Chương 34

Tầm mắt Trình Hữu chậm rãi rõ ràng, giọng cậu khàn khàn: "Em...... Em thế nào......"

Cậu nhớ rõ bụng mình rất đau, sau đó là lung lay giường và bác sĩ mặc áo blouse trắng. Chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi chảy vào mạch máu cậu, đau đớn dần dần rút đi, ý thức cũng phiêu phiêu lắc lắc mà bay lên trên trời.

Cậu thấy được thủ đô bị bao trùm bởi tuyết trắng xóa, cậu thấy được dãy phố kia.

Trên cửa sổ dán giấy hoa cắt thủ công thô ráp, người mẹ mỹ lệ ôn nhu ôm đứa trẻ nho nhỏ trong l*иg ngực, tay nhỏ mũm mĩm dính đầy keo nước, tìm cách dán phẳng giấy hoa.

Lúc ấy, các loại pha lê có hoa văn màu sắc rực rỡ có thể tùy ý biến hóa đã phổ biến, nhưng mẹ cậu vẫn thích tự mình mua giấy ngũ thải ban lan, sau đó cắt ra những đóa hoa xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trình Hữu nho nhỏ dùng bàn tay đυ.ng lên cửa kính lạnh băng, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, nếu Tiểu Hữu dán đầy hoa lên cửa sổ này, ba ba sẽ trở về sao?"

Giọng nói của người mẹ còn ôn nhu mềm mại hơn cỏ xanh hương phong của tháng tư, vuốt ve sợi tóc mềm mại của con, kiên định nói: "Đúng vậy, ba ba nhìn thấy Tiểu Hữu xinh đẹp như hoa, nhất định sẽ trở về."

Nhưng Trình Diệp lại không trở về.

Chỉ có một nam nhân cao lớn cầm một chiếc hộp nhỏ lạnh băng đi vào nhà cậu, quân ủng dẫm lên sàn nhà mộc mạc sạch sẽ của Trình gia những dấu chân lầy lội.

Trình Hữu mờ mịt nhìn nhóm quân nhân đứng đầy phòng, người mẹ ôn nhu của cậu bỗng nhiên ngã ngồi trên mặt đất, bụm mặt gào khóc.

Ba ba cậu, đã chết.

Đã chết nghĩa là, nghĩa là, không trở về được.

Trình Hữu nhắm mắt lại, nghe tiếng trẻ con gáo khóc bên tai.

Thật ồn...... đứa bé này sao giọng lại lớn như vậy......

"Tiểu Hữu, Tiểu Hữu em đừng ngủ vội," có người ở bên tai cậu vừa ôn nhu vừa nôn nóng nói, "Mở to mắt, để bác sĩ xác định thuốc gây tê thay thế một chút."

Trình Hữu không tình nguyện mà mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc cuồng loạn: "Đứa...... Đứa bé khóc oa oa...... đâu rồi......"

"Ở chỗ này."

Có người ôm đứa trẻ vừa mới sinh kia đến trước mặt cậu.

Trình Hữu nhíu nhíu cái mũi: "Nó xấu quá."

Bác sĩ cười: "Trẻ con mới sinh ra đều như vậy, mấy ngày sau sẽ đẹp hơn."

Trình Hữu thấy mình nói sai, phá lệ bày ra tính tình trẻ co: "Tôi không như vậy, lúc mới sinh tôi cũng rất xinh đẹp."

"Đúng đúng đúng, Tiểu Hữu của chúng ta từ khi sinh ra đã là một tiểu mỹ nhân," Tần Hàm xoa bóp mặt nhỏ Trình Hữu, "Được rồi, nghỉ ngơi đi."

Trình Hữu "Vâng" một tiếng, hôn hôn trầm trầm mà thϊếp đi.

Tần gia có chuyên gia dinh dưỡng và chăm sóc trẻ em chuyên dụng, Tần Hàm thậm chí đã sớm xây dựng một phòng hồi phục chuyên dụng cho Trình Hữu và bảo bảo. Ba chuyên gia dinh dưỡng túc trực 24/24 giờ ở phòng bếp để nghiên cứu thực đơn, các chuyên gia chăm sóc hiền từ vây xem Trình Hữu chân tay vụng về ôm con, kiên nhẫn chỉ điểm: "Không phải như vậy, tay, tay dịch lên trên cổ một chút."

Trình Hữu vẻ mặt ghét bỏ mà ôm tiểu gia hỏa mềm oặt kia: "Con sao lại phiền toái như vậy chứ?"

Tiểu gia hỏa đã nẩy nở, trắng trắng nộn nộn rất xinh đẹp. Tiểu gia hỏa nhìn Trình Hữu khanh khách cười ngây ngô, không biết là đang vui vẻ cái gì.

