốm đầy máu tanh. Họ cùng đứng trước hiện trường đẫm máu này sẽ nói cái gì đây?

Mọi người đều sẽ cho rằng cảnh tượng tiếp theo sẽ là một màn Sao Hoả đâm vào Địa Cầu đầy kịch tính, ấy thế mà thần sắc Sirius lại cực kỳ bình tĩnh, nâng lên tay phải dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên khoé mắt Harry. Bàn tay thuận thế đặt trên vai của anh, sau cùng vẫn là vỗ nhẹ, "Cơm trưa đã chuẩn bị xong vậy mà chạy loạn bên ngoài làm gì, cùng ta về nhà."

Lập tức, trong đám đông kìm không được vang lên vài tiếng ho sặc sụa, dưới ánh mắt lạnh lẽo, mọi người đều im thin thít như ve sầu mùa đông, biểu tình vô tội đến mức giống như bản thân chưa từng phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Sau đó, mọi người nhìn thấy – Chúa Tể Bóng Tối mới nãy còn hung tàn – gϊếŧ người không chớp mắt kia, bị người khác đối đãi như đứa trẻ nhỏ, xoa lên cái đầu tôn quý của anh ta, sau đó không rên một tiếng mà đi theo gia trưởng về nhà ăn cơm.

—— Sirius, đúng là một dũng sĩ.

Mọi người đối với vị Gryffindor lớn tuổi kia sinh ra chút ngưỡng mộ, kính nể cùng cảm thán.

Một số người nhìn không được trộm nghĩ, Chúa Tể Hắc Ám dường như giống một con thú hung dữ được vuốt xuôi lông trở nên cực kỳ an tĩnh, tùy ý hắn mang đi, vậy mà còn cảm thấy có chút đáng yêu?!!!

Vớ thúi của Merlin a!!!

Cái gan nhỏ của bọn họ đều nhịn không được run rẩy, vội vàng ném cái suy nghĩ khủng bố này ra khỏi đầu, nhìn tên phạm nhân bị xử tử khi nãy thêm vài lần để an ủi tâm hồn.

"Bọn chúng sẽ ăn vạ ngươi."

Không để ý đến hình tượng của bản thân, cũng không nghĩ đến việc quét sạch mặt mũi của cha đỡ đầu, Harry ở nhà tổ của Black nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cha cảm thấy người có thể ảnh hưởng, thuyết phục hoặc không ngừng nghỉ tạo áp lực lên con không? Nếu người làm không được, bọn chúng sẽ xem người như một tên tội nhân thông đồng làm bậy với con."

Hai hàng lông mày của Sirius nhíu lại, giữa mày mang theo chút khí khái kiệt ngạo bất tuân: "Quản làm gì đám người ngoài đấy."

Tâm tình của hắn đang cực kỳ không tốt. Không chỉ vì tận mắt nhìn thấy một màn máu tanh kia, mà còn là vì chân chính cảm nhận được Harry đã phải đối mặt với cái quái gì trong suốt những năm tháng kia. Chỉ vì muốn tạt cho thằng bé một gáo nước bẩn, những kẻ đó có thể vứt bỏ lương tâm mà ra tay độc ác với một đứa trẻ vô tội.

Ít nhất trước khi hắn rời đi, con đỡ đầu ngây thơ, nhiệt tình của hắn mỗi lần gặp chuyện sẽ không cần phải ác ý phỏng đoán kẻ nào gây ra.

Hai người sóng vai đi đến nhà ăn, Harry đột nhiên rút đũa phép chĩa về phía cửa. Trước khi mở miệng niệm lên một thần chú bất kỳ nào đó thì đã bị Sirius đè tay lại.

"Đừng quá khẩn trương, nếu là tiệc gia đình, ta cũng mời Draco đến."

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, không chú ý đến sắc mặt người trước mắt phút chốc đã cứng đờ.

Khi Draco nhìn thấy bọn họ, mặt cũng treo lên chút ngạc nhiên, sau đó chậm rãi đứng dậy hành lễ, "Chúa Tể, bề tôi không nghĩ ngài cũng sẽ tới."

"Ở nhà không cần khách khí đến vậy đâu," Sirius vỗ vai Harry, đem anh ấn lên ghế ngồi, lại ý đồ duỗi tay đem Draco ấn trở về, nhưng bị cậu nghiêng vai tránh đi, nhịn không được liền cười, "Hai tên nhóc mấy người, dù khi còn ở trường không giúp đỡ gì nhau nhưng cũng không đến mức xa lạ như vậy chứ."

Harry ngẩng đầu nhìn cậu, ngữ khí hòa hoãn nói: "Ngồi đi."

"Vâng." Draco thuận theo ngồi xuống.

Cách người này quá gần khiến cậu dường như không khống chế được hai mắt của bản thân lướt qua nhìn khuôn mặt quen thuộc kia. Thuốc ức chế có thể đè xuống sự cuồng nhiệt si mê từ huyết thống nhưng không cách nào áp chế hoàn toàn sự khát vọng bạn lữ đến từ bản năng.

Chỉ nhìn thêm lần cuối nữa thôi.

Cậu thất thần nhấm nháp đồ ăn được Kreacher chuẩn bị tỉ mỉ, không biết đây là lần thứ bao nhiêu tự nói với bản thân như vậy. Tầm mắt như lơ đãng lướt qua bên cạnh, bị đôi mắt ngọc lục bảo mơ hồ mang theo chút bất đắc dĩ vừa vặn bắt gặp.

Sirius ngậm một miếng bánh mì nhìn xem, bỗng nhiên có cảm giác bản thân có phần dư thừa.

"Hai người các con ——"

Ngữ khí của hắn hơi do dự, vừa mới mở miệng, mặt Draco bỗng chốc tái nhợt, thần sắc dường như chấn kinh, mà con đỡ đầu của hắn, mới nảy rồi còn biểu tình còn ôn hòa đột nhiên lạnh băng.

"Không có gì." Harry cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn ăn, ung dung cắt bò bít tết, giọng điệu lãnh đạm nói, "Năng lực của Malfoy không tồi, ta rất xem trọng hắn."

Sirius khô cằn ha ha hai tiếng, "Kia đúng là, ách, thật tốt quá."

Ai u, hắn vừa rồi có phải hay không không nên nói chuyện? Tự nhiên lại cảm thấy mình tựa như cái bóng đèn ——

Chậc, chẳng lẽ Harry coi trọng con trai Narcissa? Dựa trên gia phả mà nói, bối phận này có phần hơi loạn ha ——

Sau này Harry còn muốn kêu hắn là cha đỡ đầu, hay là như Draco kêu hắn một tiếng chú đây? Hắn còn có thể chờ mong mấy đứa nhóc bạch kim nhỏ đáng yêu nữa đúng không?

Căn bản không biết rõ sự tình, trí tưởng tượng phong phú trong đầu Sirius đã đột phá đường tới chân trời nào, thậm chí sau khi bữa cơm kết thúc liền tìm đại một việc, rồi lo lắng rời đi, ám chỉ rõ ràng muốn chừa lại không gian riêng cho bọn họ.

Đến lúc ý thức được, cả căn phòng chỉ còn lại hai người, trái tim Draco phút chốc trở nên căng thẳng cực kỳ.

HẾT CHƯƠNG 4

#lão: Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu đến vậy. Mong mọi người thông cảm TvT