Chương 30

"Đúng vậy," Thẩm Minh Thư ném bút, bóp bóp mắt Trình Hữu, vui đùa nói, "Nếu tôi vẫn còn làm ở trong quân đội, tôi nhất định sẽ cho cậu làm người đầu tiên thử nghiệm."

Ngón tay Thẩm Minh Thư không mềm mại tinh tế như các O khác, mười ngón tay của hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, phủ đầy vết sẹo nhỏ như Tần Hàm. Những vết nhỏ rất nhỏ đó cọ xát lên má Trình Hữu, mang đến một chút tê dại rất nhỏ.

Trình Hữu mặt lại đỏ.

"Đứa trẻ này sao mặt lại mỏng vậy" Thẩm Minh Thư vui vẻ, "Tôi thấy tâm trạng cạu hôm nay không tệ, ai dô, làn da hôm nay hình như mềm hơn trước. Tới cho chú sờ chút nào." Thẩm Minh Thư cảm thấy trêu Trình Hữu rất vui, nói xong định động thủ.

Trình Hữu đỏ mặt trốn: "Đừng nghịch ta...... Ta...... Ai nha!" Dưới chân cậu trượt một cái, cả người chật vật đổ về phía trước, được Thẩm Minh Thư nhẹ nhàng dùng một cánh tay vớt về.

Người Thẩm Minh Thư nhìn qua thì gầy, nhưng sức lực lại không hề nhỏ, đôi tay kẹp Trình Hữu dưới nách đặt lên bàn.

Trình Hữu kinh hồn táng đảm nhìn bản vẽ dưới mông: "Ta ngồi lên bản vẽ rồi!"

"Không sao, đây là tôi vẽ chơi thôi mà," Thẩm Minh Thư châm một điếu thuốc, "Bạn nhỏ, cậu bây giờ đang có thai, phải chú ý thân thể một chút."

Trình Hữu sờ sờ bụng mình, nơi đó vẫn chưa nhô ra rõ, chỉ giống như bụng phồng lên sau khi ăn quá nhiều bánh kem nhỏ. Trình Hữu không hiểu sao lại cảm thấy xái hổ, nhỏ giọng nói: "Anh đừng...... Đừng lấy bụng ta ra đùa."

Thẩm Minh Thư hổi một ngụm khói lên cổ Trình Hữu, thanh âm trầm thấp mang theo một chút băng tuyết lâu đời khàn khàn nói: "Thế nào, mấy ngày nay mấy con sói Tần gia kia không nhân cơ hội thưởng thức đồ ăn vị mới à?"

Mặt Trình Hữu đỏ đến cháy, cậu dùng sức hít một ngụm khí, vì thế khói thuốc và hơi thở băng tuyết nhàn nhạt trên người Thẩm Minh Thư cùng không khí chui vào xoang mũi, như là nhuyễn cân tán* trong truyền thuyết vậy, thanh âm Trình Hữu trở nên mềm như bơ: "Không...... Không có...... Bác sĩ...... Bác sĩ nói...... chưa được......"

(*Trong truyện Kim Dung, Thập Hương Nhuyễn Cân Tán là loại chất kịch độc mang xuất xứ từ Mông Cổ. Là loại chất độc không mùi, không vị, từng được Triệu Mẫn quận chúa dùng để đầu độc vô số cao thủ võ lâm.)

"À, bây giờ vẫn chưa được à......" thanh âm lôi cuốn của Thẩm Minh Thư mang theo ý cười như có như không, làm Trình Hữu nhớ tới ánh đèn mê huyễn trong quán bar, "Vậy, bao giờ mới được?"

Hô hấp Trình Hữu càng lúc càng nhanh, cậu xấu hổ cắn môi dưới. Cậu...... cậu cư nhiên bị mấy câu nói đó của Thẩm Minh Thư làm cho có phản ứng!

Không được, chuyện này sao có thể!

Omega trong thời gian mang thai sẽ không có kỳ động dục, Thẩm Minh Thư cũng không phải Alpha cho nên đây không phải là phản ứng bản năng trước tin tức tố.

Nhưng cậu lại... Lại có phản ứng, hậu huyệt rất lâu chưa bị ȶᏂασ điên cuồng mấp máy, khát vọng bị tiến vào, bị mở ra. Kẽ mông có cái gì đó nhão nhão dính dính ướŧ áŧ, không biết là mồ hôi hay là dâʍ ŧᏂủy̠.

"Bác sĩ...... Bác sĩ nói......" Trình Hữu ngẩng đầu, nhìn mặt Thẩm Minh Thư. Thẩm Minh Thư có một gương mặt anh tuấn mê người, giữa đôi môi hơi mỏng phun ra làn sương mê hoặc nhân tâm. Trình Hữu cảm thấy mình như bị lạc trong làn sương khói đó, vẻ mặt cậu tựa như đang ở trong mộng mà nói, "Nói...... Hôm nay...... có thể......"

"Hôm nay có thể?" Thẩm Minh Thư nhét nửa điếu thuốc còn lại vào miệng Trình Hữu, "Vậy...... Thử xem đi, xem bác sĩ nói có đúng không, được không?"

Hai tay Trình Hữu để ở trên vai Thẩm Minh Thư, do dự trong chốc lát, chậm rãi bóp chặt cổ Thẩm Minh Thư. Cậu không dùng lực, Thẩm Minh Thư cũng không tức giận, cười cười cúi đầu, hôn từ đuôi lông mày đến vành tai, mang theo nhiệt khí lẩm bẩm: "Bạn nhỏ Trình Hữu, lần đầu tiên của chúng ta đã muốn chơi kí©h thí©ɧ như vậy sao?"

Trình Hữu không rõ mình vì sao lại làm như vậy, lại...... lại bóp cổ Thẩm Minh Thư như vậy, điều này giống như là có thể đền bù khủng khoảng du͙© vọиɠ khống chế không có chỗ phát tiết ở đáy lòng cậu vậy.

Thẩm Minh Thư ngồi xổm xuống giữa hai chân Trình Hữu, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ phấn nộn của cậu, ngẩng đầu mơ hồ không rõ mà cười nhẹ: "Du͙© vọиɠ khống chế của bạn nhỏ lớn vậy, muốn ȶᏂασ tôi?"

Trình Hữu đỏ mặt lắc đầu, rốt cuộc cũng buông tay ra khôi phục lại bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại: "Anh ......Anh tới đi."

Lúc Thẩm Minh Thư tiến vào, Trình Hữu thiếu chút nữa đã làm rách bản vẽ dưới thân.

Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn chiếu vào trên cửa sổ.

Cánh tay trắng nõn của Trình Hữu triền miên trên cổ Thẩm Minh Thư, làm nũng mềm như bông: "Lạnh."

Bọn họ chặt chẽ giao triền cùng nhau.

Trình Hữu chạy đến thư phòng Tần Hàm, bắt đầu lén lút tìm bình rượu ngon mà Thẩm Minh Thư từng nói.

Cậu bình thường chẳng biết phẩm rượu, chỉ biết nhìn số độ, đành phải phụ thuộc vào tin tức Thẩm Minh Thư cung cấp lẻ tẻ tìm một chai rượu nồng độ cao đóng gói không tồi, hơn nữa đã uống được một nửa.

Trong thư phòng của Tần Hàm chưa bao giờ để văn kiện quan trọng, chỉ có chút giấy tờ lặt vặt không quan trọng.

Trình Hữu tìm được một khẩu súng trong ngăn kéo trên giá sách của Tần Hàm, một chồng thư giấy viết tay, hai ba hòn đá nhỏ không biết là cái gì, và mấy tấm ảnh chụp.

Những tấm ảnh đó đều là hình Trình Hữu ở các độ tuổi khác nhau, từ nhỏ cho đến cách đây không lâu. Lúc bụng Trình Hữu vừa mới nhô ra, Tần Hàm liền chụp cho cậu một tấm.

Thì ra là để ở đây.

Trình Hữu biết Tần Hàm có tính cách cẩn thận, vì thế tất cả đồ vật cậu đều để lại chỗ cũ không chút sai lệch.

Ở trong ngăn kéo thứ nhất, Trình Hữu thấy được một tấm ảnh của người khác.

Đó là một tấm ảnh rất cũ, xung quanh tấm ảnh có vài vết loang rất rõ ràng. Trên ảnh chụp là một cô bé có nụ cười xán lạn, tay cầm mũ quân đội méo mó nghịch ngợm mỉm cười.

Xuất phát từ một loại tâm tình không thể hiểu rõ, Trình Hữu do dự một chút, lấy điện thoại ra chụp mới để lại chỗ cũ.

Trên giá rượu giá có rất nhiều rượu, đủ các niên đại và các loại rượu, rất nhiều trong số đó Trình Hữu không biết, phần lớn đã được mở ra uống.

Trình Hữu nếm mấy bình, không phân biệt được ngon hay dở, vì thế lại để lại chỗ cũ.

Buổi tối Tần Hàm không ở nhà, Tần Duyên hình như đi đến một nơi rất xa để bàn chuyện làm ăn.

Tần Thành tạm thời trở thành vua của đỉnh núi, rụt rè bày ra bộ dáng rộng lượng: "Anh muốn đến phòng em ngủ, hay là em đến phòng anh ngủ? Nếu anh thích ở trên giường ba ba, bổn thiếu gia sẽ theo anh."

