Chương 8: Giao ước

Mặt trời nhô cao, mọi vật xung quanh đang ấm dần lên, những tia nắng chói mắt đang bao phủ căn nhà trúc, đây là thời điểm tốt nhất cho việc phơi thảo dược.

Thanh Nguyệt vừa huýt sáo vừa phơi thuốc ngoài sân, tầm nhìn không hề rời khỏi chú chim trước mắt, hai tay lại đang đảo lá thuốc trong thố. Tiếng huýt sáo của hắn cùng tiếng chim hót tạo nên một giai điệu thật du dương, làm tâm trạng uống trà của người ngồi trong đại sảnh thêm thư thái.

Trong đại sảnh bày trí đơn giản, chỉ treo vài bức tranh chữ, chính diện là một bàn trà nhỏ và chiếc ghế dựa giành cho gia chủ, bên dưới hai hàng ghế giành cho khách, ngoài cửa thì đặt một chậu trúc nhỏ.

- Hu...u..u...!!!

- Cộp...! cộp..!

Tiếng bước chân dồn dập của Thanh Phong pha tạp tiếng khóc nức nở của Tiểu Lục Tử, đã phá hủy đi bầu không khí yên bình buổi sáng. Càng tiến lại gần đại sảnh, tiếng khóc càng thê lương.

Bên ngoài Thanh Nguyệt mãi mê huýt sáo bất đắc dĩ ngưng lại, nhìn chú chim nhỏ đang vội bay vì kinh hãi. Hắn lắc đầu thở dài một hơi, rồi tiếp tục phơi thuốc.

Dinh Hạo cùng Âu Dương Đình vẫn xem như không nghe không thấy, tiếp tục uống trà. Cái điệp khúc quen thuộc này mỗi ngày họ đều chứng kiến mãi thành quen.

Tiểu lục tử vội chạy đến trước mặt Dinh Hạo nắm lấy tay áo hắn cáo trạng, chỉ tay về phía Thu Phong đang ngái ngủ đi tới:

- Vương gia ! nô tài không muốn ở chung với tên này nữa, sáng nào hắn cũng đá nô tài xuống giường.

Thanh Phong hành lễ với sư phụ mình rồi quay sang nhìn Tiểu lục tử.

- Ai đá ngươi? là tự mình lăn xuống giường, còn đổ lỗi người khác.

- Ngươi tưởng ta ngu...tự lăn xuống giường mà trên mông ta có vết bầm, rõ là dấu chân của ngươi?

Thanh Phong mỉm cười xấu xa nhìn tiểu lục tử, giọng điệu trêu chọc.

- Nói ta đạp ngươi, vậy ngươi có dám chứng minh?

Tiểu lục thắc mắc nhìn Thanh Phong.

- Làm sao chứng minh?

- Trước mặt mọi người cởϊ qυầи ngươi ra, so sánh vết bầm trên mông ngươi và bàn chân ta xem có giống nhau?

Bắt hắn cởϊ qυầи trước mắt mọi người, còn gì là mặt mũi, tên Thanh Phong này cố ý làm khó hắn.

- Vương gia! người xem hắn...hắn đang bắt nạt ta.

Tiểu lục tử vừa khóc vừa chỉ tay về phía Thanh Phong, tay còn lại thì giựt giựt tay áo của Dinh Hạo không buông, khóc như một tiểu cô nương.

-Ai bắt nạt ngươi, nếu không dám thì đừng có lải nhải trước mặt ta.

Thanh Phong sau khi nói xong hành lễ với Âu Dương Đình rồi đi ra ngoài sân.

Mạc Nhi bên ngoài đi vào, nhìn thấy Thanh Phong đi ra, nàng mỉm cười nhìn hắn, rồi bưng dĩa bánh đặt trên bàn, quay sang nhìn Tiểu lục tử nói.

- Tiểu lục tử! một lát sang phòng ta, ta sẽ giúp ngươi xoa thuốc.

- Mạc Nhi chỉ có ngươi là tốt với ta nhất.

Mạc Nhi mỉm cười nhìn Tiểu lục, rồi lui về bên cạnh Dinh Hạo.

