Chương 27

Nhưng Trình Hữu vĩnh viễn sẽ không an phận, cậu giống như có thể tự cấp cho Tần Hàm trong sự không thoải mái tìm được một loại khoái cám giống như kɧoáı ©ảʍ có thể khống chế hết tất cả vậy. Lúc này bản thân Trình Hữu còn chưa phân rõ được lòng mình, nhưng Tần Hàm đã tìm thấy được điểm mấu chốt rồi.

Tần Hàm dập tắt thuốc trong tay, ngữ khí bình đạm khích lệ Tần Thành: "Ánh mắt không tồi."

Bộ đồ Trình Hữu đàn mặc thật sự rất đẹp. Làn da cậu trắng, kết hợp với vải nhung màu trắng hồng đan xen càng làm cho da cậu trở nên trắng nõn mềm mại, giống như một khối bơ pudding thơm ngọt mê người.

Tần Thành đắc ý nhận lời khen này, ôm tiểu bạch thỏ trong l*иg ngực chặt hơn nữa.

Trình Hữu bị hắn ôm đến hô hấp khó khăn, phẫn nộ giãy giụa một chút.

"Nhẹ chút, Tần Thành," Tần Hàm nói, "Tiểu Hữu đang mang thai."

Tần Thành vui mừng đến lảo đảo một cái thiếu chút nữa làm Trình Hữu té, Trình Hữu sợ tới mức cuống quít ôm cổ Tần Thành rống giận: "Cậu làm cái gì vậy!"

Tần Thành nhanh chóng ôm lấy cậu, thật cẩn thận đặt ở trên sô pha, giống như đang nhìn trộm tuyệt thế trân bảo mà xốc áo Trình Hữu lên, mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm bụng nhỏ bằng phẳng kia.

Trình Hữu bị hắn nhìn đến xấu hổ, tát một cái lên gáy Tần Thành: "Đừng nhìn nữa, còn chưa đến một tháng đâu!"

Tần Thành ăn kia một cái tát cũng không chê đau, he he cười hôn bẹp lên bụng Trình Hữu một cái.

Trình Hữu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn nhịn không được mở miệng đả kích: "Cũng đâu phải của cậu."

Tần Thành luôn đặc biệt tự tin: "Nhất định là của em!" Hắn dán tai lên bụng Trình Hữu, cười ngây ngô muốn nghe tiếng trong bụng.

Trình Hữu tát thên một cái lên gáy Tần Thành: "Cậu...... Cậu đứng dậy cho ta."

"Không," Tần Thành hôn một cái lên bụng cậu, "Em muốn nói chyện với con em."

Trình Hữu bị Tần Thành ép tới khó chịu, nhìn về phía Tần Hàm như là xin giúp đỡ.

Tần Hàm chậm rãi đi tới, ngón tay vuốt ve gương mặt vừa mềm vừa ấm của Trình Hữu, sau đó vuốt ve đùa giỡn hai cánh môi mềm mại.

Tần Duyên không hiểu sao lại nhận được lệnh về nhà, hắn về đến nơi, đứng trước thư phòng gõ cửa: "Ba, là con."

Trong thư phòng truyền đến tiếng khóc nức nở của Trình Hữu điềm: "Đừng ưʍ...... Đừng liếʍ......"

Tần Hàm cách cửa trả lời: "Vào đi."

Tần Duyên đẩy cửa đi vào, thấy một hình ảnh làm xoang mũi hắn nóng lên.

Tần Thành nửa quỳ trên sô pha cúi đầu cày cấy, hai cẳng chân trắng nõn của Trình Hữu treo trên hắn, ngón chân mượt mà gắt gao cong lại, theo tiếng rêи ɾỉ nức nở nhẹ nhàng đong đưa.

Không biết Tần Thành làm cái gì, mà tiếng rêи ɾỉ của Trình Hữu lúc cao lúc thấp, ngón tay được áo ngủ nhung màu hồng nhạt bao lấy bất lực nắm góc áo Tần Hàm.

Tần Hàm nắm lấy cái tay kia cách áo ngủ hôn một cái, ngẩng đầu nói với Tần Duyên: "Tiến vào, đóng cửa."

Tần Thành cười xấu xa ngẩng đầu: "Ba, da^ʍ dâʍ ŧᏂủy̠ ở da^ʍ huyệt Trình Hữu thật ngọt."

Trình Hữu xấu hổ muốn đá hắn: "Cậu câm miệng!" Lại bị Tần Thành bắt lấy mắt cá chân tách ra hai bên, chân dài rộng mở dưới vạt áo hồng nhạt, dây lưng áo ngủ rơi vào giữa hai chân.

Tần Thành quay đầu lại nhìn anh cả, hưng phấn nói: "Anh cả, Trình Hữu mang thai."

Trình Hữu nhân cơ hội tránh ra khép hai chân lại, tức giận nhìn Tần Thành.

Tần Thành kéo áo ngủ đang bị Trình Hữu kẹp ở giữa hai chân, ý xấu kéo qua kéo lại. Chất liệu mềm mại ma sát chậu và kẽ mông, mang đến cảm giác xấu hổ lạ thường. Tay Trình Hữu muốn tránh khỏi Tần Thành, lại bị hắn nắm lấy cố định chặt chẽ ở trên đỉnh đầu.

Trình Hữu ủy khuất ngửa đầu nhìn Tần Hàm: "Ba ba...... Tần Thành bắt nạt con......"

Khóe miệng Tần Hàm cong nhẹ: