Chương 5. Nếu dám chạy, ba ba sẽ đem con trói ở trên giường cả đời

Tác giả: mnbvxz

Edit: Zen

Mơ mơ màng màng ngủ đến hừng đông, Trình Hữu bị tuyết lớn trong mộng làm bừng tỉnh.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua hoa văn trên rèm cửa sổ, từng điểm loang lổ chiếu vào trên bụng nhỏ và đùi cậu.

Lưng cậu dựa vào l*иg ngực ấm áp của Tần Hàm, hậu huyệt vẫn còn chứa dươиɠ ѵậŧ thô dài kia. Tiểu huyệt có chút tê, mông thịt vừa sót vừa trướng.

Trình Hữu xoa xoa mông thịt no đủ bị chà đạp của mình, kéo thân thể đau nhức thật cẩn thận mà chui ra khỏi l*иg ngực Tần Hàm. Dươиɠ ѵậŧ lớn nửa mềm lúc này mới từ hậu huyệt rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ chậm rãi chảy ra khỏi huyệt khẩu không khép lại được, theo đùi chảy xuống.

Trình Hữu ghé vào trên giường gian nan quay đầu lại nhìn xem mông mình bị chà đạp thành cái dạng gì rồi, eo mông và trên đùi đều đầy vết xanh tím, còn có dấu hôn.

Trình Hữu cảm thấy thẹn, đem ngón tay duỗi đến giữa kẽ mông, huyệt khẩu có chút nóng, hình như là sưng lên. Cậu lấy đôi tay tách mông thịt ra, dùng sức quay đầu lại nhìn. Giữa mông thịt tuyết trắng, tiểu huyệt hồng nhạt đã bị thao thành màu đỏ thắm chín rụng, miệng khẩu có chút sưng, giống cái miệng nhỏ hơi hơi chu lên.

Tần Hàm ngủ rất say, khuôn mặt anh tuấn giống như pho tượng, phát ra tiếng hít thở trầm ổn.

Trình Hữu muốn chạy về phòng mình, xem xem thương nhân ở chợ đen kia có hồi âm cho lại không. Cậu lặng lẽ đứng lên, nâng chân lên, còn chưa có chạm đất, bỗng nhiên bị người ôm lấy eo hung hăng đè ở trên giường.

Tần Hàm nhắm mắt lại, lời nói mê sảng lẩm bẩm: "Muốn đi đâu?"

"Con...... Con......" xương hông Trình Hữu đỉnh ở trên dươиɠ ѵậŧ của Tần Hàm, cậu cảm giác được thứ đồ vật kia lại có chút ý tứ nóng lòng muốn thử, "Con muốn đi WC!"

"Phải không?" Dươиɠ ѵậŧ Tần Hàm càng ngày càng cứng, qυყ đầυ cực đại chậm rãi đi vào giữa hai chân Trình Hữu.

Trình Hữu gật đầu như gà con mổ thóc dường: "Vâng vâng vâng, chính là muốn đi WC."

Tần Hàm trước sau vẫn nhắm mắt, cũng không biết là tỉnh hay là đang nói mớ: "Không phải muốn chạy?"

Trình Hữu dùng sức lắc đầu: "Không có không có." Cậu trộm di chuyển mông, muốn né tránh đại gia hỏa kia.

"Ngoan," Tần Hàm rốt cuộc mở mắt, dùng dươиɠ ѵậŧ đang "chào cờ" chậm rãi chọc kẽ mông Trình Hữu, "Nếu dám chạy, ba ba liền đem con trói ở trên giường thao cả đời."

"Ba ba đừng...... Đừng trói con......" Trình Hữu đoán không ra Tần Hàm là đang vui đùa hay là nghiêm túc, cậu có chút bị dọa, "Con...... Con không chạy...... Ba ba đừng trói con được không......"

"Tiểu Hữu, ghé vào trên giường nhếch mông lên," Tần Hàm chụp mông nhỏ Trình Hữu phát ra tiếng bạch bạch, "Ngoan."

Trình Hữu vừa muốn mở miệng cự tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt không giận mà uy của Tần Hàm. Cậu ngoan ngoãn quỳ bò trên giường, mời chồng mới cưới hưởng dụng tiểu nộn huyệt đã sớm bị thao đến sưng lên của mình.

Trình Hữu nghĩ, bản thân cậu không thể không cảm kích Tần Hàm.

Nếu lúc trước Tần Hàm không nhận nuôi cậu, cậu đã sớm bị đưa vào trung tâm giáo dục quốc lập.

Nếu hiện tại Tần Hàm không chịu cưới cậu, cậu cũng chỉ có thể vượt qua hết quãng đời này trong viện dưỡng dục.

