Chương 13: Ghen

Tại quán trọ...

Mạc Nhi đang nằm trên giường ngủ thì nghe thấy những âm thanh lục đυ.c từ phía sau lưng, nàng xoay người lại nhìn.

Dinh Hạo đang cởi bộ y phục dạ hành trên người của hắn ra và đặt trên bàn. Mạc nhìn chống tay lên giường, và ngồi dậy nhìn hắn.

-Vương gia! người vừa đi đâu về?

-Ra ngoài xử lý một số chuyện...sao giờ nàng chưa ngủ.

Dinh Hạo nhảy lên giường và ôm lấy Mạc nhi, thân thể mềm mại của nàng là thứ mà hắn thích ôm nhất vào những đêm lạnh lẽo thế này. Hắn kéo nàng đem nhét vào trong chăn.

-Mạc nhi! Kể cho ta nghe về chuyện của nàng? ta muốn biết thêm về nàng.

Mạc Nhi xoay người lại:

-Mẫu thân nô tì mất rất sớm, trong nhà chỉ còn lại phụ thân và đệ đệ...đệ đệ lại ốm yếu, thỉnh thoảng hay bệnh..phụ thân vì chuyện này mà vất vả rất nhiều, nô tì thương phụ thân cũng thương đệ đệ.

Nhắc đến đệ đệ Phi Vân của mình, lòng Mạc Nhi lại cảm thấy đau. Trong khi bao đứa trẻ khác có thể chạy nhảy hoạt náo thì đệ ấy lại chỉ có thể nằm động một chỗ trên giường, nếu không phải vì cái tên đó.

Hắn cảm nhận được tâm trạng của Mạc Nhi đã thay đổi rất nặng nề, trong lòng nàng người phụ thân và đệ đệ này có vị trí quan trọng.

-Sau khi về đến Kinh Thành, ta sẽ đón phụ thân và đệ đệ của nàng về...để nàng được gần gũi chăm sóc họ, được không?

-Vương gia! người thật quá tốt với ta.

Mạc nhi vùi người vào l*иg ngực của Dinh Hạo, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

-Vương gia! kể cho ta nghe chuyện của người được không?

-Nàng muốn biết chuyện gì?

Mạc nhi dừng lại, nàng muốn biết chuyện gì. Tất cả chuyện của hắn nàng đều đã điều tra, và nắm rõ trước khi tiếp cận hắn. Nhưng những gì nàng biết và những gì nàng cảm nhận được sau khi gần gũi hắn, lại khác xa những gì nàng cho là hiểu rõ trước đây.

-Trong lòng vương gia...Mạc Nhi ở vị trí nào?

- Vị trí mà không ai có thay thế...chỉ giành riêng Mạc nhi.

--------------------------------------

Sáng hôm sau.

Khí trời vô cùng nóng bức, nhưng cũng không nóng bằng cảnh tượng đang diễn ra. Tiểu lục tử liên tục kêu gào, khan cả tiếng nhưng người nghe và thấu hiểu nổi lòng của hắn lại không có ai.

- Mọi ngươi cứ từ từ, ngân lương này ai cũng có, không cần chen lấn.

- Đừng chen lấn, đừng xô đẩy, coi chừng ngã.

Dân chúng trong trấn đều tập hợp về đây, đã là đợt phát cháo cuối cùng mọi người. Do chiến sự giữa Bích Lăng quốc và Mạc Y quốc đã kết thúc, triều đình đã hạ thánh chỉ xuống các huyện nha, cho phép dân chúng quay trở về, còn hổ trợ kinh phí đi đường.

Mọi người đều vui mừng vì họ có thể quay lại quê cũ, lại được Hạo vương cấp cho rất nhiều ngân lượng làm lộ phí đi đường, số dư còn lại họ có thể bắt đầu lại nên rất háo hức, không để ý đến lời nói của tiểu lục tử.

