Chương 25

Đó là mùi vị tin tức tố của Tần Hàm.

Trình Hữu trợn mắt há hốc mồm: "Anh là...... Anh là Omega của Tần Hàm? Hắn sao lại nhốt anh ở loại địa phương này?"

"Bởi vì ta đã làm sai, làm sai một chuyện, chuyện mà Tần Hàm và quân bộ khu Z cho rằng là sai," Thẩm Minh Thư buông tóc, biểu tình sầu thảm mà hút thuốc, "Cậu ngửi không thấy mùi hương Omega của ta, thực bình thường, bởi vì ta đã sớm tự thân cắt bỏ tuyến thể và bộ phận sinh thực Omega của mình. Nhưng đánh dấu của Tần Hàm đã khắc vào trong gen, cho nên ngày lần đầu tiên cậu tới, ta liền biết Tần Hàm đã đánh dấu cậu."

Trình Hữu ôm chén rượu, ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn hình ảnh Thẩm Minh Thư hút thuốc bên cửa sổ. Trên mặt hắn một chút biểu tình cũng không có, trong mắt là một tầng sương mù xám xịt. Nhưng Trình Hữu cảm thấy hắn nhất định rất khổ sở, cậu nhìn bóng dáng cao gầy kia, mắt không hiểu sao lại lên men.

"Ta...... Ta......" Thẩm Minh Thư gian nan tìm từ châm chước, "Ta muốn cứu cậu, hoặc là nói ta cũng là đang hại cậu. Nhưng hiện tại tất cả đều không còn kịp rồi. Trình Hữu, ở trong l*иg ngực Tần Hàm, vui vẻ không?"

Trình Hữu mờ mịt gật đầu: "Hắn đối với ta tất tốt."

Thẩm Minh Thư sắc mặt tái nhợt, trầm mặc hồi lâu, nói: "Trình Hữu, về sau đừng đến nơi này nữa. Tần Hàm nếu biết cậu đến, khẳng định sẽ giáo huấn cậu."

Trình Hữu rất khổ sở: "Nhưng mà nếu không tới tìm anh, thì không còn ai hút thuốc uống rượu với ta nữa." Cậu đối với Thẩm Minh Thư có một loại tín nhiệm và thân cận tự nhiên, tựa như năm đó ở Tần gia liếc mắt nhìn Tần Tịch một cái. Trước khi quen biết, trong tiềm thức đã coi người trước mặt là bằng hữu. Hơn nữa Thẩm Minh Thư thật sự là một người ôn nhu thú vị.

Thẩm Minh Thư bị tính trẻ con của cậu làm cho hết sức vui mừng, một ngụm thuốc nghẹn ở phổi sặc đến liều mạng ho khan: "Khụ khụ khụ...... Cậu đã...... Khụ khụ...... Bao lớn rồi...... Buồn uống rượu còn muốn người khác bồi...... Khụ khụ......"

Trình Hữu hoảng sợ: "Ta rót nước cho anh!"

"Không cần...... Khụ khụ......" Thẩm Minh Thư hoãn một chút, cắn mở bình rượu ừng ực uống hai ngụm.

Trình Hữu bị hành động của hắn làm cho sợ ngây người: "Anh chậm một chút, rượu kia rất nặng."

Thẩm Minh Thư khinh thường nhìn lại: "Tiểu gia hỏa, lần sau đến nhớ mang rượu trắng tới. Tần Hàm có giấu một chai rượu ngon, cậu đến thư phòng hắn tìm xem."

Trình Hữu ngây ngốc nhìn nửa bình rượu còn dư lại, lòng còn sợ mà hãi gật gật đầu.

Những ngày bị nhốt ở trong nhà, Trình Hữu càng ngày càng hay chạy đến chỗ Thẩm Minh Thư, thời gian ngốc ở đó cũng càng ngày càng dài.

Thẩm Minh Thư là một người rất lợi hại, trừ lúc hút thuốc uống rượu với Trình Hữu, thời gian còn lại sẽ vẽ kết cấu bên trong của các loại phi thuyền chiến đấu, dạy cậu các thao tác quan trọng.

Trình Hữu trợn mắt há hốc mồm: "Anh...... Sao anh lại biết mấy cái này?"

Thẩm Minh Thư dừng một chút, cong ngón tay nhẹ nhàng gõ cái trán trơn bóng của cậu: "Đừng nghịch nữa, học xong chưa? Học xong thì cho dù có làm nũng hay chơi xấu cũng phải để Tần Hàm mang cậu đi thực hành một chút, có lý luận mà không có thực hành thì cũng như không."