Dinh Hạo đưa bánh vào miệng, hắn không ngờ Mạc Nhi lại nấu ăn ngon như vậy không kém gì những đầu bếp năm sao của hắn trước đây.

Thanh Nguyệt từ bên ngoài chạy vào

- Sư phụ ! có huynh đệ Liễu gia cầu kiến

Âu Dương Đình đặt ly trà xuống bàn nhìn Thanh Nguyệt rồi lên tiếng.

- Mời họ vào.

Dinh Hạo và Mạc Nhi hiếu kì nhìn ra cửa, hơn ba tháng ở lại đây không hề có người lạ mặt xuất hiện.

Tiến vào đại sảnh là ba thanh niên tướng mạo đường hoàng, theo sau là hai gia nhân khiêng theo cái ghế, trên ghế là một thiếu niên tuấn mĩ nhưng thần sắc nhợt nhạt, toàn thân bất động.

- Là họ.."

Dinh Hạo thấy người bước vào có chút bất ngờ, rồi mỉm cười đưa chén trà lên miệng chầm chậm thổi.

Mạc Nhi nhìn Dinh Hạo lên tiếng hỏi.

- Người quen họ sao?

- Muốn biết sao? tối nay nếu nàng cho ta lên giường nằm cạnh nàng, ta sẽ nói cho nàng biết.

Mạc Nhi đỏ mặt vì câu nói vừa rồi của hắn, nàng không biết từ khi nào miệng lưỡi Lăng Thiên Hàn trở nên xấu xa như vậy.

Lão đại lên tiếng làm phá đi không khí ám mụi của hai người.

- Âu đại hiệp ! xin niệm tình gia phụ mà ra tay cứu tứ đệ.

Lão đại nhìn Âu Dương Đình hai tay hành lễ, đầu cúi xuống, rồi liếc sang Dinh Hạo bên cạnh, hắn nhận ra vị mĩ thiếu niên trước mắt, nhưng nhanh chóng tập trung ánh mắt trên người Âu Dương Đình.

Âu Dương Đình đứng dậy đi về phía huynh đệ Liễu gia rồi ngồi xuống bên cạnh lão tứ chẩn mạch, sắc mặt Âu Dương Đình có chút không tin, sau đó quay sang nhìn lão đại.

- Đoạt hồn tán.

Mạc Nhi khi nghe Âu Dương Đình nói đến "đoạt hồn tán", chân liền không đứng vững lui ra sau, sắc mặt căng thẳng nhìn lão tứ.

Lão tam thành khẩn nhìn Âu Dương Đình lên tiếng cầu xin.

- Âu đại hiệp! xin người cứu tứ đệ.

Âu ương Đình dừng lại có chút nghi ngờ nhìn huynh đệ Liễu gia.

- loại độc này đã thất truyền từ lâu, đã nhiều năm không thấy xuất hiện trên giang hồ, là ai hạ độc?

Lão nhị tức giận nói tên người hạ độc:

- Lãnh Nhược Y.

Âu Dương Đình nghe đến tên Lãnh Nhược Y sắc mặt lập tức thay đổi, hắn không ngờ khả năng dùng độc của nàng ta lại tiến bộ thần tốc, có thể điều chế ra loại độc dược này, ngay cả hắn cũng chưa chắc sẽ điều chế được giải dược.

- Người hạ độc là nàng ta, tại sao các người lại đến tìm ta?

- Vì trong tay nàng ta không có thuốc giải, còn nói...ngoài Âu Dương ra sẽ không ai giải được độc Đoạt Hồn tán.

Lão đại thuật lại lời nói của Lãnh Nhược Y

Quả niên để ép Âu Dương Đình hắn hiện thân, Lãnh Nhược Y nàng không từ thủ đoạt, nàng độc ác đến vậy sao, hay nắm chắc hắn có thể cứu lão tứ Liễu gia nên mới xuống tay hạ độc.

Âu Dương Đình đắm chìm trong suy nghĩ, chầm chậm đứng dậy, đi đến chỗ ngồi của mình, thở dài nhìn Liễu gia huynh đệ nói.

- Nhưng độc này vốn không có thuốc giải.

Lời của Âu Dương Đình vừa nói ra không chỉ làm Liễu gia huynh đệ bất ngờ chao đảo, mà cả Mạc Nhi trong lòng đầy bấn loạn nhìn Âu Dương Đình.

Tên kia nói chỉ cần Lăng Thiên Hàn chết, sẽ đưa nửa viên thuốc giải còn lại, nhưng Âu Dương Đình vừa nói độc này không có thuốc giải, vậy nửa viên giải hắn đưa cho phụ hãn trước đây là gì, hay từ đầu hắn đã lừa mọi người, trong tay hắn không tồn tại thuốc giải...

Mạc Nhi mang theo tâm trang tức giận cùng tuyệt vọng nhìn lão tứ.

Lão đại tuyệt vọng cầu xin:

- Không thể nào, nếu vậy tứ đệ sẽ ra sao? xin người hãy nghĩ cách cứu đệ ấy.

Lão nhi cũng dập đầu quỳ gối:

- Âu đại hiệp! tứ đệ còn quá trẻ, không thể suốt đời nằm yên trên giường, chỉ cần ngài cứu được tứ đệ, lão nhị ta suốt đời sẽ làm trâu ngựa cho ngài.

Tiếp theo làm lão tam:

- Nếu một mình nhị ca không đủ, thì thêm ta nữa.

Nhìn thấy tình cảm thân thiết của huynh đệ Liễu gia làm cho Dinh Hạo nhớ đến hai người anh của hắn, không khỏi chạnh lòng. Nếu người bị trúng độc là hắn, thì hai ông anh kia chắc chắn cũng sẽ giống như ba người huynh đệ Liễu gia lúc này.

- Sư phụ! ta biết ngươi có cách, sao còn làm khó bọn họ.

Dinh Hạo giọng nói hờ hửng như không quan tâm, đưa ly trà lên uống rồi đặt ly trà xuống chờ Âu Dương Đình lên tiếng.

Khi nghe thấy sư phụ nói độc này không có thuốc giải, hắn nhận ra trong ánh mắt sư phụ có chút do dự nhưng là sự do dự có nên làm hay không làm, hắn còn lạ gì với kiểu ánh mắt này, một chút biểu hiện nhỏ của sư phụ sao qua được mắt hắn.

"tên tiểu tử chết tiệt" Âu Dương Đình không ngờ Dinh Hạo lại tinh mắt thấy được biểu hiện nhỏ này của hắn, ai oán nhìn Dinh Hạo.

Mạc Nhi cùng Liễu gia huynh đệ vẻ mặt tràn đầy hi vọng nhìn Âu Dương Đình chờ đáp án của hắn.

- Giải dược không phải là không có cách điều chế, nhưng...

Âu Dương Đình dừng lại liếc nhìn Dinh Hạo nói tiếp

- Nhưng ta chưa điều chế bao giờ, và dược liệu rất khó tìm, không phải có thể tìm ở Lăng Thiên quốc.

Lão nhị Liễu gia lên tiếng.

- Dù có khó chúng tôi cũng sẽ tìm đem về, lên núi xuống biển, chỉ cần người đồng ý cứu Tứ đệ.

Âu Dương Đình cũng rất muốn cứu lão tứ, nhưng dược liệu làm thuốc giải không chỉ có cống phẩm, còn là loại cực kỳ quý hiếm sẽ không tìm thấy ở Lăng Thiên quốc, nếu đồng ý cuộc sống an nhàn của hắn sẽ biến mất...

Âu Dương Đình thở dài lên tiếng.

- Được! ta nhận lời giúp các ngươi, các ngươi hãy đưa hắn về Liễu gia trước, bào chế thuốc giải cần rất nhiều thời gian, khi nào xong ta tự động tìm các ngươi.

Nghe được lời hứa từ Âu Dương Đình, nổi lo trong lòng của huynh đệ Liễu gia dần tan biến.

- Vậy chúng tôi cáo lui, nếu cần huynh đệ chúng tôi làm gì, xin đại hiệp đừng ngần ngại?

