Chương 3. Gả cho ba ba là biện pháp đơn giản nhất

Tác giả: mnbvcxz

Trình Hữu gần đây luôn trốn tránh Tần Hàm.

Mặc kệ tự mình thôi miên bao nhiêu lần "Cha nuôi chỉ là dùng tay giúp mình giải quyết vấn đề một chút thôi", Trình Hữu vẫn cứ hễ nghe được tiếng bước chân của Tần Hàm là sẽ mặt đỏ chột dạ chạy trối chết.

Còn may Tần Hàm rất bận, Trình Hữu chỉ cần trước mười giờ tối trốn về phòng, liền sẽ không đυ.ng phải Tần Hàm mới đi làm về.

Trong phòng khách Tần Thành và Tần Tịch giống như có chuyện gì với nhau mà làm rùm beng hết cả lên. Theo tuổi ngày càng lớn, bọn họ đã không giống như hồi mới bắt đầu phân hoá, mỗi ngày đều đem đối phương tẩn đến mặt mũi bầm dập, còn bây giờ chỉ biết đứng cách nhau 3 mét trở lên mà chửi.

Trình Hữu có chút bực bội xoa trán, nghĩ thầm trên thế giới này vì sao lại có loại sinh vật Alpha giống như dã thú chưa hóa thành người như vậy, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho bọn họ dựng thẳng cả lông tóc lên nhe răng nhếch miệng với đối phương.

Âm thanh khắc khẩu đột nhiên im bặt, Tần Thành cùng Tần Tịch không biết vì sao không hẹn mà cùng câm miệng lại.

Trình Hữu vội vàng đóng lại máy tính từ trên giường nhảy dựng lên, chân tay lúng túng đứng ở giữa phòng.

Âm thanh quân ủng dẫm trên thang lầu, từng chút, từng chút. Tần Hàm đi tới hành lang, tiếng bước chân càng ngày càng gần, hắn dừng lại trước phòng cậu.

Trình Hữu lại ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu mạnh. Hương vị kia rất nhạt, nhưng lại ảnh hưởng đến mỗi một tế bào thần kinh của cậu, bức bách toàn thân da thịt nhớ lại cảm giác vui sướиɠ bị chạm đến.

Âm thanh Tần Hàm trầm thấp vang lên: "Trình Hữu, đến thư phòng của ta một chuyến."

Trình Hữu căng da đầu đi vào thư phòng, phát hiện ghế sô pha đã thay bộ mới.

Tần Hàm hút thuốc.

Trình Hữu ngơ ngẩn. Tần Hàm là cái người quá mức tự hạn chế, hắn chưa bao giờ hút thuốc, cũng không cho phép những người khác hút thuốc trong nhà.

Nhưng lúc này trong thư phòng lại sương khói lượn lờ, Tần Hàm khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Trình Hữu ngoan ngoãn đứng ở kệ sách, những hương vị không rõ là khói thuốc hay là tin tức tố làm cậu có chút choáng váng.

"Trình Hữu, thủ tục chuyển trường của con đã xong," Tần Hàm đem một chồng tư liệu đẩy đến trước mặt cậu "Ngày mai con sẽ đến trường Omega báo danh."

Trình Hữu biết thân thể của mình đã xảy ra biến hóa. Cậu bài xích này hết thảy, vừa lo âu vừa phẫn nộ.

Nhưng cậu lại chỉ có thể tiếp nhận tập tài liệu kia, chết lặng mà lật xem bảng biểu nhập học đã được điền đầy đủ.

Tuổi, giới tính, ngày phân hoá, không có phối ngẫu.

Omega qua 18 tuổi mà chưa có phối ngẫu, sẽ bị cưỡng chế mang đến viện dưỡng dục.

Tới Tần gia mấy năm nay, Trình Hữu luôn nỗ lực sắm vai một con nhỏ trắng nhỏ không có lý tưởng không có dục cầu, cậu mỗi một ngày đều tận lực không khiến Tần Hàm cảm thấy mình là một phiền toái nhỏ.

Khói thuốc hun đau mắt cậu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt đỏ bừng.

Cứ như vậy...... Xong đời sao?

Mộng trưởng tiến vào trường quân đội tan biến, cậu sẽ ở trong trường Omega vượt qua quang thời gian an bình còn sót lại không nhiều lắm, sau đó bị cưỡng chế đến viện dưỡng dục.

Trình Hữu không dám tưởng nơi đó có bao nhiêu đáng sợ.