Mạc Nhi cùng Đỗ nương một bên phát cháo cho dân tị nạn, còn bên kia Tiểu lục tử đang phát ngân lượng cho mọi người.

Cảnh tượng có chút hỗn loạn.

Đỗ Bình và Dinh Hạo đang đứng một bên quan sát, từ sáng Đỗ Bình hắn có chuyện thắc mắc mà không biết phải mở lời như thế nào, thỉnh thoảng liếc sang người đứng bên cạnh.

Số ngân lượng cứu trợ của triều đình cấp phan từ đầu đã không nhiều đến vậy, lại nói Lương Bá đã dùng hết một nửa, số ngân lượng lục soát từ phủ của Dương Phàm cũng hao hụt không ít, vậy số ngân lượng này đâu ra.

- Vương gia! ta có thể hỏi không?

-Nói đi...

Dinh Hạo mỉm cười nhìn dòng người đang chen lấn xếp hàng, và nụ cười hạnh phúc của họ. Cảm giác những điều hắn làm thật xứng đáng.

- Số ngân lượng cứu tế mà triều đình phát cho dân tị nạn, không thể nhiều đến vậy..số ngân lượng này người lấy đâu ra?

- Từ một người rất hảo tâm.

--------------------------------------

Sòng bạc Hắc Long.

Một thiếu niên dáng vẻ rất vội vàng, đang đổ mồ hồi, chạy đến một căn phòng cuối hành lang.

-Ầm..ầm...

Thiếu niên đập cửa dồn dập, càng lúc âm thanh càng lớn, kinh động đến tất cả mọi người trong viện.

Từ trong phòng một hán tử bộ dáng thô kệch, nửa thân trên trần trụi, tức giận đẩy cửa bước ra.

- Là tên khốn nào phá giấc ngủ của lão tử, có muốn....

Hán tử tức giận nắm lấy cổ áo của người thiếu niên quát tháo nhưng khi nhận ra người trước mặt là đệ đệ, thì vẻ mặt đã không còn tức giận. Thay vào đó là sự mệt mỏi chán chường của kẻ ngủ chưa đủ giấc.

- Nhị đệ! nếu không có chuyện quan trọng...thì đợi huynh ngủ dậy hãy quay lại.

- Đại ca! xảy ra chuyện lớn như vậy mà huynh còn muốn ngủ.

Người thiếu niên hốt hoảng, nhìn hán tử trước mặt.

- Chuyện gì... tam đệ đánh người hay tứ muội lại ra ngoài trêu ghẹo nam nhân?

Hán ngáp một hơi dài, lười biếng lên tiếng nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị người kia nói chen vào.

- Tất cả đều không phải.

- Vậy thật ra là chuyện gì?

Vị hán tử bắt đầu lộ ra sự nóng lòng, khó lòng kìm chế nhìn thiếu niên.

- Tất cả ngân lượng ở sòng bạc Hắc Long đều biến mất.

Một khắc sau đó....

- Rầm.......!!!

Cánh cửa phòng đã bi đập nát.

--------------------------------

Sau khi xử lý tham quan, Dinh Hạo đã tiếp tục cùng đoàn người của hắn lên đường về Kinh Thành. Sang ngày đưa tiễn hắn, tất cả dân chúng trấn An Bình đều kéo ra cổng thành.

- Vương gia! Lan nhi muốn đi theo vương gia.

Lan nhi ôm chặt lấy Dinh Hạo, hai mắt ngấn lệ muốn khóc.

- Nhưng nếu đi theo bổn vương, gia gia và mọi người sẽ rất nhớ ngươi.

Dinh Hạo cúi xuống, lau đi nước mắt trên mặt cô nhóc, vừa dỗ dành, vừa nhìn gia gia bên cạnh.

- Lan nhi! đừng náo nữa.

Gia gia của Lan nhi đứng phía sau vội lên tiếng, rồi kéo Lan Nhi ra, và bối rối nhìn Dinh Hạo

- Xin vương gia thứ tội, trẻ con không hiểu chuyện.

Dinh Hạo chưa kịp phản ứng gì trước lời của ông lão thì hành động tiếp theo của Lan Nhi làm mọi người bất ngờ.

- Chụt..t.!

Lan nhi chạy đến, đặt một vòng hoa lên cổ Dinh Hạo, và hôn lên môi hắn.

- Vương gia! Lan nhi còn nhỏ không xinh đẹp bằng Mạc Nhi tỉ nhưng khi lớn lên nhất định sẽ đẹp hơn Mạc nhi tỉ, vương gia hãy chờ Lan nhi, Lan Nhi sẽ gả cho người.

Mọi người xung quanh nhìn thấy hành động ngây ngô của Lan nhi, và vẻ mặt ngẩn ngơ của Dinh Hạo đều không nhịn được đều bật cười. Lan nhi lúc này mới cảm thấy xấu hổ, vội xoay người bỏ chạy nhưng giữa chừng lại quay đầu lại nhìn Dinh Hạo lớn tiếng kêu gào.

-Nụ hôn vừa rồi chính là lời hứa...ta sẽ không thất hứa, vương gia cũng không được quên Lan nhi.

Dinh Hạo nhếch miệng cười, hắn vừa được một con nhóc tỏ tình sao. Dinh Hạo vừa thu lại nụ cười của hắn, thì từ xa một đám đại thẩm, tiểu thẩm, đều chạy đến bao vây lấy hắn. Họ cảm tạ hắn và thể hiện rõ sự ái một với một vị vương gia vừa lương thiện, lại anh tuấn.

- Là ta đến trước...vương gia ngươi nhất định phải quay lại trấn An Bình..

- Vương gia! vòng tay này là ta tự tay làm...vương gia ta có thể ôm ngươi không?

- Vương gia! ta cũng muốn được ôm người.

Những vòng hoa, vòng cổ được chất đầy trên người Dinh Hạo, ngay cả trước đây hắn cũng chưa từng được ái mộ như thế này. Tiểu Lục tử phải đứng ra giải vây và lôi hắn ra.

- Cám ơn tình cảm mọi người đã giành tặng cho vương gia nhà ta, nhưng giờ chúng tôi phải lên đường....phiền mọi người tránh đường, nếu có cơ hội vương gia sẽ ghé thăm mọi người dân của trấn An Bình.

- Nhưng cảm tình của mọi người, Tiểu Lục Tử xin thay vương gia nhận tất cả.

Dinh Hạo nhờ có Tiểu Lục tử mà được thoát thân, y phục tơi tả, trên mặt thoáng lờ mờ những vết son môi.

Mạc Nhi đi tới và cố ý va mạnh vào người hắn, rồi đi thẳng lên xe ngựa. Mọi người đều nhìn ra thái độ hờn mát của Mạc nhi nên phá lên cười.

Dinh Hạo vội vàng chạy đuổi theo sau Mạc Nhi.

- Mạc Nhi! nàng đợi ta...Mạc nhi.

Sau lưng mọi người vẫn đang dõi theo và tiếng cười vẫn không ngừng tăng.

- Ha! Ha... Ha.....!!!

------------------------------

Khu rừng trúc cách trấn An Bình năm mươi dặm.

Xe ngựa Dinh Hạo đang dừng lại tại một bìa rừng để nghỉ ngơi, phu thê Đỗ Bình thì đang chỉnh đốn hành lý và cho ngựa ăn cỏ.

Bên trong xe ngựa thì không khí vẫn thẳng, chẳng ai nói lời nào. Mùi giấm chua bốc thoang thoảng bay trong xe.

Mạc Nhi ngồi vào một góc nhìn ra cửa sổ. Dinh Hạo ngồi kế bên nhìn nàng thở dài.

- Mạc nhi! nàng còn giận sao?

Mỗi lần Dinh Hạo xích lại gần thì Mạc Nhi lại tránh ra xa hơn, cuối cùng vì không còn chỗ tránh. Mạc Nhi xoay người đứng dậy, nàng vừa vén rèm thì bị Dinh Hạo kéo ngồi xuống.

Mạc Nhi bị ngã vào người Dinh Hạo, hắn tranh thủ cơ hội ôm chặt nàng trong ngực, không cho phép nàng lẫn tránh. Mạc Nhi vùng vẫy, đẩy Dinh Hạo ra.

- Vương gia! xin người giữ tự trọng.

- Tự trọng...nàng biết rõ ta vốn là không có tự trọng.

Nhưng Dinh Hạo càng ôm lại càng chặt hơn, Mạc Nhi đành bất lực buông thả hai tay. Dinh Hạo thấy rất hài lòng khi thấy Mạc Nhi không còn kháng cự hắn, hắn mỉm cười:

- Nàng đang ghen sao?

- Ta không có ghen....vương gia được nữ nhi ái mộ, là nô tì theo hầu người.. ta phải cảm thây hãnh diện.

Dinh Hạo nhẹ nhàng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Nhi lên để nàng có thể nhìn hắn.

-Vậy vẻ mặt này là gì? còn bảo không ghen.

Bốn mắt nhìn nhau, đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Dinh Hạo, Mạc Nhi đang giận không phải vì hắn được nữ nhân yêu thích, mà khó chịu vì sự nhỏ nhen của bản thân.

Nàng biết rõ hắn là một vương gia, xung quanh hắn sẽ còn rất nhiều nữ nhân, chấp nhận hắn thì nàng phải chấp nhận luôn cả những nữ nhân cạnh hắn, nàng không thể bắt ép hắn cả đời này chỉ có mỗi mình nàng, độc chiếm hắn cho riêng mình. Chưa nói đến trong phủ của hắn hiện có bao nhiêu nữ nhân.

Nếu ngay cả điều này nàng cũng không thông suốt, thì làm sao cả đời một kiếp ở cạnh hắn. Mạc Nhi quay người lại, hai tay choàng qua cổ Dinh Hạo, hôn lên đôi môi hắn.

- Như vậy người đã tin chưa? Ta không có ghen.

Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, ôn nhu nhìn nàng, và giọng sủng nịnh:

- Đúng là tiểu yêu tinh.

Dinh Hạo xoay người đặt Mạc Nhi dưới thân hắn, bàn tai hắn bắt đầu vuốt ve dọc theo khuôn mặt rồi dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Mạc Nhi. Hắn nâng một chân của nàng lên, tách y phục ra, len lỏi bàn tay vào trong.

- Nàng càng ngày không có phép tắc...ta cần phải nghiêm chỉnh giáo huấn nàng thế nào?

Khi hai cánh môi vừa chạm vào nhau, thì rèm xe bị một bàn tay vén lên cao. Ánh sáng bên ngoài lọt vào trong xe, làm cảnh tượng bên trong hiện rõ trước mắt mọi người.

- Vương gia! nô tài đã tìm được...tìm được... nước.

Tiểu Lục tử một tay cầm bình nước, một tay vén rèm xe. Ánh mắt vẫn đang nhìn bình nước trong tay, hớn hở lên tiếng nhưng khi hắn ngẩnG đầu lên nhìn vào xe ngựa, liền bị khựng lại.

Mạc Nhi đỏ mặt đẩy Dinh Hạo ra, xấu hổ bước xuống xe ngựa. Dinh Hạo liếc nhìn Tiểu lục đầy bất mãn.

Dinh Hạo, đưa ngón tay lên ra hiệu cho tiểu lục tử tới gần.

- Ngươi lại đây.

Tiểu lục tử cảm nhận được sự bất thường trong lời nói của Dinh Hạo, biết trước là hang sói nhưng lệnh vẫn phải nghe, dù lòng không muốn nhưng hai chân vẫn phải tiến về phía trước. Dinh Hạo không chờ đợi được, lao tới túm lấy cổ hắn lôi vào trong xe ngựa.

Một khắc sau đó...

- Vương gia! tha mạng...nô tài đã biết mình sai.

- Ngươi sai hết lần này đến lần khác...lần này ta nhất định sẽ bóp chết ngươi..

Xe ngựa lắc lư, và tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Lục vang ra khỏi xe. Đỗ Nương tò mò nhìn Mạc Nhi.

- Mạc Nhi! tiểu lục tử và vương gia có chuyện gì trong xe?

- Ta không biết.

Mạc Nhi khuôn mặt vẫn còn rất đỏ nên chỉ cúi mặt xuống mà trả lời.

Một lúc sau, tiểu lục tử vẻ mặt nhăn nhó, bước ra khỏi xe. Hắn chỉnh lại y phục trên người, rồi nhìn mọi người, lớn tiếng.

- Mọi người! lên đường.

Sau khi mọi người chuẩn bị xong, thì Tiểu lục tử lập tức đánh xe ngựa.

- zá...a..!!

Nhưng từ xa lại có một đôi nam nữ chạy ra, cản trước mặt, khiến hắn thắng gấp. Ngựa hí một tràng dài rồi dừng lại, mọi người bên trong kinh hãi không ít.

Tiểu lục tử tức giận bước xuống xe, muốn xem người trước mặt là ai nhưng khi nhìn thấy họ khiến hắn trợn mắt khó tin

-Sao lại là các người?

Phu thê Đỗ Bình cũng bước ra khỏi xe, muốn xem chuyện gì đang diễn ra nhưng khi nhìn thấy đôi nam nữ trước mặt, phản ứng không khác gì tiểu lục khi nãy.

-Sao lại là bọn họ.

Mạc Nhi nhìn hai người trước mặt, rồi quay lại nhìn Dinh Hạo, nàng tin chắc chuyện này ít nhiều có liên quan đến hắn, chỉ là cảm giác.

- Tham kiến vương gia.

Phu thê Dương Phàm chạy đến trước quỳ xuống trước mặt Dinh Hạo hành lễ. Không chỉ có đám người Tiểu Lục mà Dinh Hạo cũng rất kinh ngạc.

- Sao hai ngươi còn ở đây?

Hắn đã dặn Vô Tình, phải đưa họ rời khỏi trấn An Bình và trốn đi thật xa. Tại sao họ lại ở đây, còn xuất hiện trước mặt hắn.

- Vương gia! đa tạ người đã tha mạng cho phu phê bọn ta, ơn tái tạo lớn trời biển...ta nguyện ý theo vương gia làm trâu làm ngựa, để báo đáp ơn đức của người, xin người thu nạp.

Dương Phàm liên tục dập đầu. Trán bị trầy xước, máu chảy đầy trán. Âm thanh đầu va vào đá cũng rất dữ dội, khiến người nhìn cũng phải rùng mình, nể hắn gan dạ.

- Bộp..bộp..!!

- Vương gia! xin người thu nhận ...phu quân ta rất cứng đầu, nếu người không đồng ý, hắn sẽ dập đầu đến chết mất.

Dinh Hạo quay sang nhìn phu thê họ:

-Các người là đang uy hϊếp ta sao?

-Hạ quan không dám...chỉ muốn được đi theo hầu, vì người bán mạng, xin vương gia thu nạp.

Suốt đêm đó hắn không thể nào ngủ được, hình ảnh Dương Phàm khi bị áp giải khỏi công đường, nụ cười và thần thái lúc đó khiến hắn nhớ mãi. Nên hắn đã sai Vô Tình dựng ra một vụ hỏa hoạn trong ngục, rồi cho người loan tin là phu thê Dương Phàm đã chết trong đám cháy. Hắn không chắc hành động này đúng hay sao.

Dinh Hạo tiến lên nhìn phu thê Dương Phàm:

-Ngươi thật sự muốn đi theo bổn vương?

Dương Phàm tỏ ra rất cương quyết nhìn Dinh Hạo.

- Ơn tha mạng của vương gia ta sẽ không bao giờ quên, suốt đời này ta sẽ chỉ trung thành với vương gia, xin người thu nhận.

Mạc Nhi nhìn thấy hành động có hơi điên rồ của Dương Phàm, nghĩ đến bản thân nàng cũng đang có chuyện lừa dối Dinh Hạo, nên muốn cho Dương Phàm cũng như bản thân nàng cơ hội được Dinh Hạo chấp nhận.

- Vương gia! ta nghĩ hắn đã thành tâm hối cãi, cũng nên cho hắn một cơ hội làm lại.

Tiểu lục vội lên tiếng ngăn cản.

-Mạc Nhi! ngươi đang nói gì, hắn là người xấu... sao lại bảo vương gia thu nhận hắn, không sợ có ngày hắn phản lại vương gia.

- Làm người ai chẳng lúc phạm sai lầm, quan trọng là hắn muốn quay đầu lại.. vương gia đã cứu mạng hắn, không phải vì muốn hắn trở thành người tốt, người nên cho hắn một cơ hội.

Dinh Hạo ánh mắt vẫn đang đặt trên người Dương Phàm.

- Đỗ Bình! ngươi nghĩ sao?

- Ta đồng ý với cách nói của Mạc Nhi nhưng ta tin vương gia cũng đã có chủ ý riêng của mình.

Bầu không khí trở im lặng trong phút chốc, mọi người hướng Dinh Hạo chờ đợi nghe quyết định cuối cùng của hắn.

- Vậy thì theo số đông...từ nay ngươi là người của bổn vương nhưng cái tên Dương Phàm thì không thể dùng tiếp, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên khác... tên của ngươi từ nay sẽ gọi là Dương Chính.

Dương Phàm kinh hỉ nhìn Dinh Hạo, người sinh ra hắn là phụ mẫu nhưng ban cho hắn mạng sống lại chính là Hạo vương, từ đây về sau hắn sẽ trở thành một con người đường đường chính chính.

- Đa tạ vương gia.

Dương Phàm nhìn theo bóng lưng Dinh Hạo, tâm trạng phấn khích, hắn như người vừa mới được tái sinh lòng tràn trề nhiệt huyết, phải là hắn là Dương Chính. Dương Phàm huyện quan trấn An Bình kẻ tham ô của công đã bị chết cháy trong vụ hỏa hoạn. Sau này trên đời sẽ không còn con người đó nữa.

-----------------------------------

Minh Ngọc sơn trang

Trước nắng sớm bình minh, một Lục y nam tử anh tuấn tiêu soái, đang luyện kiếm trong hoa viên, hoa trà tung bay phủ lên nền đất trắng xóa. Hắn chính là thiếu trang chủ của Minh Ngọc Sơn Trang, tên gọi Minh Ngọc Tuấn.

Từ xa một thiếu niên khác đi tới, nhẹ nhàng đặt khây trà xuống bàn.

-Thiếu gia! mời dùng trà.

Minh Ngọc Tuấn thu kiếm lại, đi đến bên bàn, nhẹ nhàng cầm ly trà đưa lên miệng, lên tiếng:

- Còn bao nhiêu ngày tên Hạo vương đó sẽ về tới Kinh Thành?

- Khoảng ba ngày đường...thiếu gia! chuyện này mà để minh chủ biết sẽ không hay.

Tiểu thiếu niên muốn tiếp tục nói nhưng nhìn thấy ánh mắt giận dữ của công tử, hắn đành im lặng cúi đầu.

Minh Ngọc Tuấn đặt ly trà xuống nhìn vị thiếu niên lên tiếng.

- Bên chỗ Nhan tiểu thư gần đây có tin tức gì không?

- Dạ không có...

Thiếu niên ngẩng mặt lên nhìn Minh Ngọc Tuấn, vẻ mặt như chợt nhớ ra được điều gì, hai mắt sáng, vội lên tiếng nói tiếp .

- Nhưng Hạo vương phủ lại có động tĩnh mới...vừa nạp thêm một vị trắc phi là...

Thiếu niên chưa kịp nói xong thì nhìn thấy vẻ mặt bực tức của Minh Ngọc Tuấn, tiếp theo là âm thanh khủng khϊếp.

- Rầm....

Cái bàn bị một chưởng của Minh Ngọc Tuấn mà vỡ vụn, bụi gổ bay loạn trên không.

- Tên Hạo vương chết tiệt....phong lưu thành tánh, đúng là không đáng sống trên đời.

-------------------------------------------------

Trấn Nguyệt Hà

Một thiếu niên dáng vẻ thư sinh nho nhã, mặc lục y, đai khảm bạch ngọc, và tay cầm quạt đang đứng trước cửa ra vào của Phụng Hương lầu.

Những tia nắng chiếu vào làm bật lên gương mặt tuấn tú, chiếc mũi cao cùng làn da bạch ngọc của hắn, nhất là nụ cười ngọt lịm khi cười lộ ra má lúng đồng tiền, dễ làm mê loạn chúng sinh.

Theo sau hắn cũng là những nam thanh nữ tú, cho nên khi bọn họ vừa bước ra khỏi xe ngựa, đã thu hút được tất cả ánh mắt của người đi đường.

Dinh Hạo quan sát mọi thứ xung quanh, đập vào mắt hắn là dòng chữ Phụng hương lầu, cùng hai câu thơ treo trước cửa, cảm xúc ngưỡng mộ bộc phát.

Một nét đẹp khiến người rung động, cương nhu hài hòa, bên ngoài là sự uyển chuyển thanh thoát như phượng, nhưng ẩn bên trong lại là dứt khoát mạnh mẽ như rồng, đây là nét chữ đẹp nhất Dinh Hạo hắn từng gặp trước giờ, hắn đang rất hiếu kỳ về người đã viết ra chúng.

Dinh Hạo vẫn đứng đó, không hay hắn hiện đang là tâm điểm của sự chú ý.

-Tiểu thiếu niên đó thật tuấn tú.

-Ước gì ta có thể trẻ lại bốn mươi tuổi.

Lúc đầu, hắn không nhận ra nhưng sau khi tiếng xầm xì to dần qua từng khắc, đã cảm thấy sự khác thường, hắn quay sang nhìn những người xung quanh, mới phát hiện ra những ánh mắt si mê, ngưỡng mộ của nữ nhân và đôi mắt đỏ ngầu ghen tuông của nam nhân bên cạnh. Họ đang đổ dồn trên người hắn.

Đặc biệt nhất vẫn là đôi lão phu thê kia, đang rất gần.

-Còn nhìn nữa, mau đi thôi.

Âu Dương Nghị nhìn thấy thê tử mình đang ngắm nhìn Dinh Hạo rất khó chịu, chỉ muốn kéo thê tử đi.

-Chỉ là tên tiểu tử mặt trắng có gì đâu đáng xem.

Âu Dương phu nhân mỉm cười:

-Lão ghen sao?

-Ha..a....! Ta mà ghen với tên miệng còn hôi mùi sữa mẹ đó sao, nhớ năm xưa ta cũng là đệ nhất mĩ nam trong giang hồ, nữ nhân ái mộ trải dài từ Nam sang Bắc,...

Âu Dương Nghị chưa kịp nói xong thì thê tử lão đã đi mất.

-Thái độ vậy là sao, bà đứng lại đó....bà muốn đi đâu?

-Đợi ta với...

Âu Dương Nghị lớn tiếng gọi rồi cũng gấp rút chạy theo sau. Hai phu thê họ vẫn vừa đi vừa tranh cãi không ngừng cho tới khi khuất khỏi tầm mắt của đám người Dinh Hạo.

