Chương 4. Ba ba: "Người cũng đã gả cho ta, con còn muốn về phòng nào làm bài tập, hửm?"

Tác giả: mnbvxz

Edit: Zen

"Có chuyện gì vậy?" Tần Hàm mặt vô biểu tình ôm hai tay đứng trước cửa, nhìn Tần Thành rồi lại nhìn Trình Hữu.

Trình Hữu hít sâu một hơi, ở trong lòng thầm đếm: "Ba, hai, một......" Cái mũi dùng sức hít một cái, hai giọt nước mắt lạch cạch rớt xuống giường, trưng ra vẻ mặt ủy khuất, bộ dáng đáng thương sợ hãi đến không nói nên lời nhìn Tầm Hàm.

Tần Hàm vốn dĩ một bụng lửa giận khi lãnh địa bị xâm phạm, sau khi nhìn thấy hai giọt nước mắt làm bộ làm tịch của Trình Hữu liền thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hắn lạnh nhạt liếc Tần Thành một cái: "Con tới thư phòng giải thích rõ ràng cho ta."

Tần Hàm là một người rất ít khi dạy bảo con cháu trong nhà. Bị sự uy nghiêm của hắn bức bách, bọn nhỏ cũng từ nhỏ đã rất hiểu chuyện mà không gây ra chuyện gì lớn cần phụ huynh đến giải quyết.

Giờ phút này Tần Thành đứng trong thư phòng của cha, trên mặt lúc xanh lúc trắng, cắn răng không lên tiếng.

Tần Hàm ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Một tiếng, lại một tiếng.

Tần Thành bị những âm thanh đó làm cho lòng càng thêm hoảng, hắn tính toán đánh đòn phủ đầu, đúng lý hợp tình mà kêu: "Ba, con sẽ không nhận sai!"

Tần Hàm ngẩng đầu, biểu tình bình tĩnh nhìn con của mình: "Con làm sai chuyện gì à?"

Giọng Tần Thành như đã rống lên, dứt khoát căng da đầu tiếp tục rống: "Cha vẫn còn chưa kết hôn với Trình Hữu, nếu con đánh dấu anh ấy, anh ấy chính là của con."

"Không tồi, lá gan rất lớn, năng lực hành động cũng rất mạnh," Tần Hàm nhìn ảnh chụp Trình Hữu trên bàn, nhàn nhạt nói, "Cho nên ta quyết định trước tiên đưa con vào trường quân đội Trung Ương, chờ đủ 18 tuổi đại khái sẽ trở thành sĩ quan."

Tần Thành nóng nảy: "Cha dựa vào cái gì mà bắt con vào trường quân đội! Con vẫn còn là vị thành niên, không phù hợp tiêu chuẩn chiêu sinh của trường quân đội!"

Tần Hàm không để ý tới hắn, trực tiếp gọi điện thoại: "Lão Lưu, là tôi, Tần Hàm. Thằng con trai của tôi, không phải Tần Duyên, là thằng ba, tôi muốn đưa nó đến đội của ông để rèn luyện...... Đúng, mấy ngày nữa sẽ đi."

Tần Thành trợn mắt há hốc mồm.

Tần Hàm cắt đứt điện thoại, cười như không cười thưởng thức biểu tình của con trai: "Ta nói tiêu chuẩn phù hợp, tức là tiêu chuẩn phù hợp."

Tần Thành trợn mắt giận nhìn cha: "Người đây là lạm dụng tư quyền!"

"Không sai, sau đó thì sao?" Tần Hàm biểu tình trở nên lạnh lẽo, "Con vẫn là ngoan ngoãn lăn đến trường quân đội đi, chờ con suy nghĩ rõ ràng quan hệ của mình và Trình Hữu, ta sẽ suy xét đến việc thả con về."

Trình Hữu đang ở trong phòng tìm tòi về thuốc ức chế trong chợ đen, liền nghe được ở thư phòng trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh rung trời của Tần Thành: "Con sẽ không đến trường quân đội, chết cũng không đi!"

Trình Hữu một quyền đập lên bàn phím, trong lòng cậu bỗng nhiên khổ sở đến muốn mạng.

Tần Thành chết cũng không chịu đi trường quân đội, còn cậu cho dù liều mạng cũng không bắt được con đường sống duy nhất này.

Trình Hữu ngồi trên giường ôm máy tính, trước đó lưu manh huynh đệ nhắn tin cho cậu nói đã liên hệ được một thương nhân trong chợ đen chuyên buôn bán súng ống, có lẽ có thể giúp cậu lấy được mã quyền hạn.

Trình Hữu ngơ ngẩn nhìn mấy dòng chữ trên màn hình.

Các huynh đệ còn chưa biết cậu đã biến thành một Omega, mọi người đều cho rằng Trình ca có phải là muốn mua bán lớn hàng cấm gì hay không.

Trình Hữu đôi mắt có chút chua sót, sau khi phân hoá, tình cảnh tuyệt vọng cùng ủy khuất làm cho tuyến lệ trở nên yếu ớt bất kham, hơi không chú ý liền sẽ rớt nước mắt.

Tiếng đập cửa vang lên, là quản gia Tần gia.

Quản gia tươi cười ôn hòa đưa bữa sáng cho Trình Hữu, mỉm cười nói: "Trình thiếu gia, hy vọng hôm nay ngài có tâm tình tốt. Khoảng chín giờ tiên sinh sẽ mang ngài đến cục quản lý để đăng ký kết hôn."

Thủ tục đã sớm làm tốt, Tần Hàm mang về một đống văn kiện không biết để làm gì kêu Trình Hữu ký tên, sau khi ký trong quan hệ hôn nhân liền có hiệu lực.

Tần Duyên tối hôm qua sau khi rời đi vẫn không về nhà, Tần Tịch cũng không thấy bóng dáng.

Khi Trình Hữu chỉ mới vừa đi lên cầu thang, liền nhìn thấy Tần Thành ở trên lầu lộ ra nửa cái đầu, trong mắt là quang mang khi dã lang nhìn thấy con mồi. Đôi mắt xanh lè thập phần khϊếp người.

Tần Hàm đặt bàn tay lên vai Trình Hữu, hỏi: "Sao vậy?"

Trình Hữu lắc đầu, không dám nói ánh mắt vừa rồi của Tần Thành thật sự có chút dọa đến cậu. Cậu nhỏ giọng nói: "Ba, con...... Con về phòng làm bài tập đây." Nói xong định chạy, lại bị Tần Hàm một phen túm trở về ấn vào trong l*иg ngực.

Dòng khí ẩm ướt nóng rực chui vào lỗ tai, âm thanh trầm thấp của nam nhân dán trên vành tai vang lên: "Người cũng đã gả cho ta, con còn muốn về phòng nào làm bài tập, hửm?"

Trình Hữu chân mềm đến thiếu chút nữa không đứng được, thanh âm phát run, nói năng lộn xộn: "Chúng ta...... Ba...... Chúng ta...... Con cho rằng...... Chúng ta chỉ là...... Con cho rằng......"

"Cho rằng cái gì?" Tần Hàm trong thanh âm phảng phất có một chút ý cười, "Tiểu Hữu, ba ba không thích làm chuyện từ thiện không có hồi báo, con hiểu không?"

Trình Hữu rất muốn làm bộ không hiểu, nhưng hương vị trên người Tần Hàm lại làm cậu rất muốn dựa vào. Muốn dựa vào l*иg ngực rộng lớn của nam nhân, an tâm mà thừa nhận giao cho Tần Hàm hết thảy. Một chút lý trí còn sót lại làm Trình Hữu gian nan mà nói ra được một câu kháng cự cuối cùng: "Ba ba, con thật sự...... Con thật sự muốn đi làm bài tập."

"Không cần làm," Tần Hàm ôm Trình Hữu lên như ôm một đứa bé, "Đêm nay Tiểu Hữu cái gì cũng không được làm, phải chuyên tâm báo đáp ba ba, nghe hiểu không?"

Trình Hữu bị Tần Hàm ôm vào phòng ngủ. Nơi này khắp nơi đều có vị tin tức tố của Tần Hàm, rỉ sắt, thuốc lá và rượu mạnh.

Tần Hàm đặt con nuôi lên giường lớn mềm mại. Hắn ngày thường đều ngủ trên giường ván gỗ, cái nệm này là đặc biệt chuẩn bị cho Trình Hữu.

Trình Hữu run rẩy đôi lông mi dài, chân tay luống cuống cứng đờ dưới thân Tần Hàm.

"Tiểu Hữu, rất sợ sao?" Tần Hàm nhẹ nhàng chải chuốt lại tóc rối trên trán con nuôi, giống như một người cha ôn nhu, lại ăn sóc như tình nhân.

Trình Hữu thành thật gật gật đầu. Cậu rất sợ hãi.

Chuyện này không giống với kỳ động dục mất lý trí, cậu giờ phút này vô cùng thanh tỉnh mà cảm thụ được tìиɧ ɖu͙© đang chậm rãi dâng lên trong thân thể, thấp thỏm và sợ hãi đều thuốc thôi tình tốt nhất.