Tần Hàm bật lửa châm điếu thuốc thứ hai, không nói gì. Tròng mắt màu đen bình tĩnh không gợn sóng, hắn đang đợi Trình Hữu ổn định lại cảm xúc.

Hắn tin tưởng sau khi bình tĩnh lại, Trình Hữu sẽ đưa ra được một lựa chọn đủ lý trí.

Trình Hữu vò bảng biểu trong tay, trong đầu, màn đêm tuyệt vọng như có một ánh sáng nhạt nhòa chói lên. Nhưng cậu lại không dám tới gần, chỉ dám thấp thỏm mà ở sâu bên trong run rẩy ngón tay, thăm dò xem đó là đến tột cùng là ngọn lửa cứu mạng hay là ánh sáng tử vong. Trình Hữu nhìn đôi mắt bình tĩnh của Tần Hàm, vô pháp ức chế âm thanh nức nở của mình: "Ba ba...... Con...... Con nên làm thế nào ......"

Tần Hàm dập tắt thuốc, nhìn về phía con nuôi của hắn. Cánh môi mềm mại của Trình Hữu mấp máy khóc nức nở, khóe mắt chứa đầy nước mắt gian nan nhịn lại không cho chảy xuống. Cậu mềm mại như vậy, bất lực như vậy, bả vai gầy gò run rẩy, sợ hãi vô thố mà khóc thút thít cầu xin.

Tàn thuốc ấn ở trên mặt bàn, đốt ra một hố nhỏ màu đen.

Tần Hàm nói: "Con có thể gả cho một Alpha, một Alpha có đủ năng lực và địa vị để có được con."

Ngọn lửa ấm áp phấp phới lay động trong thế giới hắc ám. Nước mắt Trình Hữu dọc theo gương mặt non mềm chảy xuống, khóe miệng lại mang theo một tia tươi cười không thể thấy.

"Ba ba......" Trình Hữu khóc lóc lắc đầu, "Con...... Con không làm được...... Con sao có khả năng làm được chuyện này......"

Tần Hàm đứng dậy, trên cao nhìn xuống nhè nhẹ vỗ về sống lưng run rẩy do khóc của con nuôi, thanh âm bình tĩnh như là đang đưa ra một kiến nghị nhỏ bé không đáng kể: "Biện pháp đơn giản nhất, đó chính là gả cho ta."

Trình Hữu ngẩng mặt, nước mắt dừng ở trên xương quai xanh đang run nhè nhẹ. Gương mặt trắng nõn bởi vì khóc thút thít mà biến thành đáng thương hồng nhạt mê người, hốc mắt đỏ bừng ướt dầm dề, trong mắt là ánh nước bất lực.

Tần Hàm không chút để ý mà lui về sau nửa bước, trong mắt có một chút ý cười dung túng và sủng nịch. Hắn luôn thưởng thức tiểu tâm cơ giấu sau hàng nước mắt của đứa con nuôi này.

Trình Hữu nước mắt lưng tròng mà ngửa đầu nhìn Tần Hàm, Tần Hàm biểu tình quá bình tĩnh, cậu một chút manh mối cũng nhìn không ra. Trình Hữu nhận thua, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo quân trang Tần Hàm, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Ba ba...... Con...... Con không muốn đi viện dưỡng dục......"

Tần Hàm bàn tay to cầm lấy ngón tay trắng nõn của Trình Hữu, nhàn nhạt nói: "Buổi chiều kêu quản gia mang con đi làm kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân."

Trình Hữu rưng rưng gật đầu.

Cậu nghĩ, một màn này coi như là xong.

Còn có thể thế nào nữa?

Về sau nên thế nào thù thế nấy.

Vì chuyện này, buổi tối Tần Hàm cố ý về nhà sớm hơn một chút để dùng cơm chiều.

Trên bàn cơm cả nhà đều đã nhận ra không khí quỷ dị, bởi vì Trình Hữu ngồi bên người Tần Hàm, cúi đầu thất thần mà dùng nĩa chọc chọc nát đồ ăn trên bàn.

Tần Hàm thẳng tắp ngồi ở chỗ của mình, trên người tản ra áp lực vô hình, đem toàn bộ Trình Hữu kéo vào trong khí tràng của hắn.

Tần Thành và Tần Tịch thời thời khắc khắc đều cau mày quắc mắt nhau lúc này dưới loại áp lực cổ quái mà thay đổi đối tượng thù hận, nhìn quân hàm của ba, trong lòng mạc danh* khó chịu.

(*không hiểu sao)

Tần Hàm nói với quản gia: "Đi khui một chai rượu lại đây."