Điều này cùng tình yêu kém rất xa rất xa, nhưng Trình Hữu nguyện ý trả giá khiến Tần Hàm cảm thấy không bị thua thiệt khi cưới cậu. Đến nỗi trong lòng, cậu vẫn còn nhớ tới thương tên thương nhân ở chợ đen mà Trịnh Phi Vũ giúp cậu liên hệ kia, cậu vẫn chưa nhận thức được ý nghĩa của việc kết hôn và đánh dấu sẽ thay đổi cuộc đời cậu như thế nào.

Qυყ đầυ cứng rắn xông vào khoang sinh sản, địa phương mới vừa bị đánh dấu nịnh nọt mà nghênh đón dươиɠ ѵậŧ, phân bố ra từng cỗ lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Trình Hữu vẫn là có chút đau nhức, vô lực mà rêи ɾỉ: "Ưʍ...... Ba ba...... Nhẹ chút...... Quá sâu ưm a...... Người quá lớn...... Muốn...... Muốn căng hỏng rồi......"

Tần Hàm vuốt ve nơi hai người giao hợp, cắn vành tai mềm mại của Trình Hữu thấp giọng hỏi: "Tiểu Hữu nơi nào muốn căng hỏng rồi? Nói cho ba ba."

Một hàng chữ miêu tả tỉ mỉ địa phương kia trồi lên trong óc cậu, Trình Hữu liền xấu hổ đến không nhịn được mà co rút huyệt khẩu, trong mắt dâng lên hơi nước, mím chặt miệng dùng sức lắc đầu không chịu nói.

Tần Hàm đem dươиɠ ѵậŧ rút ra hơn phân nửa, nắm chặt vòng eo tinh tế mềm mại của Trình Hữu hung hăng cắm vào: "Nói."

Trình Hữu nức nở một tiếng, nước mắt không biết cố gắng mà rơi xuống. Thanh âm khàn khàn mà nức nở nói ra lời Tần Hàm muốn nghe: "Ô ô...... Tiểu Hữu...... Là c̠úc̠ Ꮒσα của Tiểu Hữu...... Sắp bị...... Sắp bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ba ba căng hỏng rồi...... Ưm a...... Ba ba......"

"Sẽ không hỏng," Tần Hàm vừa mạnh vừa tàn nhẫn mà dùng sức thọc vào rút ra, "Cú© Ꮒσα nhỏ của Tiểu Hữu vừa da^ʍ lại vừa mềm, cao hứng đến chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy, âm mao* của ba ba đều sắp bị Tiểu Hữu làm ướt hết rồi."

(*lông chỗ đó)

Trình Hữu từ lời nói của Tần Hàm phảng phất như thấy được bộ dáng của mình, tiểu huyệt sưng đỏ bị dươиɠ ѵậŧ thô to của nam nhân chống đến cực hạn, dươиɠ ѵậŧ thô to như cánh tay dập đến mông thịt cậu đều thay đổi hình dạng. Tiểu huyệt tham lam mà phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt toàn bộ nó, đại qυყ đầυ sáng bóng lung lay trong không khí một chút, lại lần nữa thọc vào trong nhục huyệt dâʍ đãиɠ của cậu.

Âm mao Tần Hàm dán lên kẽ mông ướt đẫm của Trình Hữu, thịt non giữa kẽ mông bị dập vừa đau vừa ngứa, Trình Hữu duỗi tay muốn đẩy Tần Hàm, lại bị Tần Hàm bắt lấy, cưỡng bách cậu chạm vào nơi giao hợp của hai người.

"Tiểu Hữu, sờ xem dươиɠ ѵậŧ của ba ba có to không?" Tần Hàm lấy tay Trình Hữu từng chút vuốt ve miệng huyệt bị căng ra đến mức tận cùng.

Ngón tay bị bắt cảm thụ hậu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ thô to của mình, Trình Hữu xấu hổ đến trực tiếp khóc lên: "Không muốn sờ...... Ba ba con không muốn sờ nơi đó...... Ô ô...... Con không muốn sờ......" Kí©h thí©ɧ quỷ dị tại đầu ngón tay làm trước mắt Trình Hữu xuất hiện từng đợt trắng bệch, cậu vẫn không ngừng khóc, không biết mình bắn ra lúc nào, không biết Tần Hàm kết thúc lúc nào.

Thời điểm Trình Hữu tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, cậu đỡ eo và bụng thập phần không khoẻ, hai chân run lên, mũi chân chậm rãi chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Lúc này Tần Hàm khẳng định đã đi làm, Trình Hữu ngồi ở mép giường mơ mơ màng màng, sau khi do dự một chút liền gọi điện cho quản gia: "Bác quản gia, bác có thể lấy một bộ quần áo lên cho con không không?"