Trình Hữu ngẩng mặt hừ một tiếng, tiểu gia hỏa học theo, cổ dùng sức rất lớn, cũng muốn lấy lỗ mũi để nhìn người.

Tần Hàm ra lệnh, mấy ngày nay không ai được động tay động chân với Trình Hữu, vì thế Trần Thành có độ danh dự thấp nhất bị tịch thu quyền hạn vào phòng Trình Hữu, tức giận đến cào tường.

Tần Hàm và Tần Duyên đều vội đến muốn chết, ngày thường ở bên Trình Hữu nhiều nhất, chính là Tần Tịch.

Tần Tịch rất ngoan, không quá mấy ngày liền biết đổi tã giấy pha sữa bột, so với thân sinh là Trình Hữu còn xứng chức hơn. Chuyên gia chăm sóc đều bị hắn đuổi xuống phòng bếp nghiên cứu thực đơn với chuyên gia dinh dưỡng.

Tần Thành vẫn còn ở bên ngoài đá cửa, sau khi đá chán liền gọi điện thoại cho ba: "Ba, ba vì cái gì mà tịch thu quyền hạn của con! Con lại không có làm chuyện gì sai! Tên Tần Tịch mình đầy ý xấu mới phải nên đề phòng! Ba cho hắn vào phòng Trình Hữu là rất nguy hiểm ba có biết không!"

Tần Tịch giơ một con vịt đồ chơi màu hồng nhạt lên, có chút thẹn thùng cười nhẹ: "Em cũng không nghĩ đến ba ba lại tín nhiệm em như vậy. Từ nhỏ đến giờ ông ấy luôn thiên vị Tần Thành."

Trình Hữu do dự một chút, vẫn là đem bí mật về thân thế của Tần Thành nuốt vào trong bụng. Mấy chuyện này có lẽ cậu không hiểu rõ, nhưng cậu biết những việc này không thể nói cho Tần Thành. Tên bệnh tâm thần kia thật sự là quá ngốc, nếu như bị đả kích hỏng thì phải làm sao.

Tần Tịch tự giễu: "Cũng không phải là thiên vị Tần Thành, có thể là do ông ấy thật sự không quá thích em."

Trình Hữu đau lòng xoa đầu Tần Tịch. Tiểu gia hỏa trong lòng ngực không vui, vùng vẫy hai tay mum múp đầy thịt muốn đem tay Trình Hữu để lên đầu mình. Trình Hữu bỏ qua lửa giận của tiểu gia hỏa, chỉ chú ý đến đau lòng Tần Tịch: "Cho dù vậy ông ấy cũng đâu thể dùng súng bắn em được."

"Không thể trách ba ba, là do em đã làm sai chuyện," Tần Tịch dùng sức cúi đầu, rốt cuộc cũng quyết định thẳng thắn. Cậu lặng lẽ tắt máy theo dõi trên tường, thay vào đó vài đoạn video ngắn lặp đi lặp lại, nhẹ giọng nói, "Nhị ca, thuốc ức chế em đưa cho anh, không phải là mua từ những thương nhân ở chợ đen mà anh liên hệ."

Trình Hữu sửng sốt.

"Đó là...... Đó là em lấy ở mối khác," Tần Tịch càng nói càng chột dạ, "Tác dụng phụ là...... Là ức chế độ mẫn cảm trong cơ thể Omega."

Trình Hữu không thể hiểu được hỏi: "Vậy tác dụng chủ yếu là gì?"

"Làm tuyến thể héo rút, theo lý thuyết nếu Omega thường xuyên sử dụng thì năm năm sau sẽ hoàn toàn biến thành Beta," Tần Tịch sốt ruột giải thích, "Nhưng những đợt thuốc ức chế sau đó là loại bình thường, em chỉ là muốn anh hai có thể tiếp thu em!"

Trình Hữu trợn mắt há hốc mồm: "Thứ đồ công công nghệ cao như vậy tại sao em lại không cho anh dùng!" Biến thành Beta đó, cậu có thể hoàn hoàn toàn toàn biến thành Beta! Nếu có thứ thuốc thần kỳ như vậy, Omega không cam lòng làm chim hoàng yến trên khắp thiên hạ sẽ không phải là vui đến điên sao.

Tần Tịch ngẩn ra một chút, hắn tốn chút thời gian mới hiểu được nguồn cơn vui sướиɠ và tức giận của Trình Hữu. Hắn muốn hỏi anh hai không muốn làm Omega sao, tình nguyện phá hủy tuyến thể của mình cũng muốn làm một Beta bình thường sao?

Nhưng hắn không hỏi, hắn có chút sợ hãi khi nghe đáp án. Vì thế Tần Tịch nhỏ giọng nói: "Nhưng loại thuốc kia chưa được thử nghiệm, chỉ là...... Chỉ là trên lý thuyết là như vậy thôi. Lúc ấy em...... Lúc em đánh dấu anh hai, trong lòng thật ra rất khẩn trương, nếu anh hai cảm thấy không thoải mái, em khẳng định sẽ rời khỏi đây."

Tần Thành bên ngoài rốt cuộc cũng đá văng được cửa ra.

Bên ngoài Tần gia phòng thủ nghiêm mật, nên cửa trong nhà không quá kiên cố. Tần Thành xoa đầu gối nhảy vào, tròng mắt mạo quang bổ nhào lên giường hôn Trình Hữu một ngụm.

Tần Tịch bực: "Tần Thành mày làm cái gì vậy!"

Hai tên Alpha trẻ tuổi từ trước đến nay vốn bất hòa, dưới sự kí©h thí©ɧ tin tức tố của Omega đang trong thời kỳ cho con bú, lại lần nữa xúm vào đánh nhau.

Tiểu gia hỏa trong l*иg ngực Trình Hữu hưng phấn kêu lên, múa máy nắm tay ngỏ ngao ngao ngao trợ uy.

Tần Tịch ý thức được đánh nhau trước mắt Trình Hữu và con là không tốt, vì vậy cởϊ áσ khoác ném xuống đất: "Tần Thành, có bản lĩnh thì đi ra bên ngoài đánh!"

Tần Thành không cam lòng yếu thế: "Được!"

Tiểu gia hỏa nhìn hai người hùng hổ bỗng nhiên rời khỏi phòng, mắt to mờ mịt chớp chớp, bỗng nhiên ủy khuất mà chu miệng.

Trình Hữu khóe miệng run rẩy. Nhỏ như vậy đã hứng thú với việc đánh nhau, tiểu gia hỏa mềm như bông này, lớn lên không phải là sẽ biến thành một Alpha hung ác đi?

Áo khoác Tần Tịch bị ném xuống đất. Trình Hữu nhỏ giọng lẩm bẩm chửi một câu tiểu tử thúi, nhưng vẫn khom lưng nhặt áo khác của hắn để lên trên giường.

Trong túi rớt ra một tờ giấy chứng nhận cũ nát.

Trình Hữu sửng sốt một chút, tiểu gia hỏa trong lòng đã ngửi thấy mùi ngon mà bắt lấy tờ giấy kia về nghịch. Trình Hữu vội lấy lại tờ giấy chứng nhận cũ đáng thương kia từ tay con trai.

Đó là giấy chứng nhận của quân đội, quân hàm là thiếu tá.

Tên họ: Thẩm Liệt.

Giới tính: Nam

Thuộc tính: Beta.

Giấy chứng nhận sớm đã mất hiệu lực, quân bộ từ lâu đã đổi sang mã nghiệm chứng laser khó làm giả.

Nhưng người trong ảnh chụp ố vàng lại rất quen thuộc, là Thẩm Minh Thư mười mấy năm trước mở miệng cười xấu xa với cậu.

Thẩm Liệt...... thiếu tá quân đội...... Thẩm Minh Thư......Beta......

Trình Hữu nhét giấy chứng nhận trở lại trong túi áo khoác Tần Tịch, trong lòng lộn xộn mà vuốt mấy sợi tóc lưa thưa mới mọc trên đầu con mình. Cậu bỗng nhiên rất muốn đi tới hậu viện, nghe Thẩm Minh Thư giảng những cái lung tung rối loạn mê sảng đó.

Tần Tịch và Tần Thành đánh nhau xong đã trở lại. Hai người trên mặt đều có vết bầm, một người đỡ cánh tay một người che bụng. Xem ra Tần Thành còn có chừng mực, không hạ độc thủ với chân Tần Tịch.

Tần Tịch mặc áo khoác vào, yên lặng đi rửa núʍ ѵú cao su.

Tần Thành không cam lòng yếu thế cũng đi theo, nhảy nhót lung tung quanh Tần Tịch.

Trình Hữu há miệng thở dốc, vốn định hỏi tại sao Tần Tịch lại có tờ giấy chứng nhận đó. Nhưng cậu lại không thốt nên lời.

Trong nhà này, mỗi người đều có bí mật của mình, ăn ý và tôn trọng lẫn nhau bảo vệ bí mật đó, cho đến khi cảm thấy quá mức thống khổ mới tự mình mở miệng nói ra.