Chương 31

Trình Hữu trở tay vỗ một cái lên gáy Tần Thành: "Đừng nghịch, bụng anh còn chưa lớn đâu."

Tần Thành ngao ô kêu lên một tiếng, ủy khuất che cái gáy lại, hung tợn trừng Trình Hữu: "Tại sao lúc nào anh cũng đánh đầu em vậy!"

Trình Hữu nhếch miệng: "Học theo em đấy, gõ đầu là bởi vì du͙© vọиɠ chiếm hữu."

Tần Thành thập phần hưởng thụ nhận lấy sự trào phúng của Trình Hữu, bắt đầu cởϊ qυầи áo cậu. Cái bụng phình phình lộ ra, tròn tròn nhìn rất đáng yêu.

Trình Hữu nhấc chân muốn đá: "Đừng nghịch!"

Tần Thành bắt lấy mắt cá chân Trình Hữu ấn ở một bên, do dự một chút, điều chỉnh ngữ khí thành giọng của một nam nhân thành thục: "Tiểu Hữu, anh sẽ chăm sóc tốt cho em."

Trình Hữu nghe đến buồn nôn, theo bản năng muốn đá thêm một cái, nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy trong đôi mắt nghiêm túc kiên định của thiếu niên Alpha lóe ngôi sao. Cậu bỗng nhiên có chút luống cuống, ngón tay nắm chặt sàng đan, mạnh miệng nói: "Xem ít phim truyền hình thôi, muốn làm cái gì thì làm nhanh lên, em không buồn ngủ nhưng anh thì có đấy."

Tần Thành ôm mặt Trình Hữu, đầu tiên là một nụ hôn ngủ ngon thập phần khắc chế. Sau đó nụ hôn theo cổ đi xuống, làm ra một vệt dấu hôn ướŧ áŧ trên ngực Trình Hữu.

Trình Hữu cúi đầu nhìn đầu Tần Thành trước ngực đang làm ra mấy hành động kí©h thí©ɧ, đầṳ ѵú bên trái bị một khoang miệng ấm áo ẩm ướt ngậm vào. Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng khảy đầu cũ mẫn cảm, Trình Hữu thở hổn hển ôm lấy đầu Tần Thành: "Đừng......a...... Nhẹ chút...... Dừng lại...... Đừng cắn nữa....sưng......" Cậu nhỏ giọng oán giận, "Nếu bị sưng lên...... Sẽ không mặc quần áo được......"

"Vậy không cần mặc nữa," Tần Thành nói, "Em sẽ đuổi người hầu đến hậu viện, sau này anh có thể khỏa thân đi tới đi lui trong nhà chính," hắn thổi một cái lên đầṳ ѵú đang đứng lên, "Nhất định sẽ rất đẹp."

Trình Hữu nhỏ giọng hừ hừ: "Để tiện cho một nhà mấy người tùy thời tùy chỗ động dục đúng không?"

Tần Thành nhịn không được bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh đó, Trình Hữu bụng to trần như ngộng đi tới đi lui, một thân da thịt trắng nõn tản mát ra hơi thở thơm ngọt của Omega, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể bị ấn ở trên sô pha, trên thảm, trên giá rượu, bắt đầu một trận thao làn mưa rền gió dữ. Dươиɠ ѵậŧ Tần Thành dưới sự ảo tưởng của mình cứng lên thành một cây côn sắt, bị đũng quần chật hẹp bó đến khó chịu.

Hắn rốt cuộc cũng cởi hết Trình Hữu, hôn từ cổ đến bụng rồi đến đùi trong, đầu lưỡi thô ráp liếʍ láp miệng huyệt hơi ướt.

Hai chân Trình Hữu mở rộng rêи ɾỉ: "Ưʍ...... Không được...... Cẩn thận một chút...... a ha......"

"Em sẽ cẩn thận," Tần Thành trịnh trọng hứa hẹn, dươиɠ ѵậŧ chậm rãi cắm vào trong tiểu huyệt mềm mại vì mang thai, "Em sẽ cẩn thận chăm sóc anh, chăm sóc tiểu bảo bảo trong bụng anh," Tần Thành có hơi chút biệt nữu, cẩn thận cong mình tránh đè lên bụng Trình Hữu, hôn một cái lên xương quai xanh tinh xảo của Trình Hữu, "Trình Hữu, em là nam nhân của anh."

Alpha tuổi trẻ khí thịnh gấp không chờ nổi mà tuyên cáo thân phận của mình, tiến vào với biên độ vừa chậm vừa cẩn thận, qυყ đầυ xoay vòng nghiền nát hoa tâm hai lần, sau đks lui ra ngoài một chút, rồi lại đỉnh vào hoa tâm.

Sự tra tấn không nhẹ không nặng ngược lại làm Trình Hữu bất mãn, gót chân ma sát sống lưng cơ bắp no đủ của Tần Thành: "Sao hôm nay em lại...... ưʍ...... Không có sức như vậy......"

Tần Thành cẩn thận ôn nhu che chở đổi lấy sự nghi ngờ về thể lực của Trình Hữu, mặt hắn tức đến đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em sợ làm anh bị thương!"

"Anh ưʍ...... anh rất thoải mái......" Trình Hữu cảm giác được hậu huyệt bị dươиɠ ѵậŧ thô to lấp đầy, lần đầu tiên yêu cầu Alpha đang xâm phạm mình hung ác hơn một chút, "Côи ŧɧịt̠ lớn thật to...... ưm a...... Muốn...... Muốn bị ȶᏂασ hết vào...... Tần Thành...... A...... Tần Thành......"

Tần Thành nắm lấy đùi Trình Hữu, thử tiến vào sâu hơn nữa.

Trình Hữu nhắm mắt lại rêи ɾỉ: "Đúng...... sâu hơn... ưʍ...... Lại sâu hơn một chút...... Anh rất thích a ... A...... Lông ©ôи ŧɧịt̠ chọc đến...... Chọc đến rồi ưʍ...... thật ngứa......"

Lông ©ôи ŧɧịt̠ dày đặc dưới háng Tần Thành bị dâʍ ɖị©ɧ ở kẽ mông Trình Hữu làm cho ướt, từng sợi từng sợi dán lên trên da thịt non mềm, có mấy sợi hình như đã theo dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong tiểu huyệt. Tần Thành bị tiểu huyệt đỏ thắm trước mặt kí©h thí©ɧ đến máu nóng lên não, chọc vào rút ra vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Trình Hữu kêu đến càng ngày càng da^ʍ, nước mắt ở khóe mắt và dâʍ ŧᏂủy̠ ở huyệt da^ʍ cùng chảy. Cái bụng tròn tròn lúc ẩn lúc hiện trước mặt Tần Thành: "Thật nhanh...... A...... Sâu quá...... Tần Thành đừng...... đừng sâu như vậy...... Ô ô...... sâu quá rồi...... căng quá......"

Hôm nay ba ba không ở nhà, Tần Thành quyết định làm một sơn đại vương cường đoạt dân phu.

Da^ʍ lãng tiểu huyệt bị thao ra tiếng nước phụt phụt, Trình Hữu ách giọng nức nở nói: "Em nhanh lên ưm a...... Sao...... sao còn chưa xong vậy......"

Tần Thành đắc ý mà ȶᏂασ một cái thật sâu: "Ai bảo anh cười nhạo em không có sức chịu đựng!"

Trận này lăn lộn đến đêm khuya, Trình Hữu hư thoát tê liệt ngã xuống giường Tần Thành, hai mắt ứa ra sao Kim.

Nhưng tinh thần Tần Thành lại rất phấn chấn, ôm Trình Hữu nhu tình mật ý: "Anh trước nghỉ một lát, ta đi chuẩn bị nước tắm."

Trình Hữu hữu khí vô lực đấm hắn một cái, oán hận trừng mắt, Tần Thành vừa đi vừa hát vào phòng tắm.

Quần áo bị tiểu hỗn đản kia ném xuống đất, hai chân Trình Hữu run rẩy bước xuống giường đi nhặt, ngoài ý muốn phát hiện dưới giường Tần Thành cất giấu một cái hộp lớn cao như con người.

Trong lòng Trình Hữu nổi lên một suy đoán đáng sợ dài mấy chục vạn chữ bằng máu, gan lớn kéo hộp ra.

Nằm trong hộp là một con búp bê đồ chơi được làm theo tướng mạo của cậu, lộ ra một nụ cười vũ mị.

Khóe miệng Trình Hữu run rẩy ấn chốt mở dưới làn da mô phỏng sau cổ con búp bê, con búp bê đồ chơi giống hệt cậu kia mở chân ra đến lớn nhất, thanh âm vừa mềm vừa mị: "Chủ nhân, mời ngài sử dụng thân thể của em."

Tần Thành vừa mới đi ra khỏi phòng tắm mặt ngay lập tức bạo hồng.

Ánh mắt nguy hiểm của Trình Hữu nhìn về phía Tần Thành.

Tần Thành cuống quít giải thích: "Trình Hữu anh nghe em nói!"

Trình Hữu lại ấn nút, giọng nói của con búp bê thẹn thùng phát run: "Chủ nhân, ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ngài sao lại to vậy, em rất sợ."

Tần Thành hai tay ôm đầu: "Đó là trình tự cơ bản của xưởng thiết kế, em không phải cố ý!"