Quản gia ôn nhu trả lời: "Trình phu nhân, ngài chờ một lát."

Cách xưng hô này làm Trình Hữu có chút biệt nữu, ngón chân cậu cọ tới cọ lui trên sàn nhà, ngón chân trắng như tuyết rất nhanh bị đông lạnh đến có chút đỏ.

Cửa phòng mở ra, người tiến vào lại không phải là quản gia.

Tần Hàm hôm nay không mặc quân trang, cúc áo sơmi bị cài đến lung tung rối loạn. Hắn ngồi bên mép giường, ôm Trình Hữu trở vào trong chăn.

Trình Hữu sợ Tần Hàm nhắc tới bất kỳ chuyện gì tối hôm qua, nhanh chóng tìm đề tài để nói chuyện: "Ba...... Quần áo của ba sao lại thế này?"

Tần Hàm vẻ mặt như đại gia dang hai tay dựa vào đầu giường, nhướng mày với Trình Hữu: "Con sửa lại cho ta đi."

Trình Hữu cảm giác hôm nay Tần Hàm có chút không giống bình thường, trong lòng hồ nghi. Nhưng mà cậu vẫn quyết định tiếp tục đóng vai một tiểu bạch thỏ hiền lương thục đức, cậu quỳ gối trên giường dịch đến bên chân Tần Hàm, cúi người cởi bỏ toàn bộ cúc áo bị cài đến lung tung rối loạn, sau đó cài từng nút về đúng vị trí của nó.

Từng khối cơ ngực và cơ bụng rắn chắc phồng lên của Tần Hàm bị giấu ở dưới áo sơmi, Trình Hữu ghen ghét đến nỗi răng đều lên men. Cậu nằm mơ cũng muốn luyện ra được một thân cơ bắp như vậy, mặc vào quân phục chuyên đi phi thuyền. Tốt nhất là phi thuyền chiến đấu, trong ngân hà vô tận mở ra đại pháo ra bắn loạn khắp nơi.

Kia soái đến thật là ngưu bức.

Nghĩ đến những phi thuyền chiến đấu to lớn kia chỉ được nhìn thấy trên màn hình, Trình Hữu không nhịn được, một bên cài cúc một bên thử thăm dò hỏi: "Ba ba, con nghe nói...... Nghe nói khi tàu Thiên Khải vừa mới được phát minh ra, ba là người bay thử?"

Tần Hàm hôm nay tâm tình tốt, vuốt mái tóc mềm như bông của Trình Hữu không chút để ý nói: "Thế nào, muốn đi chơi?"

Trình Hữu đôi mắt "Tạch" mà sáng lên một chút, nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ đến quy định Omega không thể đến quân khu, liền mất mát mà gục đầu xuống, tiếp tục lăn lộn với cúc áo Tần Hàm.

"Muốn đi liền nói," Tần Hàm đem vợ nhỏ mới cưới ôm vào trong l*иg ngực, "Nghỉ ngơi mấy ngày, ta mang con đi chơi."

Trình Hữu bị kinh hỉ bất thình lình đập đến đầu váng mắt hoa không dám tin tưởng, hai mắt thẳng mà nhìn chằm chằm Tần Hàm, hoài nghi bản thân nghe nhầm.

Tần Hàm nhìn Trình Hữu, bị tiểu bộ dáng kia làm cho tâm tình vui sướиɠ, ôm hôn một cái, đùa Trình Hữu: "Vậy Tiểu Hữu có phải hay không nên báo đáp cho ba ba một chút?"

Tiểu huyệt của Trình Hữu tối hôm qua mới vừa bị hung hăng sử dụng lúc này vẫn còn sót và tê, cậu theo bản năng mà bưng kín mông, nửa thật nửa giả mà lắc đầu tỏ vẻ sợ hãi.

Tần Hàm lấy tay Trình Hữu ra, thay bằng bàn tay to rộng của mình, xoa hai cánh mông trắng nõn mượt mà như xoa hai cục bột.

Trình Hữu sợ bản thân bị xoa đến phát ra tiếng gì dâʍ đãиɠ, cậu cắn môi sống chết không chịu phát ra tiếng.

"Hoảng cái gì," Tần Hàm thấp giọng đùa cậu, "Mông nhỏ này chính là tâm can bảo bối của ba ba, ta mới luyến tiếc chơi hỏng trong một đêm."

Trình Hữu bị bốn chữ tâm can bảo bối chọc đến trái tim run rẩy, buồn không hé răng mà ôm cổ Tần Hàm.

Tần Hàm nói được thì làm được, thật sự mang Trình Hữu đi quân khu.

