Chương 10 : Nạn dân

Nửa canh giờ sau.

Dinh Hạo đem thức ăn ra chia cho mọi người, hắn nhìn Lan nhi ăn ngon, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, thỉnh thoảng còn giúp cô nhóc lau đi thức ăn dính trên mặt.

Mạc Nhi lên tiếng hỏi mọi người, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Dinh Hạo đang chơi đùa với Lan Nhi.

- Ta thấy các người đều là người lương thiện, sao lại làm cướp?

Ông lão bất dĩ lên tiếng.

- Ta cũng không muốn như vậy...Chúng tôi không phải là người trấn này, mấy tháng trước Bích Lăng quốc cùng Mạc Y quốc giao chiến, những trấn gần biên giới đều chịu ảnh hưởng, hoàng thượng hạ chỉ, cho cho phép chúng tôi di dời đến trấn khác sinh sống.

Vị trung niên nam tử nói tiếp phần còn lại.

- Nhưng khi chúng tôi đến đây, thì quan sai lại không cho vào thành.

Tiểu Lục khó hiểu nhìn họ.

- Sao họ không cho các ngươi vào.

Dinh Hạo tuy chơi đùa với Lan Nhi nhưng vẫn rất quan tâm đến câu chuyện giữa họ, thỉnh thoảng vẫn liếc sang nhìn mọi người.

Trung niên nam tử lên tiếng:

- Họ nói chúng tôi mắc dịch bệnh, không muốn lây sang cho những người trong trấn, nên không cho phép chúng tôi vào thành.

- Các người mắc dịch bệnh?

Tiểu Lục tử có hơi lo lắng, lướt nhìn qua tất cả họ, rồi dừng lại trên người vị thiếu niên đang ho sặc sụa, nhìn cũng giống lắm.

- Ngươi yên tâm, cháu ta chị bị nhiễm phong hàn, nhưng do không có ngân lượng đi tìm đại phu..nếu có thuốc uống bệnh sẽ nhanh khỏi.

- Quan phủ sắp xếp cho chúng tôi và những người khác ở một ngôi miếu hoang ngoài Thành, lúc đầu quan phủ cấp cho hai lần phát cháo một ngày, nhưng gần đây chỉ cấp cháo có một lần, mà hai ngày nay trời lại mưa bão, bọn họ không có phát cháo, không có gì trong bụng nên chúng tôi đánh liều ra ngoài làm cướp.

Ông lão xấu hổ, không dám ngẩng mặt nhìn Mạc Nhi.

Lan nhi thấy gia gia khóc nên vội chạy đến ôm lấy ông lão.

- Gia gia! là bụng Lan nhi không tốt, lúc nào cũng đói, người đừng khóc.

Dinh Hạo tiến lại gần họ, thấy họ phụ từ tử hiếu có chút xót thương, mà nhớ đến vị mẫu thân nương nương của hắn nên càng muốn nhanh lên đường. Nhưng trời đã xế chiếu không còn nhiều thời gian, nếu như muốn vào trấn thì không thể trông cậy vào tên ngốc tiểu Lục.

Dinh Hạo lên tiếng

- Làm thế nào để vào được trong trấn?

Vị trung nam tử gật đầu, vừa nói vừa đưa tay lên chỉ đường.

- Giờ này cổng thành có thể đã đóng, chi bằng đến chỗ chúng tôi sáng mai hãy vào thành.

------------------

Trời bắt đầu chập tối, đêm đen dần bao phủ mọi thứ, khiến con đường đi vốn dĩ đã nhỏ hẹp chặt chội lại càng thêm khó đi.

Sau rừng cây là một ngôi miếu hoang tàn, nhiều năm không người tu sửa, cột nhà xiêu vẹo, nóc nhà dột nát, còn nền nhà thì ẩm ướt nhưng lại có hơn trăm con người đang chen chút nhau bên trong.

Tiểu Lục tử dừng lại, kinh ngạc nhìn vào bên trong.

- Đây là nơi dành cho người ở sao?

Vừa nhìn thấy mọi người bước vào, một cụ già liền bước đến. Bà lão nắm lấy tay Lan Nhi, rồi nhìn mấy người họ.