"Ừ, hình dạng của món đồ chơi này nhất định cũng không phải là cố ý," Trình Hữu cắn răng hỏi, "Xưởng sản xuất lòng dạ hiểm độc này là của ai? Tôi muốn kiện bọn họ xâm phạm quyền chân dung!"

Tần Thành chột dạ cúi đầu.

Trình Hữu ném món đồ chơi về phía Tần Thành, giọng nói phá âm khiến đất rung núi chuyển: "Tần Thành cậu có bệnh tâm thần à!!!"

Dì nấu ăn nhô đầu ra, hỏi: "Quản gia, bữa khuya có đem lên nữa không?"

"Chờ tí nữa rồi đưa," quản gia xoa bình hoa nói, "Bọn họ đang tuổi ăn tuổi lớn, thể lực tiêu hao rất nhiều."

Trong thư phòng Tần Hàm cất giấu một tấm ảnh, là một cô gái xinh đẹp mặc quân trang.

Trình Hữu nghiên cứu tấm hình chụp trộm kia mấy ngày, sau đó đưa ra kết luận: Quân trang cô mặc là quân trang kiểu cũ, đã bị thay đổi từ mười lăm năm trước. Nhìn quân hàm phản quang mơ hồ trên tấm ảnh chắc cũng phải là đoàn trưởng.

Trong lòng Trình Hữu có chút không thoải mái.

Cảm xúc này không biết là do đâu, nhưng cậu biết là mình đang khá khó chịu.

Tần Hàm vừa mới thay quân trang, áo sơ mi khoác lỏng lẻo ở trên người, lộ ra cơ ngực cơ bụng xinh đẹp. Bàn tay to rộng của hắn vẫn còn mang theo hơi nước ấm áp của phòng tắm, ôn nhu vuốt đầu Trình Hữu: "Không vui à? Tần Thành bắt nạt em?"

Trình Hữu cuống quít tắt di động, mạnh mẽ nói: "Tần Thành là tên hỗn đản."

Tần Thành đang vội làm bài tập trong phòng bỗng dưng hắt xì mạnh một cái, dùng sức xoa xoa mũi. Thân thể của hắn từ trước đến nay đều khỏe như trâu, không hiểu sao mấy ngày nay lại bị cảm.

Tần Hàm nhéo sau cổ Trình Hữu, dùng ngữ khí ôn nhu nhưng không cho phép từ chối nói: "Đưa di động đây."

Trình Hữu nghe thấy vậy thân thể run lên, mơ màng ngoan ngoãn giao di động ra. Cậu ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của Tần Hàm, trộm nghĩ, có phải tất cả người quyền cao chức trọng trong quân đội đều lợi hại như vậy không? Không cần bày ra biểu tình nghiêm khắc, nhưng lại khiến người ta vừa kính vừa sợ.

Tần Hàm mở ảnh chụp trong điện thoại ra, hắn hơi hơi nhăn mi, giương mắt nhìn Trình Hữu: "Chỉ vì cái này mà giận dỗi anh?"

Trình Hữu theo bản năng phản bác: "Con không có...... Không có giận dỗi ba....."

"Còn nói không có," Tần Hàm trả điện thoại cho cậu, "Từ lúc anh về nhà đến giờ, khóe miệng em chưa từng nâng lên một chút nào."

Trình Hữu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con lại không phải không biết hậu viện nuôi bao nhiêu người."

"Sau này không nuôi nữa," Tần Hàm không chút để ý nói, "Chỉ mình em đã đủ lo rồi, nuôi nhiều người làm gì."

Nếu trên đầu Trình Hữu có hai cái tai thỏ, nhất định sẽ kinh ngạc mà dựng thẳng lên: "Hả?"

Tần Hàm nói: "Bức ảnh, là mẹ Tần Thành."

Lỗ tai Trình Hữu lại rũ xuống: "Con biết rồi, trách không được ba lại thiên vị tên vương bát đản Tần Thành kia."

Tần Hàm giải thích: "Không phải, đó là em gái anh."

Trình Hữu hoảng sợ nhìn Tần Hàm: "Ba và em gái có con!!!"

Tần Hàm dở khóc dở cười, nhéo sau cổ Trình Hữu nói: "Câm miệng, nghe anh nói xong đã."

Trình Hữu ngoan ngoãn câm miệng, vẫn đang đắm chìm trong việc anh em Tần gia có con chung.

Tần Hàm nói: "Em gái anh tên Tần Sương, là một Alpha rất ưu tú. Lúc đấy nó đã là tổng chỉ huy chiến hạm tinh nhuệ nhất của quân đoàn Z63, khi đó nó mới 25 tuổi. Nhưng nó lại mang thai ở trong quân đội, sống chết không chịu nói là của ai. Lão gia tử nhà anh tức đến hộc máu thu thập toàn bộ mẫu DNA của quân đoàn để xét nghiệm, nhưng không một ai trùng khớp cả."