Trình Hữu kích động đến mức tin tức tố bay loạn khắp nơi, không thể không uống mười mấy viên thuốc ức chế.

Nhưng hương vị ngọt ngào của Omega vẫn làm cho ánh mắt của các quan quân Alpha ở trung tâm chỉ huy thường thường nhìn đến bên này.

Trình Hữu không rảnh lo ánh mắt của những người khác, vừa lấy được quyền hạn liền vọt vào sân bay, túm lấy góc áo Tần Hàm nhảy nhót lung tung: "Chúng ta làm sao để lên tàu Thiên Khải?"

Người phụ trách nói: "Tàu Thiên Khải ở ngay phía trước."

Trình Hữu sửng sốt. Phía trước có một phi thuyền loại nhỏ cổ xưa đơn giản, nhưng thân máy và mấy cái giống như là pháo ống nhìn vẫn thập phần khốc huyễn.

Tần Hàm nói: "Đó chính là tàu Thiên Khải."

Trình Hữu ngơ ngẩn hỏi: "Tàu Thiên Khải không phải...... Không phải là ở trên trời sao, là tiểu quang cầu vẫn luôn quay xung quanh tinh cầu Thiên Khải."

Tần Hàm nói: "Đó là trạm không gian PZ-1287, phi thuyền chiến đấu không có khả năng luôn ở trên không. Nhưng nếu người dân cho rằng đó là chiến thần Thiên Khải, chính phủ cũng cảm thấy chuyện này khá tốt, thậm chí trong một lần hội nghị còn muốn đổi tên trạm không gian PZ-1287 thành trạm không gian Thiên Khải."

Trình Hữu có chút thất vọng. Cậu cơ hồ là coi tiểu quang cầu kia thành tàu Thiên Khải, là tín ngưỡng suốt đời của mình, nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bản thân sẽ chinh phục được phi thuyền được coi là chiến thần kia.

Không nghĩ tới từ đầu đến cuối đều là cậu nhìn nhầm.

Tàu Thiên Khải chân chính một chút cũng không giống ngôi sao, nó tựa như một chiếc phi thuyền chiến đấu bình thường nhất, lẳng lặng nằm tại vị trí không bắt mắt ở sân bay.

Đường cong bên trong phi thuyền tất cả đều là kim loại sắc lạnh.

Tần Hàm thuần thục mà ngồi ở vị trí điều khiển, giơ tay đón Trình Hữu: "Lại đây ngồi."

Trình Hữu ngồi ở bên cạnh, cậu cảm thấy hôm nay Tần Hàm thật sự là không giống thường ngày, không còn là chủ gia đình cao cao tại thượng, mà nhìn qua có chút...... Có chút tản mạn.

Tần Hàm nhéo nhéo cằm Trình Hữu cằm: "Mông xoắn đến xoắn lại làm gì, lại ngứa?"

Trình Hữu lại đỏ mặt, cầm tay Tần Hàm ra khỏi cằm mình, đem tay hắn ấn lên đài thao tác: "Nhanh lên nhanh lên."

Hôm nay chính là vì mang tiểu hài nhi đi chơi, Tần Hàm định vị một địa phương không xa không gần, cho phi thuyền tự chạy đến đó.

Lúc đầu mặt Trình Hữu có chút trắng bệch, nhưng sau một lúc liền lập tức sinh long hoạt hổ mà chạy tán loạn trong phi thuyền, chạm nơi này, chọc chọc nơi đó.

Không cẩn thận đυ.ng vào một chốt mở, cửa trước mặt bỗng nhiên mở ra hai bên.

Trình Hữu sợ hãi: "Ba!" Vừa muốn quay đầu lại, lại vừa lúc đâm vào l*иg ngực kiên cố của Tần Hàm, thái dương cộm vào huân chương trên ngực một chút. Trình Hữu nhìn thấy phía sau cánh cửa là một cái tường kính, nhẹ nhàng thở ra xoa cái trán phiếm hồng oán giận, "Ba người bỗng nhiên xuất hiện làm con sợ muốn chết."

"Là ba ba dọa con sao?" Tần Hàm đem Trình Hữu lên trên tường kính, cúi đầu, "Tiểu Hữu, nói cho ba ba, con muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì......" Trình Hữu nhỏ giọng nói thầm, "Con chính là...... Chính là tò mò."

"Đối với phi thuyền này tò mò?" Tần Hàm như suy tư cái gì, tùy tay gãi gãi cằm Trình Hữu, cười như không cười mà nói, "Tiểu Hữu, nơi nơi sờ loạn không bằng nghĩ cách lấy lòng ba ba một chút, ta mới là người duy nhất có thể dạy con lái Thiên Khải."

---------

Chương sau: Một bên học lái phi thuyền, một bên bạch bạch bạch