Trình Hữu thành thành thật thật trả lời: "Hôm nào đó tôi sẽ đi."

Thẩm Minh Thư trong dự kiến mà cười: "Tần Hàm quả nhiên rất chiều cậu."

Trình Hữu cảm thấy quan hệ giữa cậu cùng Thẩm Minh Thư chút kỳ quái, nhưng trong phút chốc lại không nghĩ ra kỳ quái ở chỗ nào. Thẩm Minh Thư là một người thầy rất lợi hại và là một bằng hữu rất tuyệt vời, Trình Hữu nửa thật nửa giả làm nũng: "Nếu anh cưới tôi, tôi sẽ bỏ Tần Hàm cùng anh cao chạy xa bay."

"Ui, bạn nhỏ có mục tiêu thật là lớn," Thẩm Minh Thư niết cái má mềm như trẻ con của Trình Hữu, ngậm thuốc lá mơ hồ không rõ nói, "Được, ta chờ cậu."

Trình Hữu đỏ mặt.

Rõ ràng...... Rõ ràng Thẩm Minh Thư trước kia cũng là Omega, tại sao lại hấp dẫn như vậy.

Lúc này, tại trường quân đội Trung Ương.

Tần đại thiếu gia đang đòi tuyệt thực.

Chủ nhiệm hệ tự mình đến cửa phòng ký túc xá của thiếu gia Tần gia, dùng ôn thanh tế ngữ như dỗ trẻ con mà khuyên bảo: "Tần thiếu gia, ngài đã một ngày không ăn cơm rồi. Tôi kêu nhà ăn làm cho ngài mấy món đồ ăn mới lạ, ngài nếm thử xem thế nào?"

Giọng nói Tần thiếu gia trong phòng như chuông đồng, không nghe ra chút gì gọi là đói: "Nếu mấy người không thả ta đi, ta sẽ đói chết cho mấy người xem!"

Chủ nhiệm hệ dở khóc dở cười, dùng sức xoa xoa khuôn mặt già của chính mình, nuốt tiếng cười lại: "Tần thiếu gia, giữ ngài ở lại trường quân đội là ý của Tần tướng quân, chúng tôi không quản được."

Tần Thành rống: "Vậy mấy người nói cho Tần Hàm, nếu ông ta không thả ta về nhà, vậy thì phái người tới nhặt xác con của mình đi!"

Vài vị cán bộ ở ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, năm phút sau, một người nhỏ giọng đề nghị: "Hay là, lại nhờ hiệu trưởng Lưu thông báo cho Tần tướng quân một tiếng?"

Nhưng mà Tần Hàm không cần bọn họ thông báo. Hắn mới vừa họp xong, bí thư liền nói cho hắn biết tin Tần Thành tuyệt thực.

"Tuyệt thực?" Tần Hàm nhíu mày, "Mấy ngày chưa ăn rồi?"

Bí thư nhịn cười: "Nhị thiếu gia đã không chạm vào đồ ăn từ ngày hôm qua, nhưng mà người mình cài vào nói, trong phòng ký túc xác của nhị thiếu gia có không ít đồ ăn vặt, không biết cậu ấy có ăn không."

Tần Hàm cười lạnh: "Vậy chờ nó ăn sạch đồ ăn vặt rồi nói sau."

Bí thư đáp ứng, lại nói: "Ba ngày sau là sinh nhật 18 tuổi của tiểu phu nhân, ngài có cần tôi chuẩn bị gì không?"

"Dời toàn bộ công việc ngày đó sang hôm khác," Tần Hàm ngồi xuống bắt đầu phê văn kiện, "Hỏi một chút tiến triển của trường quân đội Omega, nhanh chóng xác định thời gian chiêu sinh và khai giảng."

Thời tiết càng ngày càng lạnh, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.

Tần Hàm nhíu mày, gọi điện thoại về nhà.

Người nghe máy là quản gia: "Tiên sinh."

Tần Hàm hỏi: "Thiết bị hòa tan tuyết đã mở chưa?"

Quản gia trả lời: "Tiên sinh, buổi sáng hôm nay đã mở rồi."

Tần Hàm nói: "Cố gắng giữ Trình Hữu ở lại trong phòng, đừng để em ấy chạy loạn khắp nơi."

Trình Hữu rất sợ ngày tuyết rơi, cái tật xấu này mười mấy năm cũng không trị được. Bác sĩ nói là do vấn đề tâm lý, cần phải khai thông. Nhưng Trình Hữu lại từ chối tất cả các phương thức câu thông nội tâm với bác sĩ, đến khi bị hỏi thì tiểu thông minh này lại bày ra vẻ mặt vô tội nói đông nói tây.

