Chương 29

Chờ đến ngày hôm sau, Trình Hữu chạy đi tìm Thẩm Minh Thư, che che giấu giấu kể lại nỗi hoang mang của mình.

Thẩm Minh Thư uống rượu Trình Hữu mang tới , cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên duỗi tay che kín đôi mắt Trình Hữu: "Tới, ngay bây giờ, trong vòng ba giây đồng hồ nghĩ đến người khiến cậu cảm thấy an toàn và thoải mái nhất, là ai?"

Trình Hữu mờ mịt trả lời: "Anh."

Thẩm Minh Thư buông tay ra.

Trước mắt chợt khôi phục ánh sáng làm Trình Hữu càng thêm mờ mịt: "Đây là thí nghiệm gì vậy?"

Thẩm Minh Thư cười trêu chọc: "Bạn nhỏ Trình Hữu, cậu ngay cả đất cày cũng không có, từ đâu lấy ra loại tình yêu cải thìa này vậy?"

Trình Hữu vẫn hoang mang như cũ

Thẩm Minh Thư nói: "Đúng vậy, đám người Tần gia vì đoạt cậu vung tay đánh nhau, mỗi người đều hận không thể phủng cậu ở trong lòng bàn tay, làm cậu cảm thấy rất cảm động, rất vui vẻ, và rất có cảm giác thành tựu, đúng không?"

Trình Hữu gật đầu.

"Đây là sự bế tắc của cậu," Thẩm Minh Thư không chút để ý ôm lấy cổ Trình Hữu, "Bọn họ đều yêu cậu, nhưng cậu lại thiếu cái gì."

Trình Hữu ngẫm nghĩ lại lời Thẩm Minh Thư nói, hai chữ lưu lại trong ngực cậu.

"Tự do".

Cậu thậm chí còn không thể ra ngoài đi dạo hít một ngụm không khí trộn lẫn tro bụi của dường phố.

Mấy ngày này Trình Hữu đều cảm thấy khủng hoảng và thống khổ, rốt cuộc cũng tìm được mấu chốt.

Sự chột dạ và rối rắm của cậu, trước nay đều không liên quan đến tình yêu.

"Tính tình tốt của Tần Hàm sẽ không duy trì được lâu đâu" Thẩm Minh Thư nói, "Cậu sớm vạch kế hoạch đi."

Thẩm Minh Thư nói sai rồi, tính tình tốt của Tần Hàm kéo dài rất lâu, thậm chí còn hào phóng cho Trình Hữu tự do ra vào Tần gia. Chỉ cần có vệ binh đáng tin cậy đi theo, Trình Hữu có thể đi tới bất cứ nơi nào của thủ đô khu Z.

Sáng sớm hôm bay, Tần Hàm vừa bước ra cửa đến công ty, Trình Hữu liền túm tài xế mà Tần Hàm sắp xếp cho mình chạy đến bệnh viện.

Tần Tịch đang làm vận động phục hồi, ở phòng phục hồi bị bác sĩ tra tấn đến mồ hôi đầy đầu. Da mặt hắn không dày như Tần Thành, thân thể rõ ràng khỏe mạnh nhưng vẫn nghênh ngang ngồi xe lăn cho người hầu hạ. Tần Tịch hít sâu một hơi, thất tha thất thiểu bước từng bước một phía trước.

Hắn không giống Tần Thành, hắn chịu khổ được, cũng rất tàn nhẫn với mình.

Nhận lấy khăn lông lau mồ hôi, Tần Tịch cách cửa kính nhìn thấy Trình Hữu, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn thẹn thùng: "Anh hai."

Trình Hữu mang thai đã hơn ba tháng, bụng phồng lên bằng mắt thường có thể thấy, lúc đi đường bước chân cũng hơi nặng. Trình Hữu đau lòng ngồi xổm xuống trước mặt Tần Tịch, cau mày dùng sức nhìn cái chân bị thương. Vết súng ở cẳng chân đã khép lại, để lại một vết sẹo rõ ràng. May mắn khẩu súng kia của Tần Hàm là đồ cổ, viên đạn kim loại cổ xưa găm vào xương đùi Tần Tịch. Nếu lúc ấy trong tay Tần Hàm là súng hạng nhẹ đời mới nhất, cái chân này của Tần Tịch đã bị nổ tung.

"Anh hai, em đã khỏe rồi," Tần Tịch nói, "Hiện tại em đã có thể đi mà không cần vật đỡ, anh xem."

Trình Hữu nhìn bước chân khập khiễng của Tần Tịch, trán của thiếu niên Alpha bởi vì thống khổ mà toát ra những giọt mồ hôi lạnh lớn. Trình Hữu nhìn nhìn, mũi càng ngày càng xót, cậu không thể nhịn được nữa mà khóc thành tiếng: "Em ngồi xuống cho anh!"

Tần Tịch ngoan ngoãn ngồi lên ghế vệ binh mang vào, nhỏ giọng nói: "Anh hai, anh đừng tự trách. Em bị một súng này cũng không phải là vì anh."

Trình Hữu nước mắt che phủ nhìn Tần Tịch.

Tần Tịch buồn rầu gãi gãi đầu, nâng tay Trình Hữu lên an ủi: "Thật sự không phải là vì anh, ba từ lâu đã không vừa mắt em rồi."

Trình Hữu ủy khuất thay Tần Tịch: "Tại sao lúc nào hắn cũng nhằm vào em, em không phải con của hắn sao?"

Tần Tịch không tiếp tục vấn đề này, ôm tay Trình Hữu hôn một cái: "Anh hai, chỉ cần anh nguyện ý ở cùng em, ba ba đối xử với em thế nào em cũng không quan tâm."

Trình Hữu vẫn nhịn không được mà đau lòng cho Tần Tịch. Mặc dù cậu biết, cho dù Tần Hàm không thích Tần Tịch, nhưng cũng sẽ sắp xếp cho đứa con trai này một vị trí không tồi trong quân đội, còn mình thì phải vĩnh viễn bị giam cầm trong thân phận Omega. Nhưng mà Trình Hữu vẫn đau lòng cho Tần Tịch, giống như một con chó con đi lạc run rẩy trong gió lạnh gặp một người khác còn đáng thương hơn cả mình, trong khốn cùng mang theo một tia khát vọng dựa dẫm chăm sóc nhau.

Trình Hữu tâm tình trùng xuống: "Nếu...... Nếu anh......" Nếu cậu được tự do hơn một chút, có năng lực hơn một chút, nếu cậu có thể đạt được quyền lực bằng chính năng lực của mình, cậu sẽ không cần ở chỗ này nói câu xin lỗi khô cằn.

Khát vọng quyền lực sớm đã chôn trong lòng Trình Hữu, mọc rễ nảy mầm từ ngày mưa gió bão tuyết mười năm trước, mọc ra một đồng cỏ dại hoang vu lạnh băng trong dạ dày.

Tần Tịch nói: "Anh hai, em nghe nói ba ba đã thuyết phục được hội nghị trường quân đội Trung Ương mở học viện đặc thù cho Omega. Ông ta sẽ cho anh đi học à?"

"Ba ba đồng ý cho anh học trường quân đội," nhưng nhìn Trình Hữu không vui chút nào, "Nhưng mà, em cảm thấy quân đội sẽ đồng ý cho Omega ra chiến trường sao?"

Bọn họ quá nhu nhược, hơn nữa còn có kỳ động dục phiền toái. Cho dù dân số khu Z có suy giảm, quân đội vẫn như cũ từ chối đơn nhập ngũ của Omega.

"Ở lại trung tâm chỉ huy cũng tốt mà," Tần Tịch cười thời lộ ra hai chiếc răng nanh, "Đơn xin nhập học của em đã được thông qua, sang năm chúng ta có thể làm bạn học."

Trình Hữu nghiêng đầu nhìn Tần Tịch: "Tần Tịch, tại sao em lại không giống mấy Alpha khác nhỉ?" Ở trong mắt Trình Hữu, Alpha là giống loài ngang ngược thô bạo, cho dù có mặc tây trang cao quý được cắt may tinh tế, cũng chỉ là bởi vì bọn họ đã học được cách bắt con mồi tốn ít sức nhất.

Nhưng Tần Tịch thì khác, trừ bỏ hay cãi nhau với tên hỗn đản Tần Thành, hắn luôn ôn nhu và có chút thẹn thùng, trên gương mặt tuấn mỹ thường thường hiện ra chút biểu tình thẹn thùng. Hắn thậm chí còn từ bỏ hệ lái tàu chiến mà tất cả các Alpha tha thiết ước mơ, chạy tới hệ của B là thông tin.

"Bởi vì...... Bởi vì......" Tần Tịch nhíu mày tự hỏi một hồi lâu, mới phun ra mấy chữ, "A, không được."

Trình Hữu sửng sốt.

Tần Tịch vừa muốn nói rõ một chút, nhưng vệ binh đi cùng Trình Hữu lại đi tới, cúi đầu nói: "Phu nhân, tướng quân muốn trò chuyện với ngài."

Trình Hữu tiếp điện thoại, truyền đến thanh âm trầm thấp của Tần Hàm: "Lại chạy đi đâu chơi rồi?"

Trình Hữu biệt nữu cố ý chọc giận hắn: "Không cần ông quản."

Nhưng Tần Hàm không tức giận chút nào, tiếp tục dùng thanh âm lười biếng nói: "Đừng đùa quá trớn, nếu ở gần bệnh thì đi làm kiểm tra nột chút. Không được uống rượu."

Trình Hữu ngày hôm qua còn ở chỗ Thẩm Minh Thư nhấp hai ngụm, chột dạ hàm hồ đáp ứng.

"Vậy em chơi đi, anh phải họp rồi." Tần Hàm do dự một chút, nhìn thấy trong văn phòng không có ai, vì thế bổ sung thêm một câu, "Bà xã, buổi tối gặp."

Mặt Trình Hữu "Tạch" một cái đỏ như quả táo lớn, vứt điện thoại đi động xuống đất.

Tần Tịch cúi đầu nhìn bụng nhỏ Trình Hữu đến phát ngốc.

Trình Hữu theo bản năng che bụng lại, nhỏ giọng nói: "Đừng...... Đừng nhìn, anh biết nó ất kỳ."

"Không, anh hai như vậy rất là đẹp," Tần Tịch chân thành nói, "Làm em rất muốn hôn anh."

Trình Hữu nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đánh hắn một cái, thấp giọng nói: "Vậy em nhanh lên, anh cho em hôn đấy."

Tần Tịch có được cơ hội, nhưng lại không vội vã chiếm tiện nghi, vẫn ngoan ngoãn làm vận động phục hồi buồn tẻ dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ, khập khiễng lảo đảo đi từng bước.

Trình Hữu ở bệnh viện cùng Tần Tịch cả ngày, chờ đến chạng vạng mới về nhà.

Cậu vòng qua nhà chính đến hậu viện tìm Thẩm Minh Thư.

Thẩm Minh Thư gần đây rất bận.

Mấy lần trước Trình Hữu tới, luôn nhìn thấy Thẩm Minh Thư ăn không ngồi rồi hút thuốc uống rượu. Nhưng mấy ngày gần đây, lại nhìn thấy Thẩm Minh Thư trưng một tờ giấy vẽ rất lớn, nhíu mày phác hoạ đường vẽ phức tạp.

Trình Hữu nói: "Để ta mang máy tính đến cho anh, anh vẽ nhiều như vậy mệt lắm."

"Bạn nhỏ, nơi này của tôi không thể có thiết bị điện tử," Thẩm Minh Thư tiện tay xoa đầu Trình Hữu một cái, "Sang bên kia chơi một chút đi, tôi sắp xong rồi."

Trình Hữu cầm chén rượu hưởng thụ nhấp một ngụm, dựa lại gần nhùn bản vẽ của Thẩm Minh Thư: "Anh đang vẽ...... thiết kế phi thuyền?"

"Nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi tùy tiện vẽ một chút, dù sao bọn họ cũng sẽ không làm theo," Thẩm Minh Thư tự giễu, dường như ở trong góc vẽ một gương mặt tươi cười dữ tợn, "Bản vẽ này tôi đã để xó mười năm rồi, cũng đến lúc hoàn thiện nó."

Trình Hữu gian nan nhìn các đường nét phức tạp trên đó, sau một lúc lâu rốt cuộc nghẹn ra một câu: "Ta...... Ta không thấy bàn điều khiển ở đâu cả."

"Không cần bàn điểu khiển," Thẩm Minh Thư nói, "Đây là ý tưởng của tôi và bạn khi còn ở trường quân đội. Omega có năng lực điều khiển tinh thần vượt trội hơn những người khác, vì thế bọn tôi dùng sóng điện não của mũ giáp VR của trò chơi thực tế ảo làm một thí nghiệm đơn giản, Omega đã được rèn luyện tinh thần có thể trực tiếp phát tín hiệu điện tử đối với máy móc," Thẩm Minh Thư rất lâu rồi chưa nói một câu nào dài như vậy, sau khi dừng lại thở dốc mới tiếp tục nói, "Nói cách khác, dùng đại não trực tiếp điều khiển phi thuyền chiến đấu là khả thi. Chỉ là quân đội vẫn luôn từ chối tiếp nhận Omega tham dự quân sự, cho nên bản vẽ này vẫn luôn không được hoàn thiện."

Trình Hữu nhìn bản vẽ, há hốc mồm: "Đại não trực tiếp điều khiển, vậy chẳng phải là sẽ nhanh hơn nhiều so với bàn điều khiển của Alpha sao?"