Chương 6. Một bên học lái phi thuyền, một bên bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch

Tác giả: mnbvxz

Edit: Zen

Bên ngoài ngân hà người chạy như bay mà qua, Trình Hữu ngửa đầu nhìn mặt Tần Hàm.

Đó là cha nuôi của cậu, là chồng cậu. Tần Hàm môi có chút mỏng, trên chiếc cằm kiên nghị có một tầng râu mỏng tối màu. Vóc dáng Tần Hàm quá cao, sau khi Trình Hữu nhún mũi chân, cũng chỉ có thể hôn đến cằm hắn.

Râu trát lên cánh môi non mềm, đôi tay Trình Hữu bám lấy bả vai rộng lớn Tần Hàm, mũi chân nhún lên cao một chút, lại cao hơn một chút.

Tần Hàm không trêu đùa vợ nhỏ nữa, hắn cúi đầu ngậm lấy môi dưới Trình Hữu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ướt, lại dùng hàm răng không nhẹ không nặng mà cắn.

Trình Hữu đối với hôn môi hoàn toàn không biết gì cả, rất nhanh bị hôn đến mềm nhũn ở trong l*иg ngực Tần Hàm, chân tay luống cuống mà thở hổn hển.

Tần Hàm đem môi dưới của Trình Hữu cắn đến đỏ thắm thủy nhuận, môi răng giao triền lẩm bẩm: "Tiểu Hữu, há mồm."

Trình Hữu thuận theo mà hé miệng, cho đầu lưỡi Tần Hàm vói vào trong miệng mình. Bựa lưỡi thô ráp quét qua hàm trên sau đó liếʍ vào trong cổ họng, Trình Hữu không thể không giơ đầu lên mới có thể thừa nhận nụ hôn sâu này.

Nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống, bàn tay ấm áp khô ráo của Tần Hàm hợp lại ở sau cổ Trình Hữu, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt mẫn cảm ở sau tai cậu.

Trình Hữu trong lòng có một cỗ ngọt ngào kỳ dị chậm rãi dâng lên, như là dây leo quấn quanh sinh trưởng trong thực quản, nở ra từng đóa hoa trắng tinh thơm ngọt.

Ngay cả hô hấp cũng biến thành cánh bướm bay trong gió nhẹ.

Thời điểm Tần Hàm kết thúc nụ hôn này, Trình Hữu trước mắt từng đợt xoay tròn, lung lay mà nằm trong ngực Tần Hàm há mồm thở dốc. Huân chương kim sắc trên ngực lấp lánh sáng lên, Trình Hữu nhịn không được mà vươn tay chọc nhẹ một chút, lại không cẩn thận chọc lên trên ngực Tần Hàm.

Đỉnh đầu truyền đến cười của Tần Hàm, Trình Hữu dán lỗ tai lên l*иg ngực hắn, chấn đến ba hồn bảy phách cậu đều run rẩy.

Tần Hàm ôm lấy Trình Hữu đứng tường kính có thể nhìn thấy sao trời, không chút để ý mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của vợ nhỏ: "Sao bỗng nhiên lại ngoan như vậy?"

Trình Hữu thất bại mà lắc đầu không nói chuyện. Cậu chỉ là...... Chỉ là cảm giác, bản thân cậu giống như không cẩn thận đã đem một vật rất quan trọng, đánh mất.

"Ba ba," Trình Hữu thuần thục dùng ánh mắt tiểu bạch thỏ làm nũng, "Dạy con lái phi thuyền được không?"

Tần Hàm sủng nịch mà vuốt đầu cậu, gọi cho trung tâm chỉ huy: "An bài một buổi luyện tập cấp A, đối tượng luyện tập tàu Thiên Khải, tọa độ sẽ truyền tới đài chỉ huy."

Trình Hữu không dám tin tưởng mà nhìn từ xa xa vũ trụ bay tới một đống chiến cơ luyện tập, lập tức vứt bỏ Tần Hàm hoan hô bổ nhào lên đài điều khiển, ngón tay hưng phấn đến phát run: "Ba ba con con con có thể khai hỏa với bọn họ sao???"

"Có thể, đây là chuyên cơ chuyên dùng để luyện tập," Tần Hàm đứng phia sau Trình Hữu, bất động thanh sắc mà khom lưng đem tiểu hỗn đản này ôm vào trong l*иg ngực, nắm lấy tay Trình Hữu dạy cậu, "Khu này dùng để điều khiển vũ khí, em hẳn là đã tự học qua, đều biết dùng thế nào đi?"