- Lan nhi! gia gia ngươi và mọi người có gây ra chuyện gì không?

Lan nhi quay lại nhìn gia gia, phụ thân cùng ca ca, thấy họ đang hổ thẹn cúi mặt xuống, rất hiểu chuyện mà trấn an tổ mẫu.

- Không tổ mẫu, họ chỉ ra ngoài kiếm thức ăn cho chúng ta.

Lão bà nhìn Lan nhi, rồi liếc nhìn ông lão.

- Có thật không?

Lan nhi đưa thức ăn cho bà lão, rồi nhìn Dinh Hạo mỉm cười

- Là vị ca ca tốt này cho chúng ta thức ăn.

Lão bà quan sát vị công tử sang trọng quý phái trước mặt, muốn lên tiếng cảm tạ thì trong miếu lại xảy ra tranh chấp..

- Ngươi mau trả xe ngựa lại cho ta, nếu không ta dắt ngươi đi gặp quan phủ.

Tiểu Lục tử vừa bước vào thì nhận ra ngay người đã trộm ngựa của hắn, kẻ hại mọi người đi đến rã cả hai chân nên vô cùng tức giận, lao vào đánh người .

Một bà lão đang quỳ xuống trước mặt tiểu Lục tử.

- Tiểu ca! Xin ngươi tha cho nó, đừng bắt nó đến gặp quan, bắt ta đi....ta sẽ đi thay cho hắn.

Dinh Hạo bước qua chổ tiểu Lục lên tiếng hỏi.

- Có chuyện gì?

- Công tử là hắn đã trộm lấy ngựa của chúng ta.

Tiểu Lục nhìn Dinh Hạo, rồi chỉ tay về phía tiểu thiếu niên. Sau khi biết trên tiểu Lục còn có một chủ nhân , nên bà lão lập tức chuyển hướng quay sang cầu xin Dinh Hạo.

- Công tử! xin người tha cho ... ta đã già sống cũng không được lâu, lại liên lụy con cháu, bắt ta đi.

Bà lão liên tục dập đầu trước mặt Dinh Hạo. Đường Liệt kéo tổ mẫu hắn đứng dậy, lớn tiếng nhìn Dinh Hạo

- Tổ mẫu! người còn yếu lắm, đứng lên đi.... nếu họ muốn bắt, cứ để bắt.

Bà lão tức giận nhìn Đường Liệt.

- Tên tiểu tử này...ngươi...làm ta tức chết mà...

Bà lão vì hắn mà quỳ lại cầu xin, hắn lại ra vẻ ta đây, tức giận bà cầm một khúc cây lên liên tục đánh vào Đường Liệt, trong phút chốc ngôi miếu hoang vắng tràn ngập tiếng hét chói tai, tiếng cười cùng âm thanh người rượt đuổi.

---------------------

Trời đã tối, bọn người của Dinh Hạo cũng nhanh chóng tìm được một chỗ trong ngôi miếu để nghỉ ngơi.

Tiểu Lục tử vừa nói vừa chuẩn bị chỗ ngủ cho Dinh Hạo.

-Vương gia! người bỏ qua cho hắn thật sao?

Dinh Hạo liếc sang nhìn Đường Liệt, con người gật gù muốn ngủ nhưng vẫn quỳ trên đất quạt cho bà lão, hắn chỉ mỉm cười lại không nói lời nào.

Mạc Nhi theo Dinh Hạo nhiều tháng, nàng phần nào cũng đã hiểu rõ tính tình của hắn, bề ngoài lạnh lùng dửng dưng nhưng bên trong là người rất trượng nghĩa.

Đường Liệt ở bên này không ngừng nhìn phía Dinh Hạo, hắn chờ sau khi tổ mẫu đã ngủ say, thì liền đi đến chỗ của Dinh Hạo. Đường Liệt quỳ xuống trước mặt hắn.

- Công tử! xe ngựa của ngươi ta đã đem đổi lấy bạc, đây là tất cả số bạc còn lại sau khi mua thuốc cho tổ mẫu, xin ngươi đừng dẫn ta đi gặp quan.