- Vương gia! Mị lực của người thật không thể xem thường được...

Mạc nhi đi tới cố ý giẫm lên chân Dinh Hạo. Dinh Hạo vì đau quá mà hét lên.

-Nô tì xin phép đi một chút đồ.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, rồi một bước đi thẳng, mặc cho Dinh Hạo đang ôm cái chân đau phía sau. Mạc Nhi nhìn thấy nữ nhân xung quanh, đang hồn siêu phách lạc vì hắn càng khó chịu. Trong lòng bực tức.

Hạo vương đáng chết! hắn còn phóng điện tùm lum, gặp ai cũng mỉm cười, hắn không biết nụ cười của hắn rất đáng ghét. Lão ấu đều không tha đúng là hoa tâm công tử

-Mạc Nhi! đợi tỉ với...

Dương thị và Đỗ nương liền chạy theo sau của Mạc nhi, cả đám nữ nhân kéo đi, lúc này chỉ còn bọn nam nhân, bốn người Dinh Hạo đang đứng trước cửa Phụng Hương lầu.

Dương Chính, Tiểu lục và Đỗ Bình cùng đi lướt qua người Dinh Hạo, nhìn thấy vẽ mặt tối sầm của hắn, cũng chỉ có thể dằn lại cảm xúc, không cười thành tiếng, cúi đầu đi vào trong trong Phụng Hương lầu.

Nhưng mà vừa khuất khỏi tầm mắt của Dinh Hạo, xin thứ lỗi họ mặc dù rất muốn kìm nén, nhưng thật không thể được.

Dinh Hạo ở bên ngoài vẫn còn nghe được tiếng cười của ba người họ, gân xanh đã nổi đầy mặt, đây cũng là nguyên nhân hắn ghét cái dáng vẻ này. Ai đời một nam nhân mà da vẽ còn trắng trẻo, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân.

............

Bên trong Phụng Hương lầu

Dinh Hạo và đám người Đỗ Bình được tiểu nhị dẫn đến hai cái bàn còn trống ở cạnh cửa sổ, ở vị trí này Dinh Hạo có thể quan sát được trấn Nguyệt Hà và toàn cảnh Phụng Hương lầu.

Phụng Hương lầu được bày trí rất tao nhã khác với những tửu

lầu bình thường khác. Xung quanh chỉ phảng phất mùi của giấy mực.

Trên tường treo rất nhiều kiệt tác thi ca, mỗi bức tranh và câu đối đều rất đặc sắc, bút pháp điêu luyện nhưng nếu so với nét chữ hắn nhìn thấy trước cửa lại kém rất xa.

Dinh Hạo tâm trạng đang rất cao hứng, thì bàn bên cạnh lại có chuyện xảy ra...

-Ngươi thật to gan.

Một vị thiếu niên ăn mặc rất tao nhã, nhưng sắc mặt lại không hòa nhã chút nào, hắn tức giận túm lấy cổ áo của tiểu nhị trước mặt, lớn tiếng quát.

-Công tử! ta không cố ý, để ta chùi sạch cho người.

Tiểu nhị hốt hoảng, vội lấy cái khăn vắt trên vai xuống, lau khắp người vị cẩm y nam tử bên cạnh vị thiếu niên lớn tiếng vừa rồi.

Cẩm y nam khó chịu nhìn bàn tay và cái khăn hôi hám của tiểu nhị đang làm loạn trên người mình. Hắn không nói gì, lười biếng mở miệng, chỉ trừng mắt nhìn vị thiếu niên bên cạnh.

- Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra, thân phận công tử nhà ta thế nào? có thể ai cũng tùy tiện chạm.

Vị thiếu niên tức giận đi tới, đẩy tiểu nhị ra khỏi người cẩm y nam tử. Tiểu nhị bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất. Lúc này tất cả mọi người trong quán đều hướng mắt về phía họ.

----------- HẾT CHƯƠNG 13-------------