"Biết biết!" Trình Hữu toàn tâm đều đắm chìm trong sự hưng phấn vì có thể mở chế độ tác chiến của tàu Thiên Khải, cơ bản đã đã quên người đằng sau là ai. Cậu điều chỉnh ống ngắm đến chiến cơ gần nhất, hung hăng vỗ một cái xuống nút phóng.

Hỏa long phun ra, gào thét bay về phía chiến cơ, ầm vang một tiếng tạc rớt hơn phân nửa tàu.

Trình Hữu cảm giác adrenalin trong cơ thể mình điên cuồng phát ra, máu toàn thân đều ùa vào trong đầu. Cậu chỉ là ấn một chút điều khiển, cũng đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Khó trách những binh lính Alpha càn quấy đó đều nói chiến tranh là thuốc kí©h thí©ɧ, bọn họ mỗi lần đánh giặc trở về đều phải kêu một đống nàm hài nữ hài xinh đẹp về hảo hảo phát tiết một phen.

Trình Hữu thao tác phi thuyền tránh thoát một quả đạn pháo bay tới từ phía đối diện, dùng sức chụp lên nút phóng, rống to: "Gia!!!!!"

Bị bỏ qua Tần Hàm có chút khó chịu, hắn nhìn mặt hưng phấn của vợ nhỏ cân nhắc làm thế nào giáo huấn tiểu ngoạn ý này một chút. Lại trong cặp mắt sáng ngời kia thấy được ảnh ngược ngân hà, đó là quang mang vạn trượng Trình Hữu trước kia chưa bao giờ có.

"Tiểu Hữu, đổi mục tiêu khác đi," Tần Hàm nắm tay điều khiển ống ngắm của Trình Hữu, nhắm ngay một chiến cơ khác, "Thử cái này xem."

Trình Hữu hồ nghi mà quay đầu lại: "Cái kia quá xa, không nhắm chuẩn được."

Tần Hàm nhướng mày: "Không tin sức phán đoán của ba ba sao?"

Trình Hữu nhắm ngay chiến cơ kia một pháo oanh qua đi.

Lúc này trong trung tâm chỉ huy, phòng điều khiển chiến cơ luyện tập. Đội trưởng nổi giận gầm lên một tiếng "Thao!" Trước mắt màn hình chỉ còn một mảnh pháo hoa sáng ngời.

Dưới mông hắn toát ra một sợi một sợi khói hồng, tỏ vẻ người này đã hy sinh, cần phải rời khỏi phòng điều khiển.

Kết quả phó chỉ huy vừa muốn náo loạn một chút, màn hình trước mặt cũng nổ thành pháo hoa.

Phó đội khóc lóc với huấn luyện viên bên ngoài: "Huấn luyện viên, bên kia gian lận, này không thể đánh!"

Trình Hữu nhìn mười mấy chiến cơ loạn thành một đoàn như ruồi mất đầu trước mắt, kinh ngạc cảm thán: "Ba ba, người sao biết đó là tàu chỉ huy của bọn họ?"

Tần Hàm nhịn không được lộ ra một chút biểu tình đắc ý: "Muốn biết?"

Trình Hữu như gà con mổ thóc gật đầu: "Vâng vâng vâng!"

Tần Hàm vỗ vỗ mông cậu, nói nhỏ: "Vậy cho ba ba lấy chút thù lao trước."

Trình Hữu vừa muốn chụp bay tay hắn, chiến cơ phía trước rốt cuộc tìm được chỉ huy mới, lửa đạn đan dệt thành một cái lưới lớn hủy thiên diệt địa mà quét đến. Trình Hữu không thể không lấy tay thao tác phi thuyền khắp nơi tránh né.

Tần Hàm ở phía sau thong thả ung dung mà đem quần Trrình Hữu cởi xuống đùi, hai cánh mông mượt mà tuyết trắng run run bại lộ dưới ánh đèn, mềm mại non mịn như trứng gà mới bóc vỏ.

Trình Hữu chân mềm nhũn, cả người ghé lên đài điều khiển, bảy tám viên đạn pháo quét loạn bốn phương tám hướng, phi thuyền mất khống chế bị một viên đạn luyện tập bắn trúng, thân máy chấn động một chút, nhiễm một tảng lớn thuốc màu màu đỏ.

"Tiểu Hữu, chuyên tâm một chút," Tần Hàm dùng ngón tay đùa bỡn tiểu nhục động nóng ẩm mềm mại, một cái tay khác hảo tâm mà thao tác giúp Trình Hữu tránh thoát khỏi viên đạn tiếp thao, "Em chỉ có ba lần cơ hội, nếu lại trúng thêm hai quả, liền phải trở về doanh địa nhận thua."