Sau đó Đường Liệt liếc sang chỗ tổ mẫu hắn rồi nói tiếp:

- Tổ mẫu! đã cao tuổi nếu ta bị bắt đi, sẽ không có ai chăm sóc cho bà.

- Nếu lo lắng cho bà lão thì đừng làm những chuyện ngu ngốc vậy, ta sẽ không bắt người đi gặp quan, còn số bạc này cứ giữ lấy.

- Đa tạ...đa tạ công tử.

Lúc này ở ngoài cửa.

- Chàng đi nhanh lên...từ khi nào chàng yếu như vậy, ta còn phải nấu cháo.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của một nam một nữ, giọng người nam khá nhỏ hoàn toàn bị chất giọng chanh chua của người nữ lấn át.

Đổ Bình ai oán nhìn người đi trước, giọng điệu vô cùng nhỏ.

- Nếu nàng là ta, thử xem có đi nhanh được không?

Đổ Nương quay lại trừng mắt nhìn hắn.

- Chàng vừa nói gì?

Đổ Bình tay lau mồ hôi, mỉm cười nhìn thê tử hắn.

- Ta đâu dám nói gì?

Hắn từ sáng đã không có gì vào bụng, còn mang theo hai túi gạo đi đường xa, nhưng thê tử đại nhân không thèm quan tâm, hắn nhìn trời rồi lắc đầu thương cho thân phận làm tướng công của mình.

Đổ Nương quay đầu nhìn người còn đứng ngoài cửa mãi không nhúc nhích.

- Chàng làm gì mà còn chưa vào?

Đổ Bình tiếng rồi chạy thẳng vào trong.

- Vào ngay.. vào ngay.

Dinh Hạo, Mạc Nhi cùng Tiểu Lục cùng nhìn về hướng người bước vào, hết sức ngạc nhiên. Còn phu phụ Đỗ Bình cũng bất ngờ không kém khi nhìn thấy đám người Dinh Hạo.

------------------------

Nửa canh giờ sau.

Khói bóc lên cao, cùng mùi cháo nóng thơm nồng bay khắp miếu, mọi người đang rất háo hức bao vây lấy Mạc Nhi và Đỗ nương.

Đỗ Nương vừa mυ"ŧ cháo cho mọi người vừa lên tiếng.

- Các người cứ từ từ, đừng gấp.

Họ vì trốn tránh sự trả thù của Trư công tử nên bỏ xứ đi, và lưu lạc đến.

Một tiểu hài tử vừa lên tiếng vừa liếʍ sạch chén cháo .

- Đổ nương ! cháo dì nấu ngon hơn cháo của quan phủ nấu rất nhiều.

Đỗ Nương mỉm cười vuốt tóc tiểu nam hài, rồi ngó ra ngoài sân nhìn hai người kia đang trò chuyện.

Bên ngoài

- Trận chiến này nhanh chóng sẽ kết thúc?

Đỗ Bình cho thêm củi vào đống lửa trước mặt, nhìn Dinh Hạo mỉm cười rồi nói.

- Hoàng đế Bích Lăng quốc đang bệnh rất nặng, Thập hoàng tử Vũ Văn Kiên đang trấn giữ ở Thẩm Lăng sẽ nhanh chóng biết tin, một khi hoàng đế băng hà, Bích Lăng quốc sẽ xảy ra nội loạn, thì hắn làm sao còn tâm trí đâu mà đánh giặc.

- Vũ Văn Kiên là người có tham vọng, nắm giữ binh quyền, nhất định sẽ không bỏ mất cơ hội này... Bích Lăng quốc sẽ có một cuộc chiến tranh giành vương vị, không biết chừng hắn đã cùng Mạc Y quốc đàm phán từ lâu.

Dinh Hạo nhìn Đỗ Bình với ánh mắt dò xét, không nghĩ một ông chủ quán trọ lại có cái nhìn thấu đáo, cùng quan tâm đến chính sự như vậy, thật rất hiếm thấy.

Đỗ nương từ bên trong đi ra.

