Chương 7. Nghe lén âm thanh của ba ba và mẹ nhỏ phát ra từ phòng ngủ là loại cảm thụ gì?

Tác giả: mnbvxz

Edit: Zen

-----

Tần gia.

Tần Duyên mang theo một thân mùi rượu thất tha thất thểu đi vào phòng khách

Trong nhà trống rỗng.

Tần Duyên nhìn khắp nơi một vòng. Hai tiểu tể tử kia lúc này hẳn là đang ở trường học, vậy Trình Hữu đâu? Trình Hữu đi đâu vậy?

Quản gia hơi hơi cau mày, lo lắng nói: "Đại thiếu gia, ngài có muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc không?"

Tần Duyên lạnh như băng hỏi: "Trình Hữu đâu?"

Lúc này, xe Tần Hàm đi vào cửa lớn Tần gia, Trình Hữu nhảy nhót mà từ trên xe xuống, tuy rằng thân hình nhìn qua không xong, nhưng biểu tình lại là hưng phấn vui mừng chưa bao giờ từng có.

Tần Hàm đi qua chặn ngang bế Trình Hữu lên.

Trình Hữu cười giãy giụa muốn xuống: "Người không cần ôm con, con có thể tự đi."

"Không được." Tần Hàm trong mắt cũng có một tia ý cười nhợt nhạt, cúi đầu nói nhỏ vài câu bên tai Trình Hữu, Trình Hữu tức khắc đỏ mặt, ngoan ngoãn để Tần Hàm ôm lên phòng. Giống như đôi vợ chồng mới cưới dính nhau đến đường mật ngọt ngào.

Tần Duyên thất tha thất thểu mà đứng lên.

Quản gia vội đi dìu hắn, thấp giọng nói: "Đại thiếu gia, tiên sinh nếu nhìn thấy ngài uống say nhất định sẽ lại tức giận, ngài hà tất phải xuất hiện trước mặt ông ấy."

Tần Duyên đứng tại chỗ, nhìn Tần Hàm ôm Trình Hữu đến gần.

Hắn mấy ngày nay luôn nhịn không được nhớ tới thời điểm Trình Hữu vừa mới tới Tần gia.

Ngày đó rất lạnh, Tần Hàm khoác bên ngoài quân trang một áo choàng màu xanh đậm. Trước ngực ôm một cục phình phình, Tần Thành và Tần Tịch vây lại tò mò hỏi: "Ba ba, người mang về một con thỏ sao?"

Cục tròn tròn dưới tay Tần Hàm giật giật, rất cẩn thận mà ló ra nửa cái đầu nhỏ, một đôi mắt to tròn xoe sợ hãi mà đảo tới đảo lui, như là thỏ con đến địa phương xa lạ đang khẩn trương mà quan sát xung quanh xem có gì nguy hiểm không.

Khi đó Tần Thành cũng đầu to mắt tròn xoe nhảy dựng lên chụp một cái lêи đỉиɦ đầu thỏ con, sau đó cười lớn chạy đi.

Tần Duyên không thể giống đứa trẻ bảy tám tuổi xông lên đi vỗ trán cậu. Hắn rụt rè chờ đến khi ăn xong cơm chiều, tránh ở sau bình hoa lớn cuối hành lang, nhìn quản gia đưa thỏ con vào gian phòng vừa mới dọn dẹp sạch.

Vì thế ngày hôm sau Tần Duyên liền vào gian trong phòng kia, đầy cõi lòng đúng lý hợp tình nghĩ "Đây là vợ nuôi từ bé của ta", ở trong phòng trang bị ba bốn camera theo dõi.

Khi đó Tần Duyên đang học cao trung, chuẩn bị thi vào đại học. Bởi vì Tần Hàm không phải thực tán đồng ý tưởng của hắn, nên quan hệ cha con bọn họ có chút cứng ngắc

Bất quá sau mỗi đêm khuya tĩnh lặng, Tần Duyên một bên ôn tập một bên nhìn máy theo dõi, nhìn thỏ con lúc thì nhảy nhót lúc thì an tĩnh, hắn quyết định tha thứ cho người cha bá đạo không nghĩ đến cảm thụ của con cái kia.

3 giờ sáng, Tần Duyên ngáp ngủ khép sách lại. Trong máy theo dõi, thỏ con đã ngủ ngon lành, bọc chăn ở trên giường cuộn thành một đoàn.

Thỏ con của hắn chung quy vẫn rời khỏi gian phòng kia, nhưng lại không phải là gả cho Tần Duyên hắn, hơn nữa còn lắc mình biến thành mẹ nhỏ.

Tần Duyên uống rất nhiều rượu, đầu óc hắn có chút không quá thanh tỉnh, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Trình Hữu được Tần Hàm ôm vào trong lòng.