Trình Hữu bị ngón tay quấy loạn trong thân thể làm đến hàm răng lên men, thanh âm đều trở nên run rẩy: "Ba ba...... Ưm a...... Đừng...... Đừng đùa......" Cậu gian nan muốn tập trung tinh lực công kích những chiến cơ kia, nhưng tay chân lại mềm đến sắp không đứng được, vài viện đạn pháo đều bắn hụt.

Tần Hàm móc dươиɠ ѵậŧ của mình ra, nhắm ngay tiểu huyệt nóng ẩm, hắn bỗng nhiên có một cái ý tưởng.

Trình Hữu nỗ lực áp chế tiếng rêи ɾỉ của mình, Tần Hàm cắn vành tai non mềm của cậu lẩm bẩm: "Tiểu Hữu, nếu trước khi ta bắn vào bên trong mà em vẫn chưa thua, ba ba sẽ cho em đi trường quân đội học."

Trình Hữu mở to hai mắt nhìn, trong nháy mắt côn ŧᏂịŧ nóng như lửa cắm vào trong cơ thể, cậu nhịn không được vỗ một cái vào trên đài chỉ huy, pháo hoa tàu Thiên Khải chuẩn bị để chúc mừng thắng lợi ầm ầm nổ tung, lóe mù đôi mắt của đám đội viên diễn luyện.

Phòng điều khiển hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng chửi má nó: "Này mẹ nó là khıêυ khí©h a!"

"Làm chết con mẹ nó!"

Bọn học sinh trường quân đội như được tiêm máu gà ầm ầm vây công tàu Thiên Khải, Trình Hữu trốn tránh không kịp "Phanh" một tiếng lại bị bắn trúng. Cậu đôi tay lung tung mà ấn các nút điều khiển, vặn eo ý đồ né tránh công kích của Tần Hàm, gấp đến độ hốc mắt hồng hồng sắp khóc: "Ba ba đừng...... đừng ưm ha...... đừng làm ở chỗ này......"

Đôi tay Tần Hàm vói vào trong quần áo Trình Hữu, chế trụ vòng eo tinh tế mềm mại, không cho cậu tránh thoát, dươиɠ ѵậŧ như đóng cọc vừa nhanh vừa tàn nhẫn mà cắm vào, qυყ đầυ đỉnh mở chỗ thịt non ở hoa tâm, vọt vào khoang sinh sản tùy ý làm bậy mà đỉnh lộng.

Trình Hữu phát ra một tiếng nức nở ngọt nị bén nhọn, ngón tay run rẩy ấn nút, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi một viên đạn. Cậu dùng sức co rút lại thịt huyệt ý đồ làm Tần Hàm nhanh chóng bắn ra, nhưng lại đưa tới một hồi thao làm còn mãnh liệt hơn lúc nãy của Tần Hàm.

(づ。◕‿‿◕。)づ

Máy truyền tin trên phi thuyền vang lên, Trình Hữu cuống quít muốn tắt đi, lại bị Tần Hàm giành trước một bước nghe máy.

Bên kia máy truyền tin là âm thanh của một người trung niên: "Lão Tần, cậu đây là ăn một bụng thương dược ở đâu về, chạy tới đây khi dễ đệ tử của tôi cho hết giận?"

Trình Hữu kinh hoảng che miệng lại, nhưng vẫn có tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn từ khe hở ngón tay tràn ra. Cậu quay đầu cầu xin Tần Hàm dừng lại, thịt huyệt bởi vì sợ hãi mà căng chặt.

Tần Hàm hung hăng đỉnh mở những thịt huyệt căng chặt đó, qυყ đầυ không chút lưu tình đánh vào vách khoang sinh sản. Hắn không chút để ý mà nói: "Ta cho con trai chơi chơi một chút, không được sao?"

"À, thì ra là Tần thiếu gia học lái phi thuyền," người trung niên không biết Trình Hữu đang phải thừa nhận dạng đối đãi gì, nhiệt tình chào hỏi, "Khi nào Tần thiếu gia đến đây học, tôi sẽ để dành lại một bộ đài thao tác tốt nhất cho Tần thiếu gia dùng."

Tần Hàm cười như không cười liếc mắt nhìn Trình Hữu một cái, cố ý dùng qυყ đầυ hung hăng xoay vòng nghiền nát vách thịt bên trong.

