Chương 17 :《 Kim Triện Ngọc Hàm 》

Tô Uẩn nghe Lý Huyền Chân tra hỏi, trong đầu hơi suy nghĩ một chút. Cô đã từng xem qua, nhưng cũng chỉ xem sơ sơ râu ria bên ngoài, không thể xem như biết được, vì thế cô vẫn vô cùng thành thật lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Sư phụ, con chỉ biết một chút, năm yếu tố vô hình, Sơn, Y, Mệnh, Bặc, Tướng (núi non, y học, cuộc sống, bói toán, lý tính). Năm yếu tố này là do chúng ta tự tu tập, còn cụ thể thế nào thì con cũng không biết."

Nghe Tô Uẩn trả lời, Lý Huyền Chân gật đầu xem như đã đồng ý với lời nói của Tô Uẩn, sau đó tiếp tục nói: “Không tồi, thật ra môn phái của chúng ta tu tập “Kim Triện Ngọc Hàm”, trong đó bao gồm năm thuật vô hình Sơn, Y, Mệnh, Bặc, Tướng. Năm thuật này là một “Kim Triện Ngọc Hàm” cực kỳ hoàn chỉnh chứ không phải “Kim Triện Ngọc Hàm” vụn vặt lẻ tẻ của các môn phái khác làm lưu lạc ra.”

Nói tới đây, trong giọng nói của ông mang theo niềm tự hào nhưng đây cũng là điều đương nhiên.

Tô Uẩn mở to hai mắt, lúc nghe thấy “Kim Triện Ngọc Hàm” cô cực kỳ sửng sốt, phải biết rằng trong truyền thuyết nói “Kim Triện Ngọc Hàm” rất nguồn gốc rất đáng gờm.

“Kim Triện Ngọc Hàm” này là bí tịch của Hoàng đế để lại, nó bị Khương Thái Công ở núi Côn Luân thời nhà Chu lấy được. Hắn lợi dụng thuật thượng phương trong cuốn bí tịch để giúp cho nhà Chu chinh phạt, giúp thời nhà Chu có tám trăm năm thống trị. Đến thời chiến quốc lại truyền đến trong tay Quỷ Cốc Tử - Vương Thiền lão tổ.

Hắn truyền lại bí thuật cho đệ tử của mình là Tô Tần, Trương Nghi, Bàng Quyên, lúc ấy đã trở thành những vị tướng nổi tiếng Tới thời nhà Hán tồn tại 400 năm. Trương Lương lấy được cuốn bí tịch trong tay Hoàng Thạch Công. “Kim Triện Ngọc Hàm” đã được truyền lại cho đời sau một cách thần kỳ như vậy, rồi lại được truyền tới tay Gia Cát Lượng trong thời tam quốc, giúp Lưu Bị giành được ba phần thiên hạ. Đến thời Lưỡng Tấn, Nam Bắc triều, nhà Tùy, Đường, tuy là năm đời cũng lấy được “Kim Triện Ngọc Hàm” nhưng phần lớn lại không đầy đủ. Chẳng hạn như Gia Cát Lượng lấy được đạo thuật, Quách Phác, Dương Quân Tùng lấy được kham dư thuật (phong thuỷ âm dương). Ở triều Tống, người lấy được “Kim Triện Ngọc Hàm” là Chu Hi, một học sĩ uyên thâm có một không hai của hệ học giả. Đến triều nhà Minh, Lưu Cơ nhận được “Kim Triện Ngọc Hàm” giúp Chu Nguyên Chương sáng lập ra giang sơn Đại Minh, sau đó lui thân.

Hiện tại Lý Huyền Chân nói “Kim Triện Ngọc Hàm” này của hắn là bản hoàn chỉnh chứ không phải là bản “Kim Triện Ngọc Hàm” rải rác ở khắp các môn phái khác, đa phần đều thiếu sót không đầy đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể tu tập được một trong số đó mà thôi. Tô Uẩn mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin được mở miệng: “Sư phụ, bản “Kim Triện Ngọc Hàm” này là bản hoàn chỉnh sao?”

“Bản “Kim Triện Ngọc Hàm” này là bản được lưu giữ hoàn chỉnh nhất đến nay trên thế gian này, ngày đó là do Tổ sư gia tình cờ lấy được, truyền lại cho nhiều thế hệ sau nên chúng ta mới có được môn phái thịnh vượng như ngày nay. Để vi sư giới thiệu sơ lược cho ngươi một chút về năm yếu tố vô hình này nhé.” Lý Huyền Chân thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Uẩn thì cũng không thấy kỳ quái, sau đó ông bắt đầu giảng giải cho Tô Uẩn biết ý nghĩa của năm yếu tố vô hình.

“Sơn, bao hàm bí thuật tu tâm dưỡng tính, rèn luyện thân thể. “Sơn” cũng là loại bí thuật thâm ảo nhất, thần bí nhất, cũng dễ dàng khiến mọi người hiểu lầm là một loại “Mê tín”. Rất nhiều đạo sĩ cũng tu tập Sơn, nó có thể kéo dài tuổi thọ, giống như sư phụ của ngươi là ta đã bảy mươi rồi đó, ngươi có nhìn ra được không?” Lý Huyền Chân áp sát mình vào như muốn để Tô Uẩn nhìn thật kỹ.

Thật sự là nhìn không ra bộ dáng Lý Huyền Chân nhìn qua giống như mới ngoài bốn mươi. Tô Uẩn nhìn kỹ, không nhìn ra một chút bộ dáng của một ông già bảy mươi, thân thể quả thực không thể so được với mấy người trẻ tuổi, bước đi như bay.