Tần Hàm nhìn bộ dáng say khướt của hắn, biểu tình có chút không vui. Nhưng bởi vì Trình Hữu đang ở cũng không nhiều lời, chỉ nói với quản gia: "Làm Tần Duyên thanh tỉnh lại, rồi kêu hắn đến cho phòng cho ta." Nói xong liền ôm Trình Hữu trở về phòng ngủ.

Trình Hữu tựa lên vai Tần Hàm, cẩn thận liếc mắt nhìn Tần Duyên một cái, lại bị đôi mắt lạnh như băng mang theo mùi rượu của Tần Duyên trừng, Trình Hữu sợ tới mức đem đầu rụt trở về, không biết bản thân lúc nào lại chọc đến vị đại thiếu gia tính tình không tốt này.

Tần Duyên rất muốn tâm sự với Trình Hữu, muốn hỏi tiểu hỗn đản này câu dẫn cha hắn lúc nào.

Nhưng Trình Hữu không để ý đến hắn.

Tần Duyên có chút bực bội, lại có chút ủy khuất.

Hắn ngồi trên sô pha uống trà, cau mày, bắt đầu ở trong trí nhớ tìm kiếm dấu vết Trình Hữu câu dẫn cha mình.

Trước kia Trình Hữu phảng phất rất là sợ Tần Hàm, chỉ cần Tần Hàm không tìm cậu nói chuyện, cậu liền hận trông thể trốn rất xa, rất xa. Thời gian một năm lại một năm nữa qua đi, Trình Hữu vẫn khϊếp đảm mềm mại như hồi mới đến, nhìn thế nào cũng không giống như có lá gan câu dẫn Tần Hàm.

Tần Duyên không muốn tiếp thu sự thật này. Hắn đợi mười năm mới chờ được đến lúc Trình Hữu phân hoá thành Omega, mới ngắn ngủn mấy ngày, liền thành vợ của cha hắn.

Này mẹ nó là cái gì!

Tần Duyên nghiến răng nghiến lợi uống xong một ly trà lạnh, sau đó giơ tay vứt cái ly xuống nền.

Uống trà giúp hắn tỉnh hơn phân nửa, Tần Duyên rửa mặt thay quần sau đó đến thư phòng, chờ đến lúc Tần Thành Tần Tịch tan học, Tần Hàm vẫn còn chưa ra khỏi phòng ngủ.

Tần Duyên biết Tần Hàm hôm nay đại khái không rảnh tìm hắn nói chuyện, dứt khoát nhờ men say mà làm loạn trong thư phòng.

Nơi này không có văn kiện gì quan trọng, Tần Duyên tùy tiện lật xem, ở trong ngăn kéo thấy được một tấm ảnh Trình Hữu.

Bức ảnh chụp Trình Hữu hôm khai giảng cao trung, mặc đồng phục trắng xanh* mới tinh đứng ở cổng trường, ôm cặp sách lộ ra một nụ cười thẹn thùng ngoan ngoãn.

(*xanh da trời)

Tần Duyên cau mày xoa xoa vết bẩn trên ảnh chụp, kinh ngạc phát hiện đó cư nhiên là một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô cạn.

Phòng khách dưới lầu, Tần Thành và Tần Tịch lại bắt đầu cãi nhau, Tần Duyên đem ảnh chụp thả lại chỗ cũ.

Hình tượng người cha ở trong lòng Tần Duyên trở nên vi diệu, hắn đi ra khỏi thư phòng, đi ngang qua phòng ngủ Tần Hàm, liền nghe được âm thanh bên trong. Trình Hữu giọng nói có chút khàn khàn, mềm như bông khóc thút thít rêи ɾỉ: "Ưʍ...... Ba ba...... Không cần...... Không cần đến nữa...... Tiểu Hữu không được ưm a...... Ba ba...... Xin người......"

Tiếng rêи ɾỉ mềm mại của Trình Hữu giống như một cái bàn chải nhỏ, cào đến trong lòng Tần Duyên sông cuộn biển gầm. Tin tức tố điềm mỹ của Omega tràn ra từ khe cửa, dưới háng Tần Duyên thành thật mà phồng lên. Hắn không khỏi bắt đầu ảo tưởng, nếu bây giờ Trình Hữu đang ở dưới thân hắn, thân hình trắng nõn trần như nhộng, hai chân vô lực mở ra, lộ ra mắt mông* đỏ thắm ướŧ áŧ.

(* cái mắt ở mông :))

Tần Duyên lại nghĩ, bên trong tiểu nhục động nhất định vừa ướt vừa nóng, thịt trong non mềm gắt gao bọc dươиɠ ѵậŧ hắn, bị dươиɠ ѵậŧ của hắn tạc ra từng cỗ từng cỗ dâʍ ŧᏂủy̠.

"Đừng ưʍ...... A...... Đừng cắm nữa......" Trình Hữu khóc đến càng ngày càng đáng thương, "Ô ô...... Cú© Ꮒσα nhỏ sắp hỏng rồi...... Sắp bị cắm hỏng rồi......"

Tần Duyên cơ hồ có thể xuyên thấu qua cánh cửa kia nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Trình Hữu, hốc mắt hồng hồng, ủy khuất khó chịu nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống, mũi nhất định cũng khóc đến đỏ, đôi môi nở nang mềm mại như cánh hoa hơi hơi mở ra, phun ra tiếng khóc điềm mỹ. Trình Hữu bị Tần Hàm thao lâu như vậy, mắt mông nhất định đã bị thao đến sưng lên, có thể không chịu nổi nữa mà vặn eo giãy giụa, ngón chân mượt mà kéo khăn trải giường ra từng tầng nếp uốn.

Tần Duyên sắp nhịn không được, hắn muốn vọt vào đẩy cha ra, đem dươиɠ ѵậŧ của mình cắm vào trong tiểu huyệt mê người kia, hung hăng thao làm thân thể mềm mại. Rồi thao vào khoang sinh sản, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình đánh dấu cậu, làm Trình Hữu mang thai con của mình.

Trình Hữu khóc kêu: "Ba ba không cần...... Không cần hút vυ" nữa...... Không có ưʍ...... Không có sữa...... Hút không ra......"

Tần Duyên mũi nóng lên, tính chiếm hữu trời sinh của Alpha khiến hắn không thể nhịn được nữa, vừa định một chân đá văng cửa phòng ngủ của cha.

Bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Loảng xoảng" vang lớn, như là có vật khổng lồ gì rớt khỏi lầu 3 xuống sân gạch dưới đất.

Trình Hữu thét chói tai khóc lên một tiếng, thanh âm nhỏ dần.

Tần Duyên hít sâu một hơi, lý trí chậm rãi chiếm thượng phong. Hắn lặng yên không một tiếng động rời khỏi cánh cửa kia, về phòng của mình chậm rãi nhấm nháp dư vị âm thanh khóc lóc ngọt nị của Trình Hữu.

Năm phút sau, Tần Hàm quần áo chỉnh tề mặt vô biểu tình ngồi trên sô pha trong phòng khách, đối diện là Tần Thành vừa ngã gãy chân đang ngao ngao kêu đau.

Năm sáu bác sĩ bận trước bận sau bó chân cho Tần thiếu gia, khắp phòng đều là mùi thuốc gay mũi, lại vừa lúc che được hương vị tin tức tố trên người Tần Hàm.

Bác sĩ gia đình đã xử lý xong chân của Tần Thành, nhỏ giọng kiến nghị Tần Hàm vẫn nên mang thiếu gia đến bệnh viện kiểm tra một chút thì sẽ tốt hơn.

Tần Hàm lạnh nhạt nói: "Không cần kiểm tra, vĩnh viễn què như vậy cũng khá tốt, còn có thể làm nó thành thật một chút."

Tần Thành đau đến mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn còn muốn nhe răng nhếch miệng với người mình không coi là cha này: "Ngươi mẹ nó dám!"

Quản gia thức thời an bài xe đưa nhóm bác sĩ về, lưu lại không gian cho hai cha con có thể thoải mãi cãi nhau.

Cảm giác hưng phấn do thuốc giảm đau mang đến dần dần rút đi, Tần Thành rốt cuộc dưới ánh mắt nghiêm khắc của cha chột dạ một chút, cúi đầu nhìn chung quanh.

Quản gia bưng trà mới pha đến, ý đồ khiến không khí hai Alpha đang giương cung bạt kiếm hòa hoãn một chút.

Tần Hàm nói với quản gia: "Cửa sổ phòng chính nên gia cố lại, ông đi an bài một chút đi."

"Người gia cố cũng vô dụng," Tần Thành ngưỡng mũi hừ hừ, "Trình Hữu sớm muộn gì cũng là của con, không tin người chờ coi!"

Tần Hàm nói: "Rất tốt. Quản gia, ngày mai đưa Tần Thành đến trường quân đội Trung Ương báo danh, ta đã chào hỏi qua rồi."

Tần Thành nóng nảy: "Con vẫn còn bị thương chưa khỏi đâu!"

"Đến trường quân đội rồi dưỡng, nơi đó có khoa bác sĩ chỉnh hình tốt nhất khu Z," Tần Hàm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống con trai lộ ra một nụ cười trào phúng, "Tần Thành, có phải từ trước đến giờ ba ba chưa từng dạy cho con biết cái gì gọi là tự lượng sức mình? Vậy hãy để huấn luyện viên trường quân đội chậm, rãi, dạy, con, đi."

Trình Hữu ghé vào cửa thang lầu lặng lẽ quan sát trận tranh phong của hai cha con, cậu bỗng nhiên có một ý tưởng. Nếu...... Nếu mình giả danh Tần Thành tham gia quân giáo thì sao nhỉ?

Nhưng rất nhanh cậu liền đánh mất ý niệm này, thiếu gia Tần gia nếu đi trường quân đội khẳng định sẽ được nhân sĩ khắp nơi đặc biệt chiếu cố, quá dễ dàng lộ tẩy.

Còn cái cậu cần một thân phận giả mộc mạc sạch sẽ, hơn nữa còn có rất nhiều rất nhiều thuốc ức chế.

Còn phải nghĩ biện pháp lừa dối người kiểm tra sức khỏe, kiểm tra máu và X quang đều sẽ làm bại lộ thân phận Omega của cậu.

Làm sai bây giờ, nên làm thế nào đây?

Tần Hàm giáo huấn con trai xong, lên lầu bế Trình Hữu vào phòng ngủ, vừa đi vừa hỏi: "Thế nào? Nhìn em giống như không có tinh thần."

Trình Hữu lắc đầu tỏ vẻ không có gì, kỳ thật trong lòng lại sầu đến bốc lên nước đắng.

Thương nhân ở chợ đên do Trịnh Phi Vũ liên hệ kia đã đáp lại, nói trong tháng này có thể sắp xếp gặp Trình Hữu một lần, bán cho cậu một ống thuốc ức chế để dùng thử.

Nhưng nhìn xem bây giờ Tần Hàm dính cậu như vậy, cậu sao có khả năng trốn đi gặp thương nhân ở chợ đen kia được?

Tần Hàm cảm thấy đứa bé này là có tâm sự, nhưng hắn không vội hỏi. Hắn có đủ kiên nhẫn chờ Trình Hữu tự mình nói ra, tựa như việc hắn kiên nhẫn chờ đợi Trình Hữu chậm rãi lớn lên vậy.

"Tiểu Hữu, mấy ngày nữa ba ba phải đi rồi, đến chỗ khác để diễn thuyết tranh cử chức chỉ huy khu Z," Tần Hàm ôn thanh nói, "Rất xin lỗi, Tiểu Hữu. Chờ sau khi ba ba kết thúc công tác, sẽ cho em một món quà mà em thích nhất"

Trình Hữu nghĩ không còn có món quà gì mà cậu sẽ thích nhất, nhưng mà cậu vẫn rất cao hứng.

Nếu Tần Hàm rời đi, cậu rốt cuộc sẽ có thời gian chuẩn bị kế hoạch của mình.

Trước tiên nên làm gì nhỉ? Thử xem hiệu quả của thuốc ức chế, kia, hay là nghĩ biện pháp tạo một thân phận giả.

Tên giả...... Tên giả kêu Tần Đại Long cũng được.

Trình Hữu được thế giới não bổ của mình dỗ dành, vui rạo rực ôm cổ Tần Hàm làm một người vợ hiền: "Con chờ người trở về."

Tần Hàm cho cậu một chồng card: "Đây là thẻ khách quý của mấy trung tâm giải trí dành cho Omega, nếu ở nhà thấy buồn có thể đi chơi, không được chạy loạn."

Trình Hữu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong đầu đã bắt đầu hoạch định con đường đến chợ đen.

Cậu lập tức có thể lấy được thuốc ức chế có thể hoàn toàn che giấu tin tức tố của Omega!

Tiểu thiếu gia Tần Thành nhìn lén chuyện phòng the của ba ba và mẹ nhỏ, kết quả là rớt từ trên cửa sổ xuống gãy chân, gào thét lớn "Ta không đi! Ta không đi trường quân đội đâu!" Bị vệ binh của Tần Hàm nâng lên xe, suốt đêm đưa tới trường quân đội Trung Ương.

Tần Tịch ở trong phòng mình an tĩnh chơi trò chơi, thuận tiện hack máy tính của Trình Hữu, bắt đầu đọc lịch sử trò chuyện dao dịch với chợ đen.

Tần Duyên hút thuốc cả đêm.

Đêm nay, cả nhà Tần gia suốt đêm không ngủ.

----

Tần - vừa nghe vừa nhìn - Thành: Gãy chân, bị đưa đến trường quân đội.

Tần - chỉ nghe không nhìn - Duyên: Thuận lợi rút lui về phòng.

-------

Cả nhà Tần gia suốt đêm không ngủ

Phòng Tần Hàm: Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch...