Chương 26

Trình Hữu khóe miệng run rẩy: "Hoan...... Hoan nghênh?"

Cửa bị đẩy ra, quân ủng của Tần Hàm để lại trên sàn nhà một hàng nước: "Hoan nghênh ai?"

Trình Hữu câm miệng, suy yếu ôm canh gừng ho khan vài tiếng.

Tần Hàm nhìn về con mình: "Trốn khỏi quân giáo, con biết là tội gì không?"

Tần Thành không sợ hãi: "Có bản lĩnh thì ông nhốt ta vào ngục giam đi."

Trình Hữu gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Tần Hàm nói: "Hai người các ngươi, tới thư phòng với ta."

Thư phòng một lần nữa được trải thảm dương nhung rắn chắc, Trình Hữu dẫm lên có chút phê.

Tần Hàm ném cho Tần Thành một phần bảng kiểu đơn xin kết hôn: "Ngày mai ta cho con xem danh sách O cùng tuổi, con chọn lấy vài người."

Tần Thành không chút nào yếu thế ném trở lại: "Con không cưới!"

Tần Hàm nhướng mày: "Vậy con muốn người thế nào?"

Tần Thành lớn tiếng nói: "Con muốn cưới Trình Hữu!"

Tần Hàm bình tĩnh tiếp tục đưa ra điều kiện: "Tần Thành, nếu con chỉ là cảm thấy cưới người đã được ba ba thao sẽ rất kí©h thí©ɧ, theo pháp luật khu Z quy định, con có thể chọn O chưa phát dục ở hậu viện."

Tần Thành nói: "Nếu không được cưới Trình Hữu, con sẽ tìm cho ba một đứa con dâu không ra gì!"

Tần Hàm nói: "Tùy con."

Tần Thành chán nản: "Ba!"

Trình Hữu nhìn hai cha con giương cung bạt kiếm đấu võ mồm, nghĩ thầm sau này nhất định phải tâm sự với Thẩm Minh Thư về cái nhìn đối với A. Đó chính là một đám dã thú chưa hoàn toàn tiến hóa thành hình người, chứa đầy bộ óc chỉ có bản năng sinh sản và chiếm hữu.

Tần Hàm bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Hữu, em lại đây."

Trốn ở góc phòng Trình Hữu trong lòng còn đang khinh thường đám Alpha này, nghe vậy cuống quít điều chỉnh biểu tình trên mặt thành trạng thái bình thường. Dẫm lên trên tấm thảm mềm mại ngoan ngoãn đi đến bên Tần Hàm.

Tần Hàm hỏi: "Tiểu Hữu, có phải Tần Thành kỹ thuật rất kém cỏi, còn bắn trong vài giây không?."

Lòng tự trọng của thiếu niên Alpha khiến Tần Thành thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Ba con không có!!!"

Trình Hữu phụt cười ra tiếng, che miệng nghẹn cười: "Vâng...... đúng vậy......"

Tần Thành nóng nảy: "Trình Hữu anh nói bậy! Lão tử lần trước còn thao anh đến tiểu!"

Trình Hữu ngay lập tức đỏ mặt, thấp thỏm bất an nhìn Tần Hàm.

Tần Hàm lại rất bình tĩnh, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mềm của Trình Hữu: "Tần Thành có thể thao em đến bắn nướ© ŧıểυ, vậy mà em vẫn còn có tinh lực mà làm ở khắp nơi vậy hả?"

Trình Hữu trong lòng reo lên báo động: "Không...... Không có......"

Tần Hàm dùng điện thoại nội tuyến gọi quản gia: "Gọi cho Tần Duyên, trong vòng mười lăm phút về nhà, lên thư phòng gặp ta."

Trình Hữu cảm giác được một trận tê dại từ lòng bàn chân len lỏi đến da đầu, đó là nỗi sợ hãi cùng chờ mong khó có thể miêu tả được, cậu hỏi: "Ba ba người...... Người định làm gì vậy?"

"Tiểu Hữu không phải thích làm với nhiều người sao?" biểu tình trên mặt Tần Hàn nhìn không ra tức giận hay là ôn nhu, "Ba ba thỏa mãn nguyện vọng của con, không vui?"

Tần Thành hưng phấn về phòng cầm hộp quà hắn đã sớm chuẩn cho Trình Hữu, là một bạn nữ trong lớp đề cử cho hắn.

Một chiếc áo tắm dài bằng nhung có màu trắng hồng đan xen, trên mũ có hai tai thỏ rũ xuống, cổ áo thắt một cái nơ to màu hồng.

Tần Hàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói với Trình Hữu: "Đi tắm rửa trước đi."

Hắn còn chút chuyện phải xử lý, mắt lạnh nhìn Tần Thành đuổi theo Trình Hữu vào phòng tắm.

Trình Hữu vừa mở vòi hoa sen, quay đầu lại đã bị Tần Thành dọa cho sợ.

Tần Thành đắc ý dào dạt ôm tay dựa vào cửa, ra vẻ đứng đắn nói: "Tắm đi, em cũng đâu có cưỡиɠ ɠiαи anh đâu."

Trình Hữu cảnh giác nhìn tên sói con chết đói này, dứt khoát đưa lưng về phía Tần Thành bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Tần Thành nhìn tiểu bạch thỏ đang ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ để nhảy vào mâm chờ người ăn, nhìn đến sống lưng trắng nõn trần trụi, đến vòng eo mượt mà duyên dáng kia, hai bên xương cụt có hai vết lõm nho nhỏ, xuống dưới một chút nữa chính là hai cánh mông cong vểnh. Mông Trình Hữu rất tròn, sờ lên cảm giác rất tốt. Bên mông trái còn có một dấu bàn tay cực lớn màu hồng nhạt. Dưới lớp sương mù nước ấm theo sống lưng trắng nõn chảy xuống, chảy vào rãnh mông, như là một dòng thanh tuyền chảy vào Thần Bí cốc, làm cho người không khỏi mê muội.

Trong khoảng thời gian ở trường quân đội, Tần Thành vẫn luôn nghĩ lí do vì sao Trình Hữu không thích hắn, có lẽ là do hắn biểu hiện quá gấp gáp, không trầm ổn. Vì thế Tần Thành đứng trước bán mỹ vị trắng nõn mềm mại ngon miệng này, hung hăng nuốt nước miếng, không chút để ý hỏi: "Ba em đánh mông anh?"

Trình Hữu dùng sức xoa xoa vết bàn tay kia, mạnh miệng: "Ta...... là ta tự đánh."

Tần Thành cười nhạo: "Ba em còn rất biết chơi."

Trình Hữu trong đầu hiện ra hình ảnh mình dẩu mông trước mặt Tần Hàm để cho hắn đánh. Mông thịt đầy đặn mượt mà bị đánh đến run lên run lên, dấu tay màu đỏ chồng từng tầng từng tầng lên làn da trắng nõn. Giống như...... Giống như so với bị đánh còn dâʍ đãиɠ hơn nhiều.

Trình Hữu trong khí nóng của nước bất giác đỏ mặt: "cậu...... cậu đi ra ngoài, ta tắm một lúc là xong rồi."

"Không được a," Tần Thành từng bước một đi tới, từ trên cao nhìn xuống Trình Hữu, "Mẹ nhỏ, anh tự tắm sẽ không sạch được, để em giúp anh rửa mông?"

Trình Hữu bị câu "mẹ nhỏ " làm cho thẹn, nói: "Cậu câm miệng a a~......"

Hai tay Tần Thành nắm lấy mông Trình Hữu bắt đầu xoa: "Anh là vợ của ba em, em gọi là mẹ nhỏ chẳng đúng quá còn gì, đúng hay không? Đúng hay không!"

Trình Hữu chịu không nổi: "Đừng...... Đừng xoa mạnh như vậy ưʍ......"

Tần Thành ngoan ngoãn buông tay ra, đổ đầy sữa tắm lên tay, bôi lên trên bờ mông xinh đẹp của Trình Hữu. Sữa tắm trơn trượt làm cho bờ mông càng trở nên hấp dẫn, Tần Thành yêu thích không buông tay mà nắm tay xoa bóp, sờ từ lõm venus đến tận kẽ mông, ngón tay dính sữa tắm liền cắm vào trong.

Trình Hữu kẹp chặt chân, mang theo giọng mũi trách cứ: "cậu...... cậu liền không thể chờ một chút được hả!"

"Không được, mẹ nhỏ hôm nay sẽ rất vất vả," Tần Thành nghiêm trang nói, "Cho nên cả bên trong lẫn bên ngoài mông đều phải rửa sạch sẽ."

Trong thư phòng Tần Hàm khép tập văn kiện cuối cùng lại, nghe trong phòng tắm mơ hồ truyền ra tiếng rêи ɾỉ câu nhân của Trình Hữu, tự châm cho mình một điếu thuốc.

Mãi đến khi Tần Hàm hút đến điếu thứ năm, Trình Hữu mới tắm xong.

Tần Thành ôm Trình Hữu đã không bước nổi ra, khıêυ khí©h liếc ba ba một cái.

Tần Hàm mặt vô biểu tình đón nhận ánh mắt kia.

Trình Hữu mặt có chút hồng, có lẽ là bị khí nóng trong phòng tắm huân. Cuối cùng cậu vẫn phải mặc áo tắm hình con thỏ kia, đôi tai dài gục xuống, mái tóc ướt dán lên gương mặt và chiếc cổ trắng nõn, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Cái chân vừa trắng vừa thon lộ ra dưới xẻ tà vạt áo, làn da trắng nõn dưới sức nóng của phòng tắm có khuynh hướng chuyển sang màu hồng, cẳng chân nhẹ nhàng đong đưa.

Tần Hàm lại đốt thêm cho mình một điếu.

Lúc quyết định nhận nuôi Trình Hữu, Tần Hàm chỉ là một trong mười sáu thượng tướng của khu Z. Sau một thời gian lăn lộn trong chiến tranh, phó tướng Trình Diệp của hắn chết trận. Trình Diệp lái một chiếc phi thuyền chặn lại làn đạn của quân địch bắn về phía trung tâm quân khu chính của khu Z, ngay cả di ngôn cũng chưa kịp nói.

Nhưng Tần Hàm biết phó tướng của hắn vướng bận điều gì. Vì thế khi vừa trở lại mặt đất, hắn liền giúp vợ Trình Diệp làm thủ tục vào trung tâm dạy dỗ của viện dưỡng dục Omega. Đối một Omega đã mất chồng, đây là nơi an toàn nhất trên thế giới.

Sau khi sắp xếp hết hết tất cả, cha Tần Hàm vừa mới thăng lên chức tổng chỉ huy.

Lão gia tử nhìn Tần Hàm, nói: "Trình Diệp có một đứa con trai, sắp xếp đến trường học ở quân khu đi."

Tần Hàm do dự hai giây, nói: "Lỡ đâu sau này nó phân hóa thành O thì sao?"

Lão gia tử không nói nữa.

Vì thế ngày hôm sau, Tần Hàm tự mình đưa tro cốt Trình Diệp vào Trình gia. Con trai Trình Diệp nghe nói mới bảy tuổi, nhưng nhìn lại rất nhỏ. Tiểu gia hỏa mặc một chiếc áo bông thật dày đứng ở trên nền tuyết, ngón tay bị đông lạnh sợ hãi nắm góc áo của mẹ.

Trong lúc mọi người đang vội vàng chuẩn bị lễ tang, Tần Hàm ở nhà chính trống rỗng của Trình gia hút thuốc. Hắn gọi điện thoại cho cố vấn pháp luật của mình, hỏi: "Nếu ta nhận nuôi con của Trình Diệp, thì sẽ có vấn đề gì không?"

Trên pháp luật không có vấn đề gì cả, hắn rất nhanh liền ôm đứa bé mềm oặt này về nhà, trên thông tin của hắn nhiều một người con nuôi Trình Hữu.

Khi đó Thẩm Minh Thư còn chưa phát điên điên, ngẫu nhiên còn thể nói chuyện mấy câu với hắn

Thẩm Minh Thư hỏi: "Anh tính đem đứa nhỏ này nuôi lớn tiếp nối Trình Diệp à?"

Tần Hàm nói: "Nếu sau này nó phân hóa thành A hoặc B, ta sẽ cho nó vào quân đội, làm phó quan của mình."

Thẩm Minh Thư hỏi: "Nếu nó là O thì sao?"

Tần Hàm nói: "Ta sẽ cưới nó."

Trình Hữu nhỏ bé chậm rãi lớn lên dưới mí mắt của Tần Hàm, hắn nhìn ra được đứa nhỏ này nhìn bên ngoài ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại chứa đầy tâm cơ cùng dã tính, nhưng chung quy lại vẫn là một đứa trẻ ngây thơ. Sau khi xác định phương hướng phân hóa của Trình Hữu, Tần Hàm liền bất động thanh sắc mà từng chút từng chút điều khiển suy nghĩ của đứa trẻ này, mỗi một chút ôn nhu hay cứng rắn đều rất có chừng mực, thậm chí còn dùng dược vật mạnh mẽ trì hoãn thời gian động dục của Trình Hữu.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình có thể khống chế Trình Hữu. Hắn cho rằng có thể dùng quyền lực trong tay mình, sủng ái cậu vô điều kiện, làm cậu mất đi ý nghĩ không an phận.