Trình Hữu không nhịn được mà tràn ra một tiếng rêи ɾỉ điềm mỹ mang theo một chút khóc nức nở, ngón tay vừa nhỏ vừa trắng nắm chặt góc áo Tần Hàm, nước mắt đầy mặt lắc đầu xin tha.

Tần Hàm không chút dao động, rút ra một nửa dươиɠ ѵậŧ rồi lại cắm vào, tiếng nước phụt phụt dâʍ đãиɠ quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp của phi thuyền, cũng không biết là người ở bên kia máy truyền tin có nghe được không.

Trình Hữu rốt cuộc không còn tinh lực khống chế phi thuyền, tàu Thiên Khải lung lay bay đến phía trước, làm cho đám học sinh mặt đầy mộng bức.

Trình Hữu nghẹn ngào che lại microphone của máy truyền tin cầu xin Tần Hàm: "Đừng...... Ba ba đừng...... Đừng thao nữa...... Tiếng nước...... Tiếng nước sẽ bị nghe thấy......"

Tần Hàm trong lòng nén cười, trộm tắt kết nối. Trên mặt lại là bộ dáng không chút lưu tình: "Tiểu Hữu muốn lái tàu Thiên Khải, nhưng không muốn trả thù lao cho ba ba?"

"Con...... Ba ba...... Con ... ... Ưm a......" Trình Hữu nằm trên đài điều khiển nức nở, "Đừng...... Đừng làm ở đây...... Ba ba...... Về nhà...... Ưʍ...... Về nhà Tiểu Hữu cho ba ba ȶᏂασ...... Ba ba ȶᏂασ thế nào cũng được...... TᏂασ hậu huyệt Tiểu Hữu sưng...... Ô ô...... TᏂασ hư cũng được......"

Tần Hàm tát một cái lên chiếc mông căng tròn, mông thịt tuyết trắng lập tức hiện ra một dấu tay hồng phấn.

Trình Hữu kêu đau một tiếng, sau đó kinh hoảng thất thố che microphone.

Cậu sợ những âm thanh vừa rồi đã bị nghe được, tất cả mọi người trong trung tâm thao tác đều đã nghe được tiếng kêu dâʍ đãиɠ của cậu, bọn họ...... Bọn họ đều biết.

Sợ hãi trong tìиɧ ɖu͙© bị biến đổi thành thuốc kí©ɧ ŧìиɧ loại mạnh, Trình Hữu tay run lên ném máy truyền tin xuống đất, khóc bắn ra: "Ba ba!"

Tần Hàm hưởng thụ cảm giác vách trong vừa nóng vừa mềm đang mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ mình, chậm rãi không ngừng đỉnh khai thịt ruột run rẩy, không nhanh không chậm mà ra vào.

Sau cao trào Trình Hữu thất thần, cả người mềm nhũn nằm trên đài điều khiển, quần áo bị xốc lên tới xương bướm, vòng eo trắng nõn nhẹ nhàng run rẩy.

Tần Hàm cúi người hôn sau cổ Trình Hữu, thấp giọng nói: "Tiểu Hữu, nhanh chóng sinh cho ba ba một đứa con đi."

Trình Hữu rầm rì một tiếng, một cỗ tê mỏi kỳ dị lan tràn từ lỗ tai đến xương sống, giao hòa với cỗ tê mỏi ở hậu huyệt, toàn bộ thân thể đều giống như ngâm trong lu sữa bò ấm áp vậy.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn sâu vào bên trong cơ thể, Trình Hữu biểu tình hoảng hốt bưng kín bụng nhỏ của mình.

Phải...... Phải sinh cho ba ba đứa con sao?

Tần Hàm ôm vợ nhỏ tay chân vô lực vào trong ngực, thuần thục điều khiển tàu Thiên Khải trở về địa điểm xuất phát.

Lưu hiệu trưởng ở trung tâm điều khiển nghi hoặc gõ máy truyền tin: "Sao lại tắt máy rồi? Đi gọi người sửa chữa đến, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."

Ngón tay Trình Hữu vẫn hơi run, như không muốn rời xa mà nắm lấy ống tay áo Tần Hàm, mềm mại nhẹ giọng gọi: "Ba ba......"

Tần Hàm "Ừ" một tiếng, bàn tay từng chút một vuốt ve bụng mềm mại trắng nõn của vợ nhỏ, trong lòng thầm than: Tiểu Hữu, mau sinh cho ba đứa con đi, như vậy ba ba mới có thể yên tâm.

------

Lưu hiệu trưởng: Kỳ quái, sao máy truyền tin lại hỏng rồi.

Đầu dây bên kia: Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch ...