Chương 42: Cố nhân

Màn đêm giăng phủ, khắp bốn phía yên lặng tĩnh mịch, sương mờ và mùi hương khói phảng phất không trung, thỉnh thoảng lại có những tiếng rên u ám, tiếng khóc than sầu thảm, tiếng cười quái ác và những tiếng quạ kêu ủy dị.

Giấy tiền vàng mã rãi rác khắp nơi, trắng xóa cả mặt đất, một ngọn gió thổi qua cuốn bay hết tất cả, lơ lững trong không trung và úp lên mặt của Tiểu Lục tử.

-Ta là tề thiên đại thánh, trong tay ta có bảy mươi hai phép thần thông, yêu ma quỷ quái đứng lại.

-ha..ha..ha..đứng lại đó! Đại Thánh sẽ thu phục ngươi...Đại Bàng Tinh.

Một hán tử tóc tai rối bời, quần áo thì xộc xệch nửa tỉnh nửa mê, la hét như kẻ mất trí, không ngừng đuổi theo một con quạ đen.

-Yêu tinh ! mau hiện nguyên hình, đã có tề thiên đại thánh ta đây...-

-Chéo..o..! chéo..o..o!!!-

Vị hán tử tay cầm cây chổi cứ tưởng là định hải thần châm của Đông Hải, múa loạn xà ngầu, hết nhào rồi lại lộn như con khỉ.

-hu..hu..hu..!

Chỉ tội cho bà lão đã hơn sáu mươi, tóc bạc trắng, đi không nổi nhưng vẫn phải chạy đuổi theo, bà vừa khóc than vừa kêu gào tên của vị hán tử kia.

- Trương Tam! đợi mẫu thân với..Trương Tam...-

Trương Tam nghe thấy tiếng gọi của mẫu thân liền dừng lại, bộ dáng ngoan ngoãn nghiêm túc, hai tay chấp trước ngực, cúi đầu thi lễ :

-Ngộ không tham kiến Quan Thế Âm Bồ Tát

Bà lão nhìn Trương Tam chết lặng tại chỗ, khóc không ra nước mắt..

-Trương Tam! ta là mẫu thân của ngươi, không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát.. Trương Tam ngươi tỉnh lại đi...hu..u...!!!

Bà lão nước mắt lã chã, níu lấy áo của Trương Tam, còn muốn gọi cho hắn tỉnh.

Trương Tam ngước nhìn mẫu thân hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt nghi ngờ, sau đó giơ cao định hải thần châm của hắn lên, nhảy lùi ra sau thủ thế phòng bị.

-Không phải quan thế âm bồ tát...vậy chắc chắn là yêu tinh, dám giả mạo Quan Thế Âm Bồ Tát, hòng qua mặt ngộ không ta..

-zá..áá..yêu tinh để lão tôn đánh cho ngươi hiện nguyên hình.

Trương Tam cầm cây chổi lên, dí đánh mẫu thân hắn chạy vòng vòng khắp phố. Tội cho bà lão đã già gần đất xa trời còn chơi trò rượt bắt với Trương Tam.

-Á..á..á..!!-

Trương Tam đang chạy, bất ngờ nằm ngã xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu hắn lăn lộn trên đất, la hét inh ổi..

-Đau quá..!!-

Trước mặt là một hán tử cao lớn, trên người khoác một chiếc mềm rách còn tưởng là phật y của Đường tăng, hai tay chấp trước ngực, miệng thì lẩm bẩm không biết hắn đọc cái gì.

-Sư phụ! xin người đừng đọc trú, ngộ không đã biết lỗi...ngộ không sẽ không đồ sát người vô tội nữa, sư phụ.

Trương Tam quỳ xuống đất, ôm chặt lấy hai chân của vị hán tử cao lớn kia, luôn miệng cầu xin.

-Ngộ không! ngươi thật sự đã biết lỗi của mình rồi phải không? - hán tử ra vẻ một thánh tăng, nghiêm nghị nhìn trương Tam.

-Dạ sự phụ!-

-Vậy mau xin lỗi vị thí chủ này, rồi còn lên đường cùng sư phụ đi Thiên Trúc thỉnh kinh.

-...-

Từ xa một thôn phụ chạy đến, trán đẫm mồ hôi, nàng liền nắm chặt lấy tay của hán tử cao lớn, người tự nhận mình là Đường tăng.

-Tướng công ! về nhà thôi...ta tìm chàng suốt buổi tối.

Hán tử cao lớn liền lùi ra xa, không cho thôn phụ kia chạm vào hắn, hai tay chấp trước ngực ra dáng một thánh tăng.

-Nữ vương! ta phải đến Thiên Trúc thỉnh kinh, cứu độ chúng sinh trong thiên hạ, không thể theo người về nữ nhi quốc, cũng không thể cùng ngươi thành thân.

-Tướng công! Là ta..thê tử của chàng mà ...không phải nữ vương Nữ nhi quốc..hu..hu..tướng công theo ta về nhà đi.

-...-

Ở hía đối diện...

Lại có ba vị hán tử khác, cao lớn mập lùn đều có, không phân tuổi tác, đang quỳ xuống đất.

-Ta Lưu Bị.

-Ta Quang Vân Trường.

-Ta Trương phi.

-Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, xin được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Tại nơi vườn rau đang diễn một màn đào viên tam kết nghĩa vô cùng cảm động. Chỉ tiếc là không phải là vườn đào mà là vườn rau của nhà người ta..

-Mấy tên điên này, dẫm nát rau của lão nương...còn không mau đi..-Từ trong nhà một nông phụ, tay cầm chổi ra vừa quét vừa đuổi.

-Đại ca! quân Tào đã tới chúng ta chạy thôi.

-....-

Không riêng chỉ có đám người của Trương Tam còn có rất nhiều người khác, nửa tỉnh nửa mê chạy loạn khắp nơi, vườn tược, nhà cửa, cửa tiệm trong trấn như bị họ lật tung cả lên,chó gà không yên.

Chỉ và quá ồn ào nên đã đánh thức tất cả người trong trấn, rất nhanh tất cả đèn đuốc trong trấn lần lượt được thấp lên.

Vô số cánh cửa được kéo ra, dân chúng trong trấn đang ngủ yên lành tự dưng bị âm thanh bên ngoài đánh thức, tò mò hiếu kỳ nên mở cửa ra xem.

Vẻ mặt hoảng hốt khi nhìn thấy đám người trước mặt như nhìn thấy hung thần ác quỷ, lập tức trốn vào trong nhà. Cửa lập tức đóng lại như sợ đám người bên ngoài sẽ chạy vào, liền tắt hết đèn.

-ha..ha..!!-

-hu..hu..!!-

Chỉ còn lại một đám người điên loạn, đang chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười tiếng khóc vang vọng không trung đất trời u ám.

-Vương gia! Vương gia.

Tư Mã Phi Yến hoảng sợ, hai tay níu lấy áo của lưng Dinh Hạo.

Hắn còn tưởng mình vừa lạc vào nhà thương điên, tên tri phủ này cũng thật to gan, dám dâng tấu chương giả lên triều đình, cái gì mà bệnh dịch đã được ngăn chặn.

-Vô Tình! ngươi đi điều tra, xem đã xảy ra chuyện gì?

-Dạ vương gia!

Vô Tình lập tức xoay người đi, để lại Dinh Hạo, Tư Mã Phi Yến và Tiểu lục tử đang phải đau đầu với đám người xung quanh

-Đừng trèo lên xe ngựa, xuống mau.

-Đừng chạm vào cái đó.

-Không được tháo cái đó xuống.

Một đám nam tử to khỏe đang bu quanh xe ngựa của Dinh Hạo, không chỉ trèo lên, còn đập phá mà người kéo đến càng lúc lại càng nhiều hơn.

Chỉ tội cho Tiểu lục tử quay trái quay phải, vừa hét la vừa kéo họ ra, nhưng chặn được đầu này lại không ngăn được đầu kia, mới đá tên này xuống thì tên khác lại trèo lên.

-Mặc họ đi.

Dinh Hạo lạnh giọng lên tiếng, rồi xoay người bỏ đi.

-Vương gia! xe ngựa của chúng ta thì sao?

Tiểu lục tử chưa kịp nói xong thì Dinh Hạo đã đi mất, hắn lầm lũi chạy theo phía sau. Thật đáng tiếc chiếc xe ngựa sang trọng trong nháy mắt đã thành đóng gỗ vụn.

Tiểu lục tử bất ngờ chỉ tay về phía đối diện.

-Vương gia! người xem..người đó có phải là..

Dinh Hạo cũng nhìn sang.

Trước cửa tiệm thuốc

Lương Bá vừa nhìn thấy cửa tiệm thuốc mở ra, người bên trong vừa ló đầu ra, lại nhìn ra lại thấy cảnh người điên chạy loạn ở bên ngoài liền đóng sập cửa lại.

-Trần đại phu! Mở cửa..mở cửa.

Lương Bá vẻ mặt lo lắng, không ngừng đập cửa tiệm thuốc, càng đập càng lớn, càng kêu càng to.

-Cho ta gặp Trần đại phu...Trần đại phu..ông có ở trong đó không...Trần đại phu.

Lương Bá giữa đêm khuya lại kêu gào đánh thức tất cả mọi người đang ngủ yên, nếu là trước đây chắc chắc hắn sẽ bị đánh cho một trận, nhưng trong hoàn cảnh trấn Thanh Hà lúc này không ai dám quản.

Một vị đại phu lớn tuổi bước tới, lão lướt nhìn qua nữ tử đang nằm mê mang bên cạnh, rồi thở dài nhìn hắn.

-Ngươi đừng phí công cố vô ích, hãy giành sức chuẩn bị tang sự cho nàng ta.

Lương Bá bò lếch lê trên đất, dập đầu cầu xin.

-Trần đại phu! Xin hãy cứu lấy Thu Cúc..ta cầu xin người..Trần đại phu.

Từ khi trong trấn Thanh Hà có đại dịch bùng phát, liền bị phong tỏa cách ly, mọi người bị bệnh đều bị quan phủ bỏ phế ở ngoại thành.

-Không phải ta không muốn cứu thê tử ngươi nhưng ta thật sự không còn cách, ngươi hãy nhìn bọn họ đi.

Trần đại phu vẻ mặt đăm chiêu, bất lực chỉ tay về phía đám người Trương Tam và những người còn lại.

-Dịch bệnh đang lan ra khắp trấn Thanh Hà vốn không có thuốc chữa.

-Không đúng..thê tử ta không bị dịch bệnh, Trần đại phu người xem kỹ lại đi.

-Ngươi đừng tự lừa dối mình nữa, ta chân thành khuyên ngươi một câu...bỏ nàng ta đi.

Cánh cửa lập tức được đóng sập lại, chỉ còn mỗi cẩm hắn ngây dại ôm lấy thê tử hắn, vừa xoay lưng thì giáp mặt với đám người của Dinh Hạo và tiểu lục tử đang đứng bên đường.

Dù khoảng cách khá xa, nhưng hắn tử vẫn dể dàng nhận ra đám người phía đối diện, đặc biệt nhất là vị thiếu niên tuấn mĩ khí thế bức người kia, là người mà đã gặp một lần sẽ khiến người khác không thể nào quên được.

-Vương gia!

Lương Bá ôm theo thê tử của hắn chạy đến trước mặt Dinh Hạo, nhưng đi được giữa đường đột nhiên diễn ra cảnh, tiếng gào khóc, Trương Tam tự nhận mình là Đại Thánh lại lăn đùng ra đất, máu đen chầm chậm chảy ra từ hai mắt, mũi và hai tai, mười đầu ngón tay và chân đều trở nên tím ngắt, cuối cùng máu tươi từ miệng như nước lũ dâng tràn, nhìn rất đáng sợ.

-Bọn họ sao lại như vậy, không phải vừa rồi rất khỏe sao?

Tiểu lục tử kinh hãi, chỉ tay về phía hai người đang nằm trên đất quay sang nhìn những người xung quanh.

Lương Bá nhìn thấy kết cuộc của Trương Tam hai chân liền không trụ vững, ngã xuống đất. Khi nghĩ đến thê tử của hắn sẽ có ngày giống như vậy, càng lên hoảng loạn.

-Vương gia! cầu xin người hãy cứu lấy Thu Cúc, ta không muốn nàng giống như những người này...ta cầu xin người.

Mục đính Dinh đến trấn Thanh Hà lần này thay mặt phụ hoàng tặng bằng khen công dân tốt cho nhạc phụ đại nhân Tư Mã Trấn của hắn. Người đã vì trấn Thanh Hà lao công khổ nhọc, không chỉ phát chẩn lương thực, còn lo thuốc thuốc men. Nhưng trấn Thanh Hà lại xảy ra sự tình này, rốt cuộc thì có uẩn khuất gì?

-Thê tử của ngươi bị làm sao? cũng giống như đám người đó.

- Không phải...ta tử của ta không giống họ...

Lúc này, từ xa một đám quan binh hùng hổ kéo đến, đẫn đầu vẫn là tên Trư công tử mập mạp.

-Tào quân..mau thả đại ca ra.

-Bắt hết tất cả họ lại..không được bỏ sót tên nào, một lũ điên.

Hắn vừa tới đã hô to hét lớn với mọi người xung quanh. Cả đám binh linh liền tiến lên bắt lại đám người điên loạn đang quậy phá nãy giờ

Dù có giằng co kháng cự nhưng vẫn không thắng được quan binh triều đình, nên cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn bị lôi đi.

-Có phải ngươi đã thả bọn họ ra?

Trư công tử chưa điều tra rõ ràng, đã chụp mũ Dinh Hạo, giọng điệu như kẻ bề trên quát tháo. Dinh Hạo liền quay lưng lại nhìn tên công tử mập, đúng là quả đất này rất tròn, xoay một vòng tất cả đều là người quen.

Dinh Hạo mỉm cười nhìn tên công tử mập, giọng điệu có chút giễu cợt.

-Là ngươi?

-Là ngươi?

La công tử mập gặp lại Dinh Hạo, vẻ mặt thoáng hoảng hốt, đôi chân lùi ra sau, dù đã hơn nửa năm nhưng chuyện xảy ra ở chân núi Lam Nguyệt sơn hắn không bao giờ quên.

Cái chân hắn dù đã lành nhưng nhớ đến chuyện cũ thì cảm giác đau đớn đó lại làm hắn khϊếp sợ. Hắn theo bản năng lùi ra sau.

Nhưng không đúng, hiện tại hắn mang theo rất nhiều quan binh, thì không gì phải sợ. bộ dáng hống hách như cũ, Trư công tử tiến lại gần Dinh.

-Bắt hắn lại.

Trư công tử lớn giọng hô to, giơ tay lên cho thuộc hạ phía sau tiến lên bắt lấy Dinh Hạo, tiểu lục tử liền đứng ra.

-To gan! Các ngươi có biết người này là ai không? muốn chết hết sao?

Tiểu Lục vừa lên tiếng thì đã bị Dinh Hạo ngăn lại, hắn mỉm cười nhìn tiểu lục, ý muốn Tiểu lục tử hãy im lặng.

-Hắn là ai? Ghê gớm lắm sao?

Trư công tử có chút nghi kỵ nhìn tiểu lục, hai mắt nheo lại.

-Kà..là...công tử của ta.

Tiểu lục tức giận không thể nói, vương gia không cho hắn nói, cũng không biết vương gia đang nghĩ gì.

-Công tử của ngươi...ha..ha..!!!

Trư công tử ngửa mặt lên trời cười thật to, còn tưởng là đại nhân vật nào.

-Bắt hắn lại.

Đám quan binh tiến lên bắt trói Dinh Hạo, còn Dinh Hạo cũng mặc tình cho họ dẫn đi. Trư công tử bây giờ lại để mắt đến tiểu mĩ nhân bên cạnh Dinh Hạo, máu dê lại nổi lên, hắn bước đến trêu ghẹo Tư Mã Phi Yến.

-Tiểu mĩ nhân này lại là ai đây?

Tư Mã Phi Yến liền chạy ra phía sau Dinh Hạo, khi đôi tay mập ú của tên công tử mập chạm vào mặt nàng.

-Bỏ tay của ngươi xuống...trước khi ta có ý định chặt đứt nó.

Dinh Hạo mỉm cười rất tươi, giọng điệu rất hòa nhã, nghe ra rất trái ngược với những gì hắn nói, lại khiến cho tên công tử mập rùn mình liền lùi ra sau, viễn cảnh của nửa năm trước lại hiện về.

Không vội, sau khi giam tên này vào trong ngụ, thì hắn sợ gì không có cơ hội gặp tiểu mĩ nhân này, sau khi nghĩ thông tên công tử mập cũng không dám giở trò thêm.

Dinh Hạo bị đám người đó dẫn đi, nhưng dáng vẻ vô cùng thông thả, người cũng không thèm quay đầu lại, đã vẫy tay tạm biệt những người phía sau, bộ dáng ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng lên tiếng.

-Ta không sao...sáng mai nói Vô Tinh đến huyện thái nha đón ta.

-------------------------

Đại lao – huyện Thanh Hà

Bốn phía âm u lạnh lẽo không hề có chút hơi ấm, nhà lao thì cũ, tường lại nát, sàn nhà còn luôn trong trạng thái ẩm ướt, hắn thật không biết ngân lượng của triều đình bị lũ tham quan này dùng vào việc gì.

Chuột chạy hiên ngang như nhà mình, tiếng kêu chi chít vô cùng chói tai, mùi hôi thối bốc lên. Ít nhất cũng nên có một cái giường tử tế, tối nay hắn biết ngủ thế nào? Mâu quang nhếch lên Dinh Hạo chần chừ đứng trước cửa.

-Vào nhanh đi!

Một lực phía sau bắt ngờ đẩy tới, khiến Dinh Hạo chao đảo ngã vào trong.

-Dậy đi! ngươi có thêm bạn cùng phòng.

Tên binh sĩ lớn tiếng thúc giục người đang nằm trên giường. Người đang ngủ trên giường không thèm quay đầu lại nhìn đã quát tháo tên binh sĩ vừa rồi.

-Ta ghét nhất chính là chung phòng với người khác..đuổi hắn đi mau.

Dinh Hạo đang phủi lại quần áo trên người hắn, thì toàn thân chấn động, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang nằm trên giường rơm kia.

-Giọng nói này...

Hắn đã quá quen thuộc nhưng điều làm hắn khó nghĩ chính là tại sao đại nhân vật này lại xuất hiện ở trong đại lao nhỏ bé này của Trấn Thanh Hà.

-Nếu không muốn ở chung phòng với hắn thì rời khỏi đây đi, không ai ép ngươi ở lại...chỗ này của ta cũng không chứa nổi ngươi.

-Ta mới là không đi.

Cánh cửa được đóng sập lại, tên binh sĩ cũng xoay người bỏ đi. Người đang nằm trên giường cũng tức giận bật người dậy.

-Nói trước cho ngươi biết, ta rất ghét ai làm phiền, nếu ngươi muốn ở lại đây thì...

Vừa lật người dậy đã nhìn thấy Dinh Hạo trước mắt thì lời muốn nói cũng bị hắn nuốt ngược trở lại trong bụng, không trùng hợp đến vậy chứ, hắn trốn đến tận đây cũng gặp được người quen.

-Sư phụ đã lâu không gặp.

Dinh Hạo mỉm cười nhìn Âu Dương Đình.

-Là ngươi...

------------------

Từ trên cao những tia nắng sáng xuyên qua kẽ lá lấp lánh như ánh sao, đang sưởi ấm vạn vật bên dưới, không ồn ào náo nhiệt, cũng không tĩnh lặng như tờ.

Chỉ có tiếng chim hót ríu rít êm tai, tiếng gió thổi nhè nhẹ, tiếng lá rơi xào xạc và cả tiếng bước chân đồng bộ quen thuộc mỗi buổi sáng.

- cộp..! cộp..! cộp..!!

Những nữ tì xiêm y lã lướt, người đi trước kẽ theo sau đang nối bước nhau hướng đại sảnh đi tới.

Công Tử mập và phụ thân hắn tri phủ trấn Thanh Hà hiện đang ngồi trước bàn ăn, cũng giống như thường lệ, được nô tài cơm dâng nước rót, phục vụ tận tâm. Mọi thứ điều diễn ra rất bình thường, cho tới khi..

-Bùm...! Bùm..! Bùm..!!

Tiếng trống từ bên ngoài như một trận kinh lôi, khiến hai phụ tử Trư huyện lệnh giật mình ngưng đũa.

Đôi đũa trên tay của tri phủ đại nhân vì vậy rớt xuống đất. Miếng thịt đã đến miệng cũng đi theo đôi đũa vừa rồi, lão nhìn vào miếng thịt dưới sàn, giận đến đỏ mặt tía tai.

Lão tức giận đập bàn, đứng dậy quát tháo người bên ngoài.

-Khốn kiếp! là tên nào mới sáng sớm đã đánh trống? huyện đường là nhà của hắn sao? muốn đến lúc nào là đến.

Mới mở mắt ra ngay cả điểm tâm lão còn chưa kịp ăn, có kẻ không biết chữ chết viết thế nào, dám đánh trống báo án.

-cộp..cộp..!!!

Tên nha dịch từ bên ngoài hỗn hểnh chạy vào, chắc do phúc lợi tốt nên tên nha dịch nào cũng to tròn béo tốt như công tử Trư, chạy mới một vòng đã muốn ná thở.

-Thiếu gia! bọn người của tên mặt trắng chúng ta bắt giữ tối qua đang đánh trống bên ngoài, chỉ đích danh tri phủ huyện Thanh Hà, muốn lão gia ra gặp họ

-cạch..!!-

Tên công tử mập giận dữ, đập cây đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn tên quan sai.

-Chúng nghĩ đây là đâu? nói với lính gác nếu chúng còn tiếp tục đánh trống thì bắt nhốt hết.

Tên nha dịch vừa xoay người đi, thì có kẻ đã giựt ngược lại. Trư huyện lệnh lớn giọng quát tháo.

-Đứng lại đó.

Lão mặt lạnh quay sang nhìn Trư công tử có chút bất an.

-Tối qua ngươi đã bắt ai, có phải lại gây chuyện?

-Phụ thân! sao lúc nào người cũng nghĩ ta là người gây chuyện, mà không phải bọn chúng.

Lão mỉm cười nhìn Trư công tử.

-Xin hỏi...ngươi đã làm chuyện gì để ta yên tâm chưa?

Lời không muốn nói nhất, lão cũng phải nói luôn.

-Người không tìm họ gây chuyện, họ đã tạ ơn trời phật.... ai dám kiếm chuyện với ngươi, nói mau tối qua ngươi lại bắt ai

Thử hỏi cứ dăm ba ngày, không giành nữ nhân với người khác đánh tới xứt đầu mẻ trán thì cũng là người đổ phường đến đòi nợ cờ bạc.

Lão vô phước chỉ có mỗi tên phá gia này là con thừa tự, nếu còn một đứa thứ hai, lão đã tống cổ nó ra khỏi nhà từ lâu.

-Lão gia! lần này người đã trách lầm thiếu gia, là tên mặt trắng đó thả đám người ở Lôi Phong tháp ra... người gây chuyện trước là bọn họ, không phải thiếu gia.

Tên nha dịch vì muốn lấy lòng tên công tử mập, tự cho tài giỏi đứng ra nói giúp vài câu. Tên quan sai vừa dứt hết câu, là Trư huyện lệnh kinh ngạc hét lên, mặt mày lão trở nên trắng bệch, té phịch xuống ghế.

-Xong rồi...ta tiêu rồi.

Lão được tin vài ngày nữa Hạo vương sẽ đến trấn Thanh Hà, vì vậy mà đã lên kế hoạch, hạ lệnh nhốt hết đám người điên kia vào Lôi Phong tháp, tránh cho Hạo vương nhìn thấy họ.

Đợi Hạo vương rời khỏi trấn Thanh Hà, đám người điên trong tháp chết dần mòn, thì lão chỉ cần cho người vào thu dọn thi thể của bọn họ là xong.

-Phụ thân! người không cần lo, tất cả đám người điên đó đã bị ta bắt lại...không bỏ sót một ai.

-Thật không?

Trên mặt của lão bây giờ mới có chút mùa xuân, như người từ quỷ môn quan trở về, tràn trề sinh lực. Quay sang nhìn tên công tử mập.

-Đương nhiên thật, người xem...đâu phải lúc nào ta cũng gây ra chuyện.

-Giỏi lắm.

Giọng cười của lão vang khắp sảnh đường nhưng dần dần lịm hẳn khi nghĩ đến tên mặt trắng nào đó, từ trên trời rớt xuống đã thả bọn người điên kia ra dọa lão tè ra quần.

-Tên ngươi đã nhốt vào thiên lao tối qua, ta muốn xem mặt mũi hắn ra làm sao, mà dám vuốt râu hùm...dẫn hắn đến đây.

-Dạ lão gia.

Tên quan sai lập tức xoay người. Một lúc sau...

Tiếng bước chân nghe càng gần, Dinh Hạo đang được dẫn đến.

Trư công tử bộ dạng lười biếng đang ngồi trên ghế, thưởng thức trà ngon, hướng mắt nhìn ra cửa, tò mò muốn xem bộ dáng thảm hại của Dinh Hạo sau một đêm trong đại lao sẽ thế nào.

Còn Trư huyện lệnh thì hai tay chấp phía sau, đưa lưng ra cửa, bộ dáng bệ vệ vững như thái sơn, vẻ mặt rất tức giận chỉ chờ người đến là bộc phát lập tức.

-Lão gia! người đã được dẫn đến.

Lão từ từ xoay người lại.

Ánh sáng từ trên cao xuyên thẳng qua cửa, một thiếu niên dung mạo mĩ tuyệt, cao cao tại thượng, khí khái bất phàm, đang đứng trước cửa, xung quanh hắn giống như tỏa hào quang, rất sáng chói.

Trư huyện không nói được lời nào, bộ dáng ""vững như thái sơn"" của lão bây giờ lại là ""thái sơn sắp đổ"", cả người xụi lơ, hai đầu gối không còn chút sức lực.

Trư Công tử chắn trước mặt Dinh Hạo, lớn tiếng quát tháo

-To gan! gặp huyện lệnh đại nhân còn không quỳ xuống.

Dinh Hạo phe phẩy cây quạt trong tay hắn, không thèm liếc mắt đến hai phụ tử Trư huyện lệnh, sảng khoái cười to.

-Ta quỳ... ngươi hỏi lão có dám nhận không?

Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, nhìn lão.

-Bịch..!!

Trư huyện lệnh nghe xong lập tức ngã quỵ xuống đất, tay chân run rẩy, mồ hôi mẹ mồ hôi con thay phiên nhau chảy. Lão sau khi té ngã lập tức chỉnh đốn tư thế, cúi đầu thi lễ với Dinh Hạo

-Hạ..hạ quan tham kiến vương gia.

Tên công tử mập kinh hoàng sửng sốt, hết quay sang nhìn phụ thân rồi lại nhìn Dinh Hạo, rồi lại phụ thân hắn, vô cùng bấn loạn, phụ thân hắn vừa nói gì, hắn có nghe nhầm không, tên này lại là vương gia.

-Phụ thân! hắn ta...hắn ta..là..

Trư huyện lập tức dùng sức kéo tên tay công tử mập

-Còn đứng đó làm gì, không mau quỳ xuống!

Công tử mập bị phụ thân kéo mà ngã xuống đất, miệng lại không nói được lời nào vẫn còn rất bàng hoàng.

Dinh Hạo đi thẳng đến ghế chủ tọa, chầm chậm rót cho mình một tách trà, từ từ thưởng thức, thỉnh thoảng có lướt nhìn phụ tử lão hai người, sau đó lại nhàn nhã uống trà.

Không khí trở nên trầm lặng..

Vẫn không ai mở miệng nói lời nào, hai người đang quỳ bên dưới cũng không dám ngẩng đầu lên xem Dinh Hạo thật ra đang làm gì.

Trư huyện lệnh thì liên tục dùng tay lau đi mồ hôi trên trán lão, còn công tử mập thì lo nghĩ không biết tiếp theo Dinh Hạo sẽ đối phó hắn thế nào.

Dinh Hạo liền đặt tách trà lại bàn, ánh mắt dừng trên người lão, giọng điệu lười biếng.

-Nếu bổn vương nhớ không lầm, tên ngươi là Trư Dư Tam, ngũ hàm thất phẩm.

Trư huyện lệnh có hơi sửng sốt, đến khinh ngạc lão

bây giờ mới dám ngẩn đầu lên nhìn Dinh Hạo.

-Dạ phải! trong đại thọ của Tể tướng đại nhân, hạ quan có vinh hạnh được diện kiến vương gia một lần, may mắn được vương gia nhớ đến là phước đức tổ tiên để lại, hạ quan...

Lão vẫn còn tươi cười hớn hở, không nghĩ đến trong vô số người xuất hiện trong yến tiệc khi đó, một vị quan có phong hàm nhỏ nhoi như lão, lại được Dinh Hạo nhớ đến.

-Rầm...mm!

Dinh Hạo tức giận đập tay xuống bàn, nước trà trong tách đều bị văng ra, Trư huyện lệnh giựt mình té ngửa ra, sau khi đối diện với khuôn mặt đang phẩn nộ của Dinh Hạo.

-Một vị quan thất phẩm như ngươi, cũng dám qua mặt triều đình, gan ngươi cũng thật lớn.

Lão mặt không còn huyết sắc, lập tức dập đầu xuống đất.

-Vương gia! xin bớt giận..hạ quan rất quý cái mạng già của mình, tất nhiên sẽ không đem ra đùa giỡn, không dám dối gạt triều đình.

Lão cố sức dùng ba tấc lưỡi của mình, cộng thêm nhiều năm lăn lộn trên quan trường, không tin sẽ không biến trắng thành đen.

-Bệnh dịch đã được giải quyết, không còn lây lang.... dân chúng ấm no, nhà nhà hạnh phúc...những điều bổn vương vừa nói, có điểm nào khác với tấu chương dâng lên hoàng thượng nửa tháng trước.

Dinh Hạo khí thế bừng bừng, như thái sơn áp đảo, khiến cho lão run rẩy, dập đầu liên tục.

-Vương gia! là hạ quan nông cạn, thiếu suy nghĩ, thiếu hiểu biết...nghĩ viết như vậy sẽ giảm gánh lo của hoàng thượng...hạ quan nghĩ chỉ cần cách ly hết đám người điên đó sẽ ngăn chặn dịch bệnh...trong lúc chưa tìm ra cách chữa trị tốt hơn, đây là cách tốt nhất.

Nhìn thấy vẻ sợ sệt như cái xác chết của lão, cơn giận của Dinh Hạo cũng dần hạ xuống, hắn phẩy tay áo, thở dài ngồi xuống ghế.

-Lập tức viết ngay một tấu chương khác, dâng lên hoàng thượng... kể rõ tất cả mọi chuyện xảy ra, và xin người phái ngự y đến trấn Thanh Hà.

Trư huyện lệnh nghe xong cả người chơi vơi, chuyện này một khi kinh động đến triều đình, thỉ sẽ đến tai của chủ nhân, lần này lão thật là tiêu thiệt rồi.

Dinh Hạo đã mở lời, nhưng vẫn không thấy lão có phản ứng gì, còn đứng ngây người như tượng, không biết lão đang nghĩ ngợi gì, Dinh Hạo bước tới trước mặt lão.

-Hay ngươi muốn.. bổn vương viết thay ngươi?

Dinh Hạo giận nghiến răng, nặng giọng nhìn lão.

-Dạ không...hạ quan lập tức đi làm ngay.

Lão vừa nói xong, lập tức đâm đầu đi đến thư phòng, vừa ra tới cửa, lại đâm vào một tên quan binh.

-Lão gia! bà la sát đó lại tới nữa rồi, muốn lật cả huyện đường lên... phải làm sao đây?

-Ầm..mm!!"

Trư huyện lệnh nghe xong liền té ngã vào cửa.

-Đi..đi ra ngoài xem.

---------------------------------

Bên ngoài

Không biết lại có chuyện vui gì, mà nam phụ lão ấu trong trấn đều có mặt đầy đủ trước cửa huyện nha, còn xầm xì to nhỏ, chỉ trỏ khắp nơi.

Người nọ nối đuôi người kia, xếp hàng dài, tạo thành một bức tường người dày đặc, dù người khác muốn cũng không thể chen chân vào, chỉ nghe thấy tiếng bàn tán sôi nổi từ bên trong...

-Nàng ta là ai vậy?

-Không biết.

-Thật xinh đẹp

-Đẹp thì sao.... nàng ta dữ như vậy nam nhân nào dám tới gần nếu

-ha..ha..!! như ngươi.... mà nàng ta để mắt tới mới lạ.

Người này một câu người kia một câu bàn tán, rất náo nhiệt cho tới khi cánh cửa huyện nha từ từ mở ra, thì âm thanh bàn tán bắt đầu lắng dần, cuối cùng là hoàn toàn tĩnh lặng.

Bước ra là Trư huyện lệnh vẻ mặt tức giận và tên công tử mập bộ dáng hống hách, cuối cùng là Dinh Hạo lại vô cùng kinh ngạc...

Trước đại môn

Một nữ tử dung mạo diễm lệ, quyến rũ động lòng người, sắc y đỏ thẳm, da tựa như tuyết, tóc đen mềm mại như lụa, tung bay theo gió nhưng dáng vẻ đang giận dữ.

Bên cạnh nàng là hai tả hữu hộ pháp, mặc dù có hơi lớn tuổi một chút, nhưng đừng nhìn thấy họ già nua, mà xem thường, người tinh mắt sẽ nhận ra hai người này tuyệt đối là đại cao thủ.

Không cần nói nhiều chỉ cần nhìn thành quả, họ giẫm dưới chân, cũng biết họ lợi hại cở nào.

Trước đại môn của huyện nha, trên dưới có hơn trăm tên quan binh, đang nằm xếp lớp, kéo dài từ cửa lớn đến trước mặt hai ông bà lão kia, mặt mũi người nào cũng bầm dập, không ôm đầu thì cũng ôm chân, rên rĩ kêu đau.

Trước giờ nguyên tắc của họ không dính vào người của triều đình, nhưng tên nghịch tử đó lại nhắm trúng huyện nha của Trấn Thanh Hà, làm chỗ ẩn thân, vậy thì xem như bọn chúng xui xẻo, không trách được ai.

Đám người của Vô Tình, Tư Mã Phi Yến và tiểu lục tử cũng hòa vào đám người xem náo nhiệt ở đại môn, thấy cánh cửa mở ra và Dinh Hạo xuất hiện phía sau thì, lập tức chạy tới.

-Vương gia! ngươi không sao chứ?

-vương gia..

Dinh Hạo không nói gì, giơ tay lại cản họ lại, ý bảo họ im lặng, ánh mắt hắn đang tập trung nhìn và nữ tử xinh đẹp và hai ông bà lão trước đại môn.

-Điêu phụ to gan! biết đây là đâu mà dám làm càn, có tin ta bắt nhốt ngươi không?

Trư huyện lệnh tức giận, chỉ tay về phía nữ tử, bộ dáng phẩn nộ vô cùng, đang tiếp tục bước tới, thì...

-Ầm..m- một tiếng động như trời long đất lỡ

Dãy lụa trong tay nữ tử phóng ngay về phía tấm bảng huyện nha, đang treo trước đại môn. Vèo một cái, đã bị nữ tử kéo mạnh xuống đất, vỡ ra thành nhiều mãnh, bụi gỗ bay tán loạn.

Tên huyện lệnh nhìn tấm bảng rớt ngay dưới chân lão, nuốt vào một ngụm hàn khí, mặt mày xanh mét, thật may mắn, xuýt chút nữa tấm bảng kia đã rớt xuống đầu lão.

Trư huyện lệnh lập tức xìu xuống, bộ dáng khúm núm, xuống nước nhỏ nhẹ.

-Ha..ha.!! cô nải nải của ta, sáng ra không biết ai đã chọc giận ngươi?

Nữ tử tức giận, kéo cổ áo và hét vào mặt lão.

-Khốn kiếp! lão mau thả hắn ra, nếu không... bổn cô nương sẽ thiêu rụi cái huyện nha này của lão?

Dinh Hạo khóe miệng nhếch lệnh, phẩy phẩy cây quạt, thông thả bước tới bên cạnh nữ tử.

-Đại sư tỉ! đã lâu không gặp

---------------- hết chương 42------------