Trình Hữu cúi đầu giả chết, ba anh em quan hệ từ trước đến nay đều cứng đờ quay mặt nhìn nhau.

Tần Hàm cơ hồ là không hút thuốc uống rượu, trừ phi là có chuyện gì cực kỳ vui, hắn mới ngẫu nhiên uống một ngụm.

"Đêm nay bình rượu này, là bởi vì ta muốn thông báo cho các con một việc," Tần Hàm cầm ly rượu không chút để ý mà nói, "Ngày mai ta sẽ cùng Trình Hữu đi đăng ký kết hôn."

Một tiếng "Loảng xoảng" vang lớn, người thứ nhất làm đổ ly rượu cư nhiên lại là người từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn nội liễm Tần Duyên. Tần Duyên trợn mắt giận nhìn cha của mình: "Ba người điên rồi, Trình Hữu trên pháp luật là con của người!"

Trình Hữu bị Tần Duyên bỗng nhiên phóng thích thô bạo sợ tới mức run run một chút, nĩa "Leng keng" một tiếng rớt lên bàn sứ.

Tần Hàm tay trái để lên vai Trình Hữu, trấn an vợ nhỏ đang bị chấn kinh của mình. Tần Hàm khuôn mặt tự nhiên, sắc mặt nhìn không ra nửa phần giận dữ, chỉ nhàn nhạt mà ra lệnh: "Ngồi xuống."

Tần Duyên nghiến răng nghiến lợi cùng cha nhìn nhau mười giây, căm giận mở cửa rời đi.

Lúc Trình Hữu tới Tần gia cậu vẫn còn rất nhỏ, được Tần Hàm ôm trong ngực như một con thỏ con, lộ ra đôi mắt to sợ hãi.

Tần Duyên nghĩ, nếu đứa nhỏ này tương lai phân hoá thành một Omega, cậu nhất định là sẽ gả cho mình.

Bởi vì Tần Hàm sẽ không nhẫn tâm đem đứa con mình nuôi vào viện dưỡng dục, mà Tần Thành và Tần Tịch còn nhỏ hơn thỏ con này.

Trình Hữu nho nhỏ ôm cặp sách rúc vào một góc ở trên sô pha, quản gia giới thiệu đến người nào cậu liền gọi người đó một tiếng.

Tần Duyên mơ hồ nhớ rõ lúc đó Trình Hữu giống như là bị cảm nhẹ, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi nãi thanh nãi khí.

Tiểu hài tử này cũng quá mềm đi, cho dù tương lai có trở thành Omega, eo nhỏ như vậy làm sao có thể mang thai được.

Bất quá khi đó Tần Duyên đã là thiếu niên, đã học được cách trưng ra biểu tình nghiêm túc, hắn đi vào trong phòng bếp, nói với người hầu: "Con thỏ con kia quá nhỏ, các ngươi giúp ta nuôi nó lớn hơn một chút."

Thỏ con cả người nho nhỏ, nhưng lượng cơm ăn lại không ít như vậy.

Làm Tần Duyên vui mừng không thôi.

Vì chờ Trình Hữu phân hoá, Tần Duyên đã sớm tới tuổi xin kết hôn kéo dài đến tận bây giờ. Hắn cho rằng Trình Hữu không giống với những Omega mà chính phủ phân phối, Trình Hữu là người vợ mà hắn đã sớm nhận định, là một con thỏ hắn từng chút từng chút mà nuôi cho đến khi lớn như bây giờ.

Cho nên hắn cực kỳ nghiêm túc chuẩn bị tất cả mọi thứ liên quan đến việc kết hôn.

Nhưng hắn còn chưa đợi được Trình Hữu phân hoá, đã nghe được tin cậu sẽ kết hôn với cha mình.

Tần Duyên lái xe càng lúc càng nhanh, hình ảnh Trình Hữu ngoan ngoãn dựa vào bên người Tần Hàm điên cuồng thoáng hiện lên trong đầu. Tần Duyên tức giận đến trong mắt bốc hỏa, đầu xe tông vào lan can phòng hộ ven đường.

Tiếng cảnh báo tê tâm liệt phế vang vọng khắp không gian.

Tần Duyên hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho trợ lý: "Đến đây đón tôi, tọa độ sẽ gửi cho cậu. Đúng, cậu tốt nhất là tới nhanh lên."

Một đêm này, Trình Hữu trằn trọc không ngủ được. Bóng lưng phẫn nộ của Tần Duyên, biểu tình âm thầm của Tần Thành, còn có bộ dáng khϊếp sợ ủy khuất không thể tin được của Tần Tịch, phản ứng của người một nhà này làm cho lòng cậu cảm thấy chột dạ

Vốn tưởng rằng gả cho Tần Hàm là có thể tạm thời tránh thoát khỏi kết cục bị đưa vào viện dưỡng dục, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy...... Chính bản thân cậu có khả năng đã rước lấy thêm một phiền toái còn lớn hơn nữa.

Bên ngoài rèm cửa xuất hiện một đạo hắc ảnh.

Trình Hữu đột nhiên ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy. Cậu thầm mắng chính mình nghi thần nghi quỷ, đây là đại viện Tần gia, nơi có trị an tốt nhất khu Z, không thể nào có trộm được.

Trình Hữu ngáp một cái đi đến giường, thình lình cửa sổ phía sau bị mở ra, một thân ảnh mạnh mẽ xông đến đè cậu lên trên giường.

Trình Hữu ghé vào trên giường, bị trọng lương trên người ép tới không thở nổi. Cậu trở tay dùng khuỷu tay đánh vào ngực người sau lưng, nhưng kẻ tập kích phản ứng rất nhanh, lập tức vặn trụ hai tay cậu ra sau hung hăng ấn cậu lên trên giường.

Trình Hữu đau đến tê một tiếng, lực đạo phía sau giảm xuống, nhưng vẫn làm cho cậu đông cứng không cử động được.

Quần áo ngủ bị kéo xuống, Trình Hữu vừa kinh vừa giận: "Ngươi muốn làm cái gì!"

Âm thanh của người đằng sau hiển nhiên đã được xử lý bằng máy biến âm, mười phần âm trầm khϊếp người: "Đương nhiên là đánh dấu ngươi a, tiểu tao hóa."

Trình Hữu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, gấp đến độ liều mạng giãy giụa: "Ngươi không thể làm vậy với ta! Ngươi tên vương bát đản này, tiểu gia ta sớm hay muộn cũng sẽ gϊếŧ chết ngươi!!!"

Hơi thở Alpha tràn ngập toàn bộ gian phòng, giương vật kích cỡ không nhỏ chạm vào mông Trình Hữu.

Trình Hữu cắn gối đầu nức nở.

Vào thời điểm cậu sắp gả cho Tần Hàm, cư nhiên...... Cư nhiên lại bị một người xa lạ lai lịch không rõ mạnh mẽ đánh dấu.

Người đằng sau người tựa hồ rất gấp, đỡ dươиɠ ѵậŧ đến giữa kẽ mông cậu tìm kiếm lối vào, một bên loạn chọc một bên mắng: "Ngươi mẹ nó sao lại chặt như vậy!"

Qυყ đầυ cực đại rốt cuộc để ở trên miệng huyệt, sắp sửa cắm vào thân thể cậu.

Trình Hữu phát ra tiếng tuyệt vọng cuối cùng khóc thút thít: "Không cần...... Xin ngươi......"

Người nọ nổi giận gầm lên một tiếng, một cổ nhiệt dịch phun vào giữa kẽ mông Trình Hữu.

Trong phòng lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị, cửa sổ không đóng chắc bị gió thổi đến kêu kẽo kẹt.

Người thi bạo cứng đờ đè trên người bị hại, dươиɠ ѵậŧ mới vừa bắn xong lẳng lặng nằm giữa kẽ mông người bị hại. Có chút xấu hổ không biết làm sao.

Trình Hữu nhân cơ hội đột nhiên tránh thoát khỏi giam cầm, quay người kéo mặt nạ bảo hộ của kẻ tập kích xuống.

Tiểu bạch thỏ kích động rống giận âm thanh phá không vang vọng toàn bộ nhà lớn Tần gia vốn đang yên lặng: "Tần Thành, cậu mẹ nó bị bệnh tâm thần à!!!!".

-------

Mẩu truyện nhỏ

Tần -thiếu niên- Duyên: Sau này tiểu bạch thỏ sẽ là vợ của mình (o˘◡˘o)

Tần - sói con - Thành: Tiểu bạch thỏ đã đồng ý làm vợ mình (o˘◡˘o)

Tần ba: Ngày mai Trình Hữu sẽ kết hôn với ta.

Tần - tan vỡ - Duyên: ༎ຶ‿༎ຶ

Tần - 1 giây - Thành: ༎ຶ‿༎ຶ

---------

Chương sau: Ba ba: "Người cũng đã gả cho ta, con còn muốn về phòng nào làm bài tập, hửm?"