- Tướng công! chàng sang đây, thϊếp có chuyện muốn nói.

Dinh Hạo từ xa không nghe phu thê họ nói gì, nhưng qua ánh mắt của Đỗ Nương hắn tin câu chuyện của họ có liên quan đến hắn.

-----------------------------

Ánh mặt trời vừa ló dạng, khí trời vẫn còn se lạnh, xa xa những dãy núi cao, là rừng xanh trùng điệp như ẩn như hiện sau màn sương.

Phản chiếu lên mặt nước trong veo là thân hình cường tráng của một thiếu niên.

Dinh Hạo đang đắm mình trong dòng nước, thật thoải mái. Suốt cả ngày hôm qua không tắm rửa, khó chịu không ngủ được, nên vừa mở mắt đã lôi theo tiểu Lục ra đây.

Dinh Hạo hai mắt khép chặt, người dựa vào tản đá.

- Tiểu Lục tử...

Nhưng gọi mãi không thấy ai lên tiếng, Dinh Hạo quay lưng lại nhìn người đang nằm ngủ vô tư trên bờ, Hắn không cần nửa giây để suy nghĩ, đã cầm ngay một cục đá ném thẳng vào người tiểu Lục tử.

Tiểu Lục bị ăn đau nên tỉnh dậy, bật người hét toán lên.

- Là tên khốn nào...ném đá vào ta?

- Là ta.

Tiểu Lục lập tức ngậm miệng lại, cúi mặt xuống.

Dinh Hạo liếc nhìn xung quanh lại không thấy thứ cần tìm, có chút nghi ngờ, không biết có đúng với điều hắn đang nghĩ.

- Y phục của bổn vương đâu?

- Vương gia! người còn hỏi đố nô tài, y phục của người đương nhiên là...

Tiểu Lục ngước mặt lên mỉm cười nhìn Dinh Hạo, tay thì đang với tới tản đá nơi hắn để y phục khi nãy, nhưng với tới cả người sắp ngã xuống đất, cũng không thể chạm tay đến bộ y phục.

- Mất rồi.

Hắn giựt mình nhìn sang chỗ tản đá, nụ cười liền bị đơ, quay lại nhìn Dinh Hạo.

- Mất rồi sao?

Dinh Hạo cũng lại mỉm cười nhìn Tiểu Lục. Nụ cười của hắn rất thân thiện nhưng lại khiến cho tiểu Lục không lạnh mà run.

- Còn không về lấy y phục khác cho bổn vương.

Dinh Hạo giận đến nghiến răng, nhưng cố nén lại cơn tức, chỉ sợ lát nửa hắn sẽ nhảy lên bóp chết tên ngốc này. Hắn không hiểu vì sao tên Lăng Thiên Hàn có thể chịu nổi tên ngốc nghếch này, thật sự rất ngưỡng mộ cái khả năng phi thường đó của Lăng Thiên Hàn

- Nô tài lập tức mang y phục cho người.

Tiểu Lục vội vã rời khỏi. Nghe giọng điệu trong lời nói của vương gia, hắn biết nếu còn ở lại, sẽ không còn mạng mà quay về kinh thành.

-Lạ thật, rõ ràng là mình đã để ở đó, tại sao lại mất?

Trên đường đi tiểu Lục vẫn không hiểu vì sao y phục của vương gia lại bị mất, vừa đi vừa lầm bầm trong miệng, cho tới khi về đến tận miếu hoang.

Và trên một con đường nhỏ khác, một bàn tay nhỏ đầy lông cùng móng vuốt đang kéo lê một bộ y phục của nam nhân trên đất, mà đuổi theo vị thư sinh phía trước.

- Ngươi thật hư, sao lại lấy y phục của hắn?

Châu tử quay lưng lại, mỉm cười nhìn con khỉ nhỏ, bế nó đặt lên vai. Sau đó cả hai cùng biến mất ở cúi con đường.

---------------------------------

Mặt nước trong hồ bắt đầu nóng dần lên, và mặt trời cũng đã thay đổi vị trí. Dinh Hạo hắn chỉ cần ngẩng mặt lên, là có thể nhìn thấy những tia nắng chói chang. Hắn tức giận mắng chửi, hắn đã ở dưới nước đủ lâu, da cũng bắt đầu nhăn nheo nhưng tiểu Lục vẫn chưa quay lại, nếu còn ngâm, chắc chắn hắn sẽ bệnh.

Hắn nhìn thấy cái cây to lớn với tán lá um tùm trước mặt, nghĩ ra chủ ý muốn lên bờ, nhưng khi hai chân vừa đứng vững trên đất thì có một chuyện hắn không ngờ đến.

- Á...á... !!!

Mạc Nhi được tiểu Lục nhờ mang y phục đến cho Dinh Hạo.

Khi tới đây lại nhìn thấy hắn toàn thân không mặc gì, bại lộ trước mặt, nàng hét lên sau đó lấy y phục che mặt lại.

Dinh Hạo bị giật mình bởi âm thanh kinh người kia của Mạc Nhi, nhưng khi nhận ra đó là nàng, hắn lại mỉm cười, không che đậy mà đi thẳng đến chỗ Mạc Nhi đang đứng.

Hắn vòng ra phía sau Mạc Nhi, dựa sát vào lưng nàng, hai tay đưa ra phía trước và nắm lấy tay Mạc Nhi, chầm chậm lấy bộ y phục ra khỏi tay nàng.

Mạc Nhi không biết từ khi nào mà bờ ngực Lăng Thiên Hàn đã trở nên rộng lớn, còn săn chắc như vậy, trước đây nó không phải thế. Hơi thở của hắn vô tình thổi qua tai nàng, một cảm giác tê dại từ đầu đến chân.

Mạc Nhi cảm xấu hổ đỏ mặt, bởi những suy nghĩ vừa rồi của mình, nàng từ khi nào đã trở thành một sắc nữ.

Dinh Hạo nhanh chóng mặc xong y phục, rồi nhìn Mạc Nhi vẫn đang đỏ mặt với hai mắt nhắm lại, hắn rất buồn cười, muốn trêu chọc nàng.

- Đi thôi! hay nàng vẫn muốn đứng đây... hoài niệm thân thể cường tráng của ta?

- Người...người ...

Nàng xấu hổ nói xong liền đẩy hắn ra, mà bỏ chạy. Dinh Hạo nhìn theo bóng dáng đang gấp rút chạy của Mạc Nhi, khóe miệng hắn nhếch lên.

--------------------------

Bạch Thủy đình.

Nắng càng lên cao thì trời càng nóng nực, trong đình mấy tên quan sai đang dựa lưng vào cột, tay không ngừng quạt, nhìn ra bên ngoài đình.

Một tên quan sai vừa mυ"ŧ cháo, vừa liếc mắt nhìn lên trời, mồ hôi nhể nhải, khó chịu lên tiếng.

- Người tiếp theo.

Một tiểu cô nương khả ái cầm theo một cái chén đứng trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ lên tiếng cầu xin.

- Xin ngài, cho ta xin chén cháo nữa.

Hắn khó chịu, mặt mày nhăn nhó:

- Ngươi thật rắc rối, cháo ta đã phát cho ngươi, còn xin cái gì nữa... tránh ra mau.

Tú cầm quỳ xuống đất cầu xin.

- Nội tổ ta nhiều ngày đã không ăn người lại đang bệnh, xin ngài cho ta thêm một chén cháo khác.

- Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta.

Hắn lạnh lùng quay mặt đi, còn đá ngã cái chén của Tú Cầm.

- Choang...ng..!

Tú Cầm nhìn chén đang nằm trên đất mà suối lệ không ngừng rơi, khiến mọi người nhìn thấy đau lòng, nhiều người đang xếp hàng chờ phát cháo, xót thương mà lên tiếng nói hộ.

- Cháo trong nồi vẫn còn, nha đầu đó thật tội nghiệp...xem như làm phước.

- Đúng vậy! cho nó thêm một chén cháo đi.

Mọi người đều bước ra lên tiếng nói giúp, nhưng điều đó làm cho tên quan sai rất khó chịu.

- Trong số các ngươi có ai chịu nhường chén của mình cho ả, ta sẽ cho.

Tên quan sai lớn tiếng hét lên, sau đó liếc nhìn mọi người xung quanh.

- Nói mau! ta sẽ nhường phần của hắn cho ả.

Mọi người đã chịu đói rất nhiều ngày, dù có lòng tốt muốn giúp Tú Cầm nhưng họ vẫn còn người thân đang đợi chén cháo này, đành yên lặng nhìn nàng.

Tên quan sai mỉm cười nhìn mọi người, bộ dáng hách dịch đáng ghét.

- Hôm nay phát cháo đến đây.

Tên quan sai lập tức đậy nồi cháo lại. Mọi người nghe tiếng nắp nồi đóng lại, giật mình lập tức chạy lại phía tên quan sai, giơ chén ra.

Một ông lão lên tiếng:

- Đại nhân! tôi còn chưa có cháo.

Nam tử tiếp theo lên tiếng:

- Còn tôi...

- Tôi nữa..

Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, tên quan sai lại vô tình dửng dưng như không thấy gì.

- Nhưng đã hết cháo, đợi ngày mai đi

Nam tử trung niên nói:

- Tôi rõ ràng nhìn thấy trong nồi vẫn còn.

Tên quan sai lộ rõ bản chất đáng ghét lúc này:

- Còn..nhưng ta không muốn phát cháo cho các người đó...mau cút đi.

Tú Cầm thất thần rời khỏi, bởi vì nàng biết mình đã không còn hi vọng gì để xin được cháo. Trong lúc nàng đang tuyệt vọng nhất, thì có người đã mang đến hi vọng mới cho nàng, Tú Cầm vui mừng dừng lại.

- Ngươi muốn có cháo phải không?

Tú Cầm lau nước mắt nhìn tên quan sai:

- Dạ phải.

Hắn bước tới trước mặt Tú Cầm, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng.

- Thật ra không chỉ một chén cháo, ta có thể cho ngươi nhiều hơn.

Tú cầm kinh sợ đẩy hắn ra nhưng bị hắn kéo lại lôi vào trong đình. Nàng hoảng sợ đẩy hắn ra.

Hai mắt đầy du͙© vọиɠ, nhìn Tú Cầm nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Tiểu nương tử! chỉ cần cho ta sờ một chút có mất mát gì đâu, ngoan...đừng chống cự vô ích, nàng sẽ không thể thoát được ta.

- Hu...u..!!! van xin người...đừng làm vậy với ta...hu..u

Hai tay hắn luồng vào bên trong, nắm lấy một bên ngực của Tú Cầm không ngừng bóp mạnh, nàng dùng hết sức liên tục đập vào người hắn nhưng hắn lại không có phản ứng nào, mà hành động càng cuồng dã, càng mạnh bạo hơn.

- Không ngờ trông ngươi ốm yếu, nhưng chỗ này lại đẩy đà như vậy, bóp vào thật thoải mái.

Hắn mỉm cười lên tiếng, tay vẫn chưa rời khỏi người Tú Cầm.

Một tên sai nha khác trong đình hào hứng lên tiếng.

- Có thật vậy không?

Hắn mỉm cười nhìn tên sai nha đứng kế bên.

- Ngươi có muốn qua đây sờ thử không?

- he...he...!! đương nhiên là rất muốn thử rồi.

Tú cầm nghe thấy cả người hoảng sợ như phát cuồng, nàng dẫy giụa khỏi tay hắn, nhưng liền bị mấy tên sai nha đè xuống bàn đá.

- Hu..u...u..!! cầu xin các người, tha cho ta.

Tú Cầm kêu gào thảm thiết. Những người xung quanh muốn ra giúp Tú Cầm nhưng họ là dân làm sao đấu nổi quan triều đình.

- Lũ súc sinh.

Đường Liệt vừa đi tới đình, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hắn tức giận xông lên đánh mấy tên quan sai, nhưng lại bị họ dễ dàng đánh ngã.

- Ầm..m...!!

Đường Liệt tức giận quát vào họ.

- Cẩu quan.

Một tên sai nha trong số họ lên tiếng.