Quản gia nói chuyện với Tần Hàm xong, bất đắc dĩ thở dài, kêu người hầu tạm dừng công việc, đi tìm xem Trình Hữu đang ở đâu.

Trình Hữu vẫn đang trầm mê trong bản vẽ ở chỗ Thẩm Minh Thư. Cậu tìm được một bản vẽ rất lớn trong núi đồ loạn thất bát tao kia của hắn, kết cấu phức tạp rắc rối trên đó tuyệt đối không phải là của phi thuyền chiến đấu. Trình Hữu tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Đây là bản vẽ quy hoạch trạm không gian, sơ thảo," Thẩm Minh Thư đứng ở phía sau Trình Hữu, như suy tư nhìn tấm bản vẽ đó, "Cái cậu đang xem là bản vẽ thiết bị động lực, giờ có lẽ đã sớm bị đào thải."

Trình Hữu một lòng chỉ yêu thích cơ giáp chiến đấu, rất ít nghiên cứu trạm không gian. Nhưng lúc này lại mê đắm nhìn tấm bản vẽ đó.

Cậu nhớ tới trạm không gian được dân chúng ngộ nhận là chiến hạm Thiên Khải kia, giống như ngôi sao hàng đêm phát sáng, gợi lên bao ước mơ và khát vọng của ngàn vạn đứa trẻ khu Z.

Một bông tuyết dừng ở trên cửa sổ, Trình Hữu thân thể run rẩy, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng vân vê bông tuyết nhỏ bé trong suốt kia, thấp giọng nói: "Tuyết rơi."

Thẩm Minh Thư đứng ở sau cậu, nói: "Không phải cậu sợ tuyết rơi sao?"

Trình Hữu hơi giật mình: "Sao anh lại biết?"

Thẩm Minh Thư không trả lời: "Trở về đi, người ở nhà chính khẳng định đang tìm cậu."

Trường quân đội Trung Ương.

Một đám người vây quanh bên ngoài ký túc xá của thiếu gia Tần, gấp đến độ vò đầu bứt tóc, sợ tiểu thiếu gia bị chết đói.

Nhưng mà lúc này Tần Thành đã bò ra ngoài từ cửa sổ đằng sau, ẩn lẫn trong một đám học sinh mặc quân trang, điệu thấp rời khỏi trường quân đội.

Bí thư của Tần Hàm luôn phái người nhìn chằm chằm xung quang ký túc xá Tần Thành, vừa phát hiện Tần Thành đào tẩu, lập tức báo cho Tần Hàm biết.

Tần Hàm đang phê văn kiện, mí mắt cũng thèm không nâng nói: "Phái người theo dõi nó."

Tần Thành cũng không chạy loạn, sau khi rời khỏi trường quân đội liền lập tức đánh xe về nhà.

Trình Hữu chạy từ hậu viện về, đỉnh đầu dính đầy bông tuyết, sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế sô pha phòng khách.

Quản gia kinh hồn táng đảm chỉ huy người hầu nấu canh gừng lấy khăn lông.

Trình Hữu ôm canh gừng hắt xì một cái thật lớn.

Tần Thành đá văng cửa chạy vào: "Trình Hữu đâu!"

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Trình Hữu sắc mặt trắng bệch, khí thế bỗng nhiên diệt hơn phân nửa, học cha mình nhíu mày răn dạy người hầu: "Các ngươi sao lại không chăm sóc anh ấy?"

Trình Hữu hữu khí vô lực nhẹ giọng nói: "Tần Thành cậu đừng tức giận lung tung, hồi nãy ta ra ngoài đi dạo, bị tuyết rơi chúng."

Tần Thành vò đầu, không thuận theo cũng không buông tha, nhỏ giọng nói thầm: "Dù sao thì cũng chính là bọn họ không chăm sóc tốt cho anh"

Trình Hữu mặc kệ hắn, cúi đầu uống canh gừng.

Tần Thành không hiểu sao lại cảm thấy mình giống như đã làm sai chuyện gì, hắn có chút nôn nóng mà đi đi lại lại quanh phòng khách.

Trình Hữu mặt vô biểu tình nhìn Tần Thành.

Tần Thành tự đi đến choáng đầu, rốt cuộc cũng dừng. Đôi mắt giống như thú con vừa dữ vừa mờ mịt trừng Trình Hữu: "Sau này anh không được phép ra ngoài đi dạo nữa!"

Trình Hữu vẫn mặc kệ hắn.

Tần Thành tức giận: "Em trở về anh còn chưa nói được một câu hoan nghênh!"