Trình Hữu cắn kẹo que liếc nhìn hắn một cái: "Tự đi mà ngủ."

Tần Thành đã không còn ở trong thời kỳ sốt ruột dậm chân khi bị Trình Hữu trào phúng nữa, hắn dứt khoát chặn ngang ôm Trình Hữu vào trong ngực: "Vậy thì đi phòng em!"

Phòng ngủ của Tần Thành tràn ngập hương vị trung nhị của tuổi dậy thì, trên tường có một mô hình Lục Viêm thú đầu điêu dữ tợn cực lớn đang trừng lớn tròng mắt.

Trình Hữu đối với pho tượng hít hà một hơi, trong mắt ngay lập tức toát ra ánh sáng hưng phấn: "Cậu cư nhiên lén giấu mô hình Lục Viêm thú đầu điêu phiên bản giới hạn!"

Đó là một trò chơi cách đấu mà tất cả trẻ vị thành niên của khu Z đều thích, Lục Viêm thú là Boss cuối. Trình Hữu rất thích Lục Viêm thú, nhưng lúc mở bán pho tượng cậu vẫn đang là một đứa trẻ không tài khoản ngân hàng, đành phải oán niệm mà nhìn số lượng hàng tồn kho điên cuồng giảm theo từng giây.

"Em lén giấu lúc nào!" Tần Thành ủy khuất, "Nó từ khi mua về đã được để ở nơi này, là do anh chưa bao giờ vào đây xem." Tần Thành càng nghĩ càng thấy ủy khuất. Từ nhỏ đến lớn, Trình Hữu chỉ chơi với Tần Tịch, thường xuyên chạy đến phòng Tần Tịch cùng làm bài tập. Tần Duyên lớn tuổi hơn bọn họ nhiều, nên cũng không mang trẻ con đi chơi cùng. Vì thế thời thơ ấu của thiếu gia Tần Thành đều là vượt qua cùng mấy cái trò chơi lạnh như băng, nghĩ lại liền thấy thật thê lương.

Trình Hữu nằm ở trên giường phong cách Punk giống như quan tài của Tần Thành, theo thói quen bắt đầu sai sử Tần Thành: "Mau lấy đến đây cho anh sờ."

Tần Thành nhìn ánh mắt chờ mong của Trình Hữu, sự đắc ý ngay lập tức thay thế cảm giác suy sụp thê lương trong lòng, vui sướиɠ giẫm lên trên bàn sách, lấy pho tượng trên tường xuống, một tay tháo một chiếc răng nanh đưa cho Trình Hữu: "Nè."

Trình Hữu cẩn thận nhận lấy Lục Viêm thú đầu điêu. Bụng cậu nhô lên nên không tiện, vì thế đặt ở trên ngực, nhìn biểu tình hung ác của Lục Viêm thú mà chảy nước dãi ba thước.

(* chẳng hiểu ở trên ghi là đưa răng nanh, xong xuống lại thành đưa mô hình)

Tần Thành không hiểu sao lại ăn dấm của một cái đầu chim: "Nó có cái gì đẹp!"

Trình Hữu thuận miệng nói: "So với em đẹp hơn nhiều."

Trong lòng Tần Thành mặc niệm hai mươi lần "Phải làm một nam nhân thành thục ổn trọng", cuối cùng nở một nụ cười dữ tợn với Trình Hữu: "Vậy anh cứ xem đi." Nói xong liền giận dỗi đưa lưng về phía Trình Hữu, mở một bộ nhân vật nhỏ bằng plastic ra bắt đầu hành hạ bọn chúng.

Trình Hữu cố ý hôn một cái thật to lên trán Lục Viêm thú, bóng lưng hầm hừ của Tần Thành lung lay hai cái.

Nhìn tiểu thiếu gia đang thở phì phì, không hiểu sao Trình Hữu lại cảm thấy đáng yêu.

Kỳ thật...... Tần Thành cũng không có đáng ghét như vậy, tại sao trước đây cậu lại có thành kiến quá nặng với hắn vậy?

Trong lòng Trình Hữu mọc lên một cây giá đậu áy náy, dùng sừng Lục Viêm thú chọc chọc lưng Tần Thành: "Ê, ngày mai không đi học hả? Mau ngủ đi!"

Tần Thành dùng một tay vứt Lục Viêm thú đáng thương xuống đất, dùng sức ôm vai Trình Hữu: "Ngủ ngủ ngủ, đêm nay em chính là nam nhân duy nhất của anh, mau cởϊ qυầи để ông xã ȶᏂασ nào."