- Dám mắng ta, ta sẽ cho ngươi thấy cẩu quan là như thế nào?

- Chát....chát..t..!!

Hắn tiến đến liên tục tát vào mặt Đường Liệt, tới khi miệng hắn toàn là máu, nhưng chúng vẫn không chịu ngừng tay.

Một tến khác quay sang chổ Tú Cầm đè nàng xuống bàn, hai chân hắn kẹp chặt nửa thân dưới của nàng, tay bắt đầu xé rách y phục trên người nàng.

Lúc này, một hòn đá bay thẳng vào trong đình, đập ngay vào trán tên sai nha đang làm loạn trên người Tú Cầm. Máu đỏ tung tóe, hắn lập tức ngã xuống đất.

Một tên sai nha trong đình hoảng sợ, nhìn ra ngoài đình.

- Là ai? mau ra đây.

Từ xa, Dinh Hạo trang phục trắng tinh khôi, đầu đội kim quang, tay cầm quạt giấy đang đi tới, tóc bay phiêu diêu trong gió, miệng cười như hoa đào, dưới ánh nắng chói chang, càng trở nên tuấn lãng vô song.

Dinh Hạo tiến lại gần đình, tay không ngừng quạt, một bên miệng nhếch lên.

- Là ta!

Tên sai nha nhìn thấy khí thế ngút trời của đối phương, tuy run sợ nhưng vẫn rất lớn giọng lên tiếng quát tháo.

- Ngươi thật to gan, dám hành hung mệnh quan triều đình.

Dinh Hạo liên tục lắc đầu, hắn nhìn lướt qua đám sai nha mỉm cười, khinh bỉ.

- Như các ngươi cũng có thể làm quan...theo ta để một con heo làm quan còn làm tốt, ít nhất nó sẽ không tùy tiện ức hϊếp người vô tội.

Tên sai nha tức giận, giơ tay chỉ thẳng về phía Dinh Hạo.

- Sỉ nhục mệnh quan triều đình, tội này đáng xử chết...ngày này năm sau chính là ngày kị của ngươi.

Hắn tiến lên trước, rút đao ra muốn đâm vào Dinh Hạo.

Nhưng chỉ cần dùng cây quạt giấy trong tay, Dinh Hạo đã hất bay thanh đao của tên quan sai. Thanh đao văng lên cao rồi cắm xuống đất, tên sai nha chưa kịp lấy lại bình tĨnh thì bị một chưởng của Dinh Hạo đánh văng ra xa.

Mấy tên khác thấy vậy cũng chạy ra trước, Dinh Hạo cầm thanh đao dưới đất lên, một chưởng phát ra, thanh đao liền bay thẳng về hướng người đang chạy tới, thanh đao bay vòng quanh người tất cả bọn họ, bọn sai nha sợ quá chạy tán loạn mất tâm hơi.

Sau khi nhìn đám quan sai đi khỏi, Đường Liệt vội đứng dậy , chạy đến bên cạnh Dinh Hạo.

- Công tử! người mau chạy đi, nhất định họ sẽ quay lại trả thù, bọn họ là quan... chúng ta chỉ là dân thường sẽ không thể đấu lại chúng

- Vậy sao.

Dinh Hạo mỉm cười rồi xoay lưng bước đi.

-------------------------------------------

Gió thổi mát mẽ, cây cối xung quanh đang lay động, trên con đường vắng vẽ, Dinh Hạo một mình đơn độc, cảm nhận được phía sau đang có người theo dỗi.

Hắn dừng lại.

- Là ai, mau ra đây?

Một hắc y nhân bước ra, cung kính hành lễ, sau đó tháo khăn che mặt xuống. Dinh Hạo quay lưng lại nhìn hắc y nhân

- Vệ Phong đâu, sao hắn không tới?

Vô tình lên tiếng:

- Trong phủ có chuyện quan trọng, Vệ tổng quản phải ở lại để xử lý nên phái thuộc hạ đến đây, chờ người sai bảo.

Vô tình cúi người xuống hai tay cung kính để phía trước.

Tuy hắn và Vô Tình tiếp xúc không nhiều nhưng Dinh Hạo cảm nhận được, Vô Tình không thật tâm thuần phục trước Lăng Thiên Hàn.

Nên hắn có chút đắn đo, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì Vô Tình vẫn là một thuộc hạ đáng tinh cậy, ngoài ra tác phong hành sự nhanh nhạy rất phù hợp với Dinh Hạo hắn. Dinh Hạo ánh mắt sắc bén lướt nhìn qua người vô tình.

- Ngươi giúp ta điều tra xem, có bao nhiêu gạo và ngân lượng đã được chuyển đến trấn An Bình, và hãy tìm vài tên đại phu, nhớ kĩ trước khi trời tối.

Chưa bao giờ Vô Tình thấy Hạo vương có uy như lúc này.

Ánh mắt sắt bén, thái độ lạnh lùng cao ngạo, cùng với dáng vẻ bề trên này, làm cho Vô Tình có một cảm giác thuần phục của một thuộc hạ đối với chủ tử mà trước đây chưa từng có.

- Dạ! vương gia.

-----------------------------

Trong ngôi miếu hoang.

Ánh tà dương xuất hiện, cả bầu trời gần như bị nhuộm đỏ. Dinh

Hạo cùng mọi người đang đốt lửa vây quần bên nhau, ngồi nghe một cụ già kể chuyện xưa, rất vui vẻ.

Thì một đám quan binh triều đình đang tiến vào.

Một tên sai nha chỉ vào chỗ Dinh Hạo đang ngồi.

- Đại nhân! là hắn...

Mấy tên sai nha lúc nãy, còn kéo thêm mấy chục tên quan binh tiến lên bao vây lấy đám người Dinh Hạo. Mọi người hoảng sợ nên chạy tản ra chỉ còn Dinh Hạo, Mạc Nhi và tiểu lục.

Tiểu lục tức giận đứng dậy, lớn tiếng quát tháo đám quan binh.

- Các ngươi thật to gan, còn không thu đao lại.

Nghe thấy giọng điệu của tiểu lục, một người mặc quan phục triều đình tuổi gần bốn mươi bước ra phía trước, mắt lướt qua người Dinh Hạo.

Khuôn mặt tuấn tú, y phục quý phái, thần sắc không đổi dững dưng khi gặp chuyện. Khả năng này không phải người thường nào cũng có, lăn lộn trên quan trường nhiều năm hắn có thể nhận ra thân phận của vị thiếu niên này không tầm thường.

Dương Phàm không vội hỏi tội của vị thiếu niên trước mặt, điều hắn quan tâm lúc này là thân phận của vị thiếu niên này.

- Ngươi tên gì? làm nghề gì? có người thân hay bạn hữu làm quan trong triều không?

Dinh Hạo nhìn Dương Phàm mỉm cười.

- Lăng Thiên Hàn...nghề nghiệp vương gia, không có bạn hữu làm quan trong triều, nhưng có một phụ thân làm hoàng thượng.

Mọi người trong miếu khi nghe xong ai cũng giựt mình , nhất là đám nha sai khi nãy đều run sợ rơi cả đao xuống đất. Còn Mạc nhi và Tiểu Lục tử thì ôm bụng cười vì độ nhây của Dinh Hạo.

- Keng...!

- keng...ng...ng ...!!!

Còn Dương Phàm cả người chấn động, hắn đã nhiều lần nghiên cứu về người này, không chỉ là cháu ngoại của tể tướng Đông Phương Bình, con trai hoàng hậu nương nương mà còn là đứa con hoàng thượng yêu thương nhất, từng được sắc phong thái tử Hạo vương gia, sao hắn lại tới đây.

Dương Phàm quỳ xuống đất hành lễ với Dinh Hạo:

- Hạ quan Dương Phàm! tri phủ trấn An Bình, tham kiến Hạo vương gia.

Mấy tên sai nha cùng quan binh sau khi thấy Dương Phàm quỳ xuống, hai chân vốn đã không còn sức lực, vẫn cố gắng quỳ theo.

- Tham kiến vương gia.

*** hết chương 10***