"Đừng sợ, Tiểu Hữu," Tần Hàm chậm rãi cởi bỏ cúc áo sơ mi Trình Hữu, "Con còn nhớ ngày đó không, đem thân thể giao cho ba ba, đừng sợ, con sẽ cảm thấy rất thoải mái."

Cúc áo một cái lại một cái bị cởi bỏ, đầṳ ѵú phấn nộn trong không khí lạnh đứng thẳng lên, đáng thương hề hề mà run bần bật.

Trình Hữu là thật sự luống cuống, vô thố mà nắm lấy một ngón tay Tần Hàm: "Ba ba! Con...... Con không được...... Không được......"

"Tiểu Hữu," Tần Hàm kiên nhẫn trấn an lần đầu tiên của vợ nhỏ, "Con cần phải học được cách tiếp thu chuyện này" hắn cúi xuống ép toàn bộ Trình Hữu lên nệm mềm mại, ngậm lấy hai cánh môi mềm mại nhẹ nhàng liếʍ cắn, "Như vậy khá hơn chút nào không?"

Trình Hữu khẩn trương mà nuốt nước miếng: "Vẫn...... Vẫn tốt......" Nụ hôn kia kỳ dị mà trấn an cậu, cảm xúc thấp thỏm dần dần bị niềm an bình kỳ dị thay thế. Trình Hữu hít hít mũi, nhỏ giọng nói, "Ba ba...... Kia...... Vậy người nhẹ một chút...... Được không......"

"Được." Tần Hàm từng chút từng chút lột quần áo Trình Hữu ra, vợ nhỏ rất nhanh liền trần trụi nằm dưới thân hắn.

Giống thỏ con vừa trắng vừa mềm.

Tần Hàm tách hai chân Trình Hữu ra, tiểu nhục động màu hồng phấn giữa kẽ mông bởi vì khẩn trương mà co rút lại. Tần Hàm dùng ngón tay khảy nếp uốn trên miệng huyệt, một chút thịt ruột đỏ thắm như ẩn như hiện trong nhục huyệt.

Trình Hữu phát ra một tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, ngón tay nắm lấy ga trải giường dưới thân, bởi vì dùng sức quá mức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Tần Hàm thử thăm dò đi vào một đốt ngón tay, nhục động ướŧ áŧ chậm rãi bao lấy ngón tay hắn, lòng bàn tay dính dính nhớp nhớp dâʍ ŧᏂủy̠. Tần Hàm cười khẽ, âm thanh trầm thấp cuốn theo nhiệt khí chui vào tai Trình Hữu: "Tiểu Hữu, nhanh như vậy liền phát da^ʍ?"

Trình Hữu phát ra một tiếng hừ nhẹ muốn khóc, xấu hổ đến nhẹ nhàng vặn vẹo giãy giụa: "Đừng...... Đừng nói nữa......"

Tần Hàm bắt lấy hai tay Trình Hữu, làm chính cậu tự đem hai chân tách ra nâng lên, ở giữa lộ ra mật huyệt mê người.

"Tiểu Hữu, đem chân nâng lên," Tần Hàm hôn nhẹ gương mặt nhỏ mềm mại của vợ nhỏ, lẩm bẩm, "Ba ba phải khai bao cho con."

Trình Hữu run rẩy mở lớn đôi mắt, sợ hãi nhịn không được tò mò mà nhìn xuống dưới háng Tần Hàm. Tức khắc đem khuôn mặt nhỏ của mình dọa đến trắng bệch, nước mắt rớt xuống còn không giả dối nữa, thật sự là bị dọa khóc.

Dươиɠ ѵậŧ Tần Hàm cơ hồ to như cánh tay Trình Hữu, qυყ đầυ cực đại giống như trứng ngỗng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đỉnh trên đùi Trình Hữu.

"Ba...... Ba ba...... Này không được...... Thật sự không được......" Trình Hữu nước mắt hàng thật giá thật lạch cạch lạch cạch rớt xuống, "Con sẽ chết...... Ba ba...... Xin người không cần...... Con thật sự sẽ chết......"

Bàn tay to rộng của Tần Hàm nhẹ nhàng chạm lên cần cổ mảnh khảnh của Trình Hữu, không dùng sức, chỉ là ấn Trình Hữu ở trên giường làm cậu giãy giụa không thoát ra được. Tần Hàm một tay khác đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình, qυყ đầυ cực đại nhắm ngay tiểu huyệt đã ướt đẫm, chậm rãi đỉnh đi vào.

Trình Hữu nức nở ngửa đầu mồm to thở dốc: "Quá lớn...... Ô ô...... Ba ba...... Thật trướng...... Muốn căng hỏng rồi......" Tiểu huyệt bị chống đến cực hạn sau lại có một chút đau đớn tê dại. Cũng không có đau đến không chịu nổi, nhưng Trình Hữu lại cảm giác bản thân ngoài ý muốn mà ra vẻ, cậu ủy khuất ngửa đầu nhìn thân thể Tần Hàm càng ngày càng gần, không kiêng nể gì mà khóc lên, "Ngươi hỗn đản...... Ô ô...... Đau chết mất...... Ba ba là hỗn đản...... Tần Hàm ta hận ngươi ưm a......" Cậu càng khóc càng hung, đôi tay lại ngoan ngoãn tách hai đùi mình sang hai bên, tiểu huyệt xử nam lần đầu tiên gian nan mà chậm rãi nuốt vào qυყ đầυ cực đại của Tần Hàm.

Huyệt khẩu bị căng đến nhìn không thấy nửa điểm nếp uốn, mông thịt và đùi không ngừng run rẩy.

Trình Hữu khóc đến thiếu oxy, thần trí mơ hồ mà nghĩ: "Thế nào mà vẫn còn đi vào...... Cái đó rốt cuộc là có bao nhiêu dài......"

Tần Hàm cảm giác qυყ đầυ đỉnh tới một chỗ thịt non, hắn hít sâu một hơi, liền dùng chiều sâu này bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra.

Trình Hữu khóc đến không còn sức lực, xụi lơ ở trên giường nhỏ giọng rầm rì: "Ưʍ...... Thật sâu...... Chậm một chút ưm a...... Thật sâu a......"

Tần Hàm càng động càng nhanh, Trình Hữu có chút chịu không nổi, nghẹn ngào rêи ɾỉ: "Chậm một chút a ha...... Chậm...... Chậm một chút...... Ba ba...... Xin người...... Ba ba......"

Huyệt khẩu màu hồng phấn bị ma sát thành màu đỏ thắm tươi đẹp, từng cỗ lớn dâʍ ŧᏂủy̠ theo động tác thọc vào rút ra mà bị tràn ra bên ngoài, phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp.

Tần Hàm dùng qυყ đầυ hung hăng nghiền nát cục thịt mềm kia, một bên ma sát một bên nói nhỏ: "Tiểu Hữu, trong chốc lát con sẽ cảm thấy có chút đau, kiên nhẫn một chút."

Trình Hữu theo bản năng mà muốn chạy, lại bị Tần Hàm ngang ngược ấn lại chỗ cũ. Qυყ đầυ cứng rắn hung hăng đỉnh khai cục thịt mềm kia, vọt vào trong khoang sinh sản tùy ý quấy loạn.

Trình Hữu thét chói tai che lại bụng, ngón chân co rút, côn ŧᏂịŧ vẫn luôn không có đυ.ng vào run rẩy bắn ra.

"Đau...... Đau quá...... Ba ba...... Bụng con đau......" Trình Hữu khóc đến vừa đáng thương vừa ủy khuất.

Tần Hàm đem dươиɠ ѵậŧ nguyên cây cắm vào, qυყ đầυ càng trở nên hung ác mà đỉnh lộng vách trong khoang sinh sản. Đôi tay hắn giữ chặt vòng eo tinh tế mềm mại của vợ nhỏ: "Tiểu Hữu, sau khi bị ba ba đánh dấu liền sẽ không đau nữa, ngoan."

Trình Hữu nỗ lực ngoan ngoãn mà không giãy giụa, ngón tay nhỏ đều run run.

Dươиɠ ѵậŧ lớn trong thân thể bỗng nhiên trướng đại, sau khi hung hăng thọc vào rút ra vài cái, một cỗ nhiệt dịch nóng bỏng đánh sâu vào trên vách tử ©υиɠ mềm mại. Trình Hữu khóc đến trước mắt biến thành màu đen, côn ŧᏂịŧ vốn mềm lại run rẩy bắn ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cỗ nhiệt lưu kia liên tiếp không ngừng mà cọ rửa vách tử ©υиɠ, Trình Hữu cảm giác chính mình sắp bị Tần Hàm bắn chết.

Không biết qua bao lâu, Tần Hàm mới bắn xong. Hắn cảm thấy mỹ mãn mà cúi người ngửi những hương vị thuộc về mình trên cổ Trình Hữu, lại hôn hôn vợ nhỏ đã không thể thừa nhận nổi mà hôn mê.

Tiểu gia hỏa vừa điềm mỹ vừa ngon miệng này, rốt cuộc cũng chân chân chính chính thuộc về hắn.

-------

Trình Hữu: Con sắp bị bắn chết.

Tần ba: Ừm, là sắp bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba ba bắn chết.

Trình Hữu: ( ̄ヘ ̄;)