Liễu gia huynh đệ lần lượt từ biệt Âu Dương Đình, khi ra tới cửa họ quay lưng lại nhìn Dinh Hạo cũng muốn từ biệt hắn đáp lễ hành động "như vô tình" của Dinh Hạo, chỉ thấy mĩ thiếu niên bình thản uống trà như mọi chuyện trên đời này không có gì làm hắn bận tâm, bàng quan thế sự.

Thanh Nguyệt lên tiếng:

- Sư phụ! chúng ta khi nào sẽ khởi hành.

Dinh Hạo nghe lời nói của Thanh Nguyệt thì tâm tình bỗng rất thoải mái, vậy là hắn sẽ không còn bị Âu Dương Đình làm phiền mỗi ngày

Dinh Hạo tỏ vẻ quan tâm.

- Cứu người là chuyện rất gấp, ta nghĩ người cũng nên lên đường sớm.

Âu Dương Đình trừng mắt nhìn Dinh Hạo, hắn không tin tên tiểu tử này có lòng tốt như vậy.

Âu Dương Đình nhìn Thanh Nguyệt căn dặn:

- Ngày mai chúng ta sẽ lên đường, lần này việc tìm thảo dược có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, ngươi mau đi chuẩn bị"

- Dạ! sư phụ

Thanh Nguyệt nói xong thì liền rời khỏi.

Âu Dương Đình hơi luyến tiếc nhìn Dinh Hạo, kế hoạch chỉnh người của hắn chưa thành công nên cũng không muốn "thả" người, hắn chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy, nhưng lần này hắn đi cũng dăm ba tháng, hắn đi rồi sẽ không ai bảo vệ tên tiểu tử này.

- Còn ngươi, tiếp tục ở đây hay quay về kinh thành?

Âu Dương Đình không biết bản thân đang nghĩ gì, lại đi lo lắng cho tên tiểu tử này, mà lo lắng cũng bằng thừa, với công phu hiện tại khó tìm được ai bắt nạt được hắn.

- Ta sẽ...

Dinh Hạo chưa nói xong hết lời, thì nhìn thấy Thanh Phong đi vào nhưng dáng vẻ rất kì lạ.

Hắn bị một người nắm lấy cổ áo đẩy vào đại sảnh, bóng lưng to lớn của Thanh Phong đã che khuất đi hình dáng của người đẩy hắn. Khi hắn bị đem đến trước mặt Âu Dương Đình thì cùng lúc đó Thanh Nguyệt từ ngoài chạy vào đại sảnh.

Thanh Nguyệt lo lắng nhìn sư phụ.

- Sư phụ là đại sư tỷ

- bịch!!"

Thanh phong bị một nữ tử đẩy ngã xuống đất. Hiện ra trước mặt mọi người là một thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ, tóc mây tung bay, da trắng như tuyết, trang phục đỏ rực bó sát thân hình kiều diễm, môi đỏ răng trắng ướŧ áŧ động lòng người.

Âu Dương Đình đứng dậy, vẫy tay ra hiệu Thanh Nguyệt tránh ra. Hắn thở dài nhìn nử tử trước mặt "khắc tinh của hắn" đã tìm tới.

- Người lui xuống.

Dinh Hạo bất ngờ nhìn nữ tử đang đứng giữa đại sảnh.

- Là nàng ta...

Mạc Nhi bên cạnh nhìn thấy thần sắc thay đổi của Dinh Hạo, cảm thấy khó chịu"hắn và vị cô nương xinh đẹp này có quan hệ gì"

Lãnh Nhược Y lã lướt đi tới gần Âu Dương Đình, mỉm cười nhìn hắn.

- Sư phụ đã lâu không gặp, chàng vẫn anh tuấn như xưa...khiến ta không thể nào quên, ngày đêm thương nhớ.

Mạc Nhi trố mắt kinh ngạc, còn Dinh Hạo thì mỉm cười không biết nói làm sao, có kiểu chào hỏi với sư phụ như vậy , lần đầu tiên hắn mới thấy.

Thanh Nguyệt và Thu Phong không còn lạ gì với tính tình đại sư tỉ nên không thấy bất ngờ.

Âu Dương Đình ngượng ngùng cùng tức giận, bởi lời nói của Lãnh Nhược Y nhưng vẫn cố tỏ bình tĩnh. Hắn tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Ngươi hạ độc lão tứ Liễu gia và bảo họ đến tìm ta? là muốn thông qua họ để tìm ra tung tích của ta?

- Là do chàng cứ lẫn tránh ta, kiếm chàng không dễ... một cô nương yếu đuối như ta làm sao có năng lực đó, ta đành nhờ vào huynh đệ Liễu gia.

Lãnh Nhược Y càng tiến lại gần Âu Dương Đình có chút oán trách cùng tức giận nhìn hắn. Nàng nhiều năm không gặp hắn, rất nhớ hắn nhưng hắn lại trưng ra vẻ mặt lạnh băng so núi tuyết chỉ hơn chứ không kém là ý gì, muốn đông chết nàng sao.

- Sư Phụ! ta rất nhớ chàng...ngày đêm đều nhớ, chàng có nhớ ta không?

- Có ai nói năng với sư phụ mình như ngươi?

Âu Dương Đình lúc này tức giận chỉ một nhưng ngượng ngùng xấu hổ lại gấp đôi, hắn tiến đến gần và ngón tay chỉ thẳng về phía Lãnh Nhược Y lớn tiếng trách mắng.

- Sư phụ! người xem giận đến đỏ cả mặt, đây chính là dáng vẻ làm cho ta mỗi ngày đều thương nhớ chàng.

Lãnh Nhược Y chụp lấy ngón tay Âu Dương Đình, hai tay nàng choàng qua cổ hắn rồi vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn, giọng nói sủng nịnh.

- Ngươi.

Âu Dương Đình lập tức đẩy nàng ra, tức giận lùi ra xa.

Dinh Hạo bất ngờ bởi hành động táo bạo này của Lãnh Nhược Y, lại rất phấn khích khi nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của sư phụ, hắn không ngờ Âu Dương Đình cũng có khắc tinh mà còn là một cô nương.

Lãnh Nhược Y bị Âu Dương Đình đẩy ra tức giận nhìn hắn.

- Sư phụ! ta đâu có ăn thịt chàng, làm gì phải tránh ta xa như vậy?

Âu Dương Đình tức giận xoay mặt đi.

- Không ra thể thống.

Lãnh Nhược Y nhìn thấy thái độ bài xích của Âu Dương Đình càng tức giận.

- Khể thống là cái gì ? ta khinh, đêm đó hành động mà chàng làm với ta còn quá đáng hơn.

Lời nói đầy ám mụi của Lãnh Nhược Y càng làm cho mọi người thêm hiếu kỳ, không riêng gì Dinh Hạo, Mạc Nhi còn Thanh Nguyệt và Thanh Phong đều hướng mắt về phía Âu Dương Đình.

Đêm đó đã xảy ra chuyện gì, họ rất muốn biết, chẳng lẽ...

- Chuyện xảy ra đêm đó vì ta say nên không tính.

Âu Dương Đình cảm nhận được ánh mắt kì lạ của mọi người nên muốn giải thích nhưng Lãnh Nhược Y cắt đứt nói xen vào.

- Âu Dương Đình là chàng đang viện cớ, chỉ không muốn chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm với ta.

Lãnh Nhược Y hai mắt ướt lệ tức giận chỉ tay về Âu Dương Đình, sau đó ngồi xuống ghế gục mặt lên bàn khóc nức nở.

- hu...u...!!!

Một câu hắn say là muốn xóa bỏ chuyện xảy ra giữa họ sao, nàng thì suốt đời không thể quên.

Hắn tại sao lại ghét nàng, nàng từ nhỏ ở bên cạnh hắn hai người sớm tối bên nhau, yêu hắn là lỗi của nàng sao. Lãnh Nhược Y bây giờ không còn vẻ kiêu ngạo bá bạo, mà giống như một tiểu cô nương đang bị tình lang bắt nạt, khiến người thấy đau lòng người nghe rơi lệ.

Dinh Hạo mỉm cười giọng điệu chế giễu, ánh mắt chăm chọc hướng Âu Dương Đình.

- Sư phụ ! người ta là một vị cô nương xinh đẹp, lại không chê ngươi lớn tuổi còn hướng ngươi chịu tránh nhiệm, sao ngươi còn từ chối, hay chọn một ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ.

Lãnh Nhược Y ngước mặt lên nhìn Dinh Hạo, ngay lúc bước vào nàng liếc nhìn xung quanh liền nhận ra ngay vị thiếu niên này, nói ra hai người cũng thật có duyên, nàng chỉ không ngờ hắn là đệ tử mới của Âu Dương Đình.

Âu Dương Đình liếc nhìn Dinh Hạo lớn tiếng.

- tên tiểu tử! ngươi im miệng cho ta.

Dinh Hạo lười biếng, cầm chén trà từ từ thưởng thức.

- Vậy xem như ta chưa nói gì.

Âu Dương Đình khổ sở giãi thích.

- Đêm đó do ta say, nên chuyện xảy ra.. ta không có ấn tượng gì, cũng không còn nhớ, sao ngươi không tin ta.

Lãnh Nhược Y ngước mặt lên, tức giận chỉ tay về phía Âu Dương Đình càng nói càng thương tâm, càng khóc càng lớn tiếng.

- Trong phòng lúc đó rất sáng, rõ ràng chàng đã nhìn thấy thân thể ta nhưng nói không có ấn tượng, vậy ý chàng là cơ thể ta không đẹp nên không để lại ấn tượng cho chàng , Âu Dương Đình..chàng thật hϊếp người quá đáng, hu...u....u...!!

Thanh Nguyệt cùng Thanh Phong bốn mắt nhìn nhau, họ bị lời nói đầy ám muội của Lãnh Nhược Y làm suy diễn lung tung, họ đồng nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu

Không đâu ,sư phụ không phải là người như vậy, họ phải tin tưởng vào nhân phẩm sư phụ.

- Cơ thể của ngươi rất hoàn hảo, rất đẹp được chưa... ngươi đừng khóc, ồn chết ta.

Nhưng câu nói tiếp theo của Âu Dương Đình làm cho họ bật ngửa người, một nửa hình mẫu đã sụp đổ.

Âu Dương Đình bị tiếng khóc của Lãnh Nhược Y làm cho điên đầu nên cũng không biết mình đã nói gì, chỉ muốn nàng đừng khóc nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn hắn, hắn biết mình vừa phạm một sai lầm cực kì lớn.

Lãnh Nhược Y tròn xoe đôi mắt nhìn Âu Dương Đình, khuôn mặt nàng nhiễm đỏ xấu hổ.

- Chàng đã thừa nhận sao không chịu trách nhiệm với ta?

- Ta thừa nhận cái gì? chỉ là ta khi đó uống say vào nhầm phòng ngươi, đúng lúc ngươi đang từ thùng tắm đi ra.

Âu Dương Đình nhìn Lãnh Nhược Y phản bác lời nàng, hắn không hiểu lúc đó hắn đã giải thích rõ sao nàng lại cố chấp như vậy.

- Chỉ có vậy sao?

Mọi người đồng thanh lên tiếng, có hơi chút thất vọng vì sự thật có hơi khác so với tưởng tượng của họ.

Âu Dương Đình tức giận nghiến răng nhìn từng người trong đại sảnh.

- Đã làm cho các ngươi thất vọng.

Lãnh Nhược Y đứng dậy xấu hổ chỉ tay về phía Âu Dương Đình.

- Nhưng...nhưng chàng rõ ràng đã đè lên người ta, chúng ta còn làm chuyện đó cùng nhau.

- Ồ! thì ra ...

Mọi người mở to miệng, đồng thanh kêu lên,do sự tình có chút chuyển biến, nhưng Âu Dương Đình lại trừng mắt liếc họ, nên mọi người đành ngậm miệng lại.

Âu Dương Đình chuyển ánh mắt sang Lãnh Nhược Y.

- Là ngươi bất cẩn bị ngã, ta chỉ đỡ ngươi nhưng ta lại vô ý mà đè lên ngươi.

Mọi người vừa định mở miệng phát biểu cảm nghĩ, thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Âu Dương Đình như muốn nói "có gan thì mở miệng" hướng về họ, nên đành phải ngậm miệng lại.

- Vậy sao chàng còn hôn ta?

Lãnh Nhược Y tức giận nói ra điều mà mình muốn nói từ nãy giờ.

Mọi người đều bị sốc, miệng mở to như quả trứng gà, nhưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Âu Dương Đình, lại phải im lặng.

- Ta...

Âu Dương Đình không còn lời nào để phản bác, đây được xem là sai lầm lớn nhất cuộc đời hắn.

Lãnh Nhược Y lên tiếng:

- Chàng đã không còn gì để biện minh đúng không? thân thể của ta ...nhìn chàng cũng đã nhìn qua, chạm chạm cũng đã chạm qua, sao còn không chịu thú ta.

Âu Dương Đình thở dài:

- Nhưng ngươi là đệ tử của ta, một tay ta chăm sóc ngươi từ nhỏ đến lớn...sao chúng ta có thể trở thành phu thê?

Lãnh Nhược Y nhìn thẳng vào Âu Dương Đình không còn thẹn thùng của ban nảy mà trở nên lạnh lùng bá đạo. Nàng rất thất vọng vì sự ngoan cố của hắn.

- Ba năm trước chàng đã trục xuất ta khỏi sư môn, duyên sư đồ đã cắt đứt, chàng cưới ta sẽ không trái luân thường.

Âu Dương Đình bất dĩ đưa ra lý do:

- Nhưng ta sẽ không muốn cưới ngươi.

Lãnh Nhược Y tức giận nhìn hắn, rồi đập mạnh vào bàn, sau nhiều lần thương thuyết thất bại. Lộ nguyên hình một ""đại tỉ".

- Ầm..!!!

Cái bàn bị gãy làm đôi.

Trong đại sảnh bầu không khí trở nên căng thẳng, im lặng đến mức có thể nghe cả âm thanh của tiếng tim đập của từng người một...

- Lãnh Nhược Y ta có điểm nào không xứng với Âu Dương Đình đại hiệp ngươi?

Lãnh Nhược Y đứng dậy rời khỏi ghế, đau lòng cùng tức giận nhìn Âu Dương Đình, nước mắt cũng sắp rơi.

Nhìn thái độ cố chấp của Âu Dương Đình trái tim nàng như bị ai bóp thật đau, hắn cự tuyệt là điều nàng đã biết trước nhưng ,khi đến đây nàng vẫn mang tâm trạng hi vọng hắn sẽ tự nguyện thú nàng, sai chăng khi yêu hắn, dù biết hắn là độc dược nhưng nàng lại lún quá sâu.

Nàng từ trước khi biết cái gì là chân ái thì tâm đã khắc ghi hình bóng hắn, hắn là tất cả cuộc đời nàng vừa là phụ thân, là sư phụ, là huynh trưởng, còn là người nam nhân nàng muốn sinh con đẻ cái, muốn một đời một kiếp chung sống đến bạc đầu, Lãnh Nhược Y nàng không thể quay đầu lại, nàng đã trúng độc quá sâu.

- Âu Dương Đình! giao ước giữa ta và ngươi, chắc ngươi còn nhớ?

Hắn im lặng không trả lời, đương nhiên hắn còn nhớ, đó cũng là lý do hắn lẫn tránh nàng. Trừ Thanh Nguyệt và Thanh Phong hiểu rõ sự tình, thì Dinh Hạo cùng người khác rất hiếu kỳ về giao ước của hai người họ.

Lãnh Nhược Y lướt qua người Âu Dương Đình, đi tới cửa nàng liền vun tay ra. Một dãy lụa đỏ liền phóng tới xe ngựa, sau khi nàng thu hồi dãy lụa lại, chỉ thấy Lôi Trích Tinh bị nang ném vào đại sảnh.

- Bịch..!!

Lôi Trích Tinh nhìn thấy Âu Dương Đình rất bất ngờ, cả người yếu ớt nhợt nhạt, miệng thì run run nhưng vẫn gượng nói.

- Tiểu sư đệ! đã lâu không gặp?

Âu Dương Đình lại càng sửng sốt, tức giận nhìn người trước mặt, tức khắc hắn chạy tới trước mặt kéo Lôi Trích Tinh đứng dậy, mặt đối mặt.

- Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta?

Âu Dương Đình tức giận, ánh mắt đầy sát khí nhìn Lôi Trích Tinh sau đó ném Lôi Trích Tinh xuống đất.

- Không phải người tài giỏi lắm sao, cũng có ngày này?

Mọi người hơi ngạc nhiên với sự thay đổi của Âu Dương Đình, họ chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt giận dữ này của hắn trước đây.

Lôi Trích Tinh tay chống trên đất, cả người đau đớn chật vật, cố gắng cầu xin Âu Dương Đình

- Ta bị trúng kế của hai tên khốn kia nên mới lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục, tiểu sư đệ.. ta biết ngươi rất câm hận ta...ngươi gϊếŧ ta đi, giờ

ta không khác gì một phế nhân.

Hắn không có can đảm tự mình kết liễu chỉ đành nhờ Âu Dương Đình.

Âu Dương Đình liếc nhìn Lôi Trích Tinh.

- Như vậy mà ngươi đã không chịu nổi, năm đó.. chuyện ngươi làm với tam sư tỷ còn gấp trăm ngàn lần.

Năm đó hắn cưỡng đoạt tấm thân xử nử của tam sư tỷ, khiến nàng ôm hận mà chết, còn đại sư huynh lưu lạc thiên nhai.

- Chỉ trách người nàng ta yêu là Lãnh Kiến Nam, nếu người ban đầu nàng chọn là ta, sẽ không có kết cục đó.

Lôi Trích Tinh nhắc đến lỗi lầm của mình nhưng không thấy hổ thẹn còn mạnh miệng, liếc nhìn Âu Dương Đình.

- Câm miệng! ngươi không có tư cách nhắc đến tên đại sư huynh.

Âu Dương Đình tức giận nắm lấy cổ áo Lôi Trích Tinh đang vật vã trên đất, giờ này hắn mới phát hiện thần sắc kì lạ của Lôi Trích Tinh.

- Đoạn trường cốt?

Âu Dương Đình kinh ngạc nhìn Lãnh Nhược Y, hắn mơ hồ đã hiểu ra dụng ý của Lãnh Nhược Y khi đưa Lôi Trích Tinh đến gặp hắn

Lãnh Nhược Y mỉm cười lên tiếng:

- Đây chính là đề bài mà Y nhi giành cho người, sự phụ?

Âu Dương Đình tiến lại gần Lãnh Nhược Y chỉ tay về phía Lôi Trích Tinh.

- Ngươi biết ta và hắn có hiềm khích, ta sẽ không cứu hắn.

Lãnh Nhược Y mỉm cười nhìn Âu Dương Đình.

- Ta không quan tâm ân oán giữa hai người, chỉ muốn biết... ngươi có đồng ý vụ đánh cược này?

Thật ra Lãnh Kiến Nam là phụ thân của nàng, trước khi gặp mẫu thân nàng thì đã có một đoạn tình cảm khắc cốt khi tâm với tam sư cô, người nữ nhân mà cả đời cha hắn không thể xóa khỏi tâm trí dù đã thành thân cùng mẫu thân nhiều năm.

Đoạn trường cốt đứng thứ hai trong tam loại kì độc, khi độc phát tác, các khớp xương người trúng độc như bị bẽ gãy, mỗi lần phát tác là ba canh giờ liên tục trong bốn chính ngày, khiến người trúng độc kiệt sức mà chết.

Qúa trình điều chế thuốc giải cũng không phức tạp như đoạt hồn tán, dược liệu không nhiều chỉ có lá của Tuyết Thiên Thảo.

- Ta chấp nhận

Âu Dương Đình dõng dạt lên tiếng, hắn rất tự tin. Nếu xin cả hoa thì lão Ất Diễn nhất định không cho, nhưng nếu chỉ một chiếc lá, thì không có lý do gì lão từ chối.

Dù rất hận Lôi Trích Tinh nhưng, ai nói sau khi cứu hắn thì không được gϊếŧ hắn, Âu Dương Đình khéo miệng nhếch lên, ánh mắt sắt bén như dao liếc nhìn người đang nằm trên đất.

- Sư phụ! Y nhi sẽ ở Bạch điếm cư chờ người mang kiệu hoa đến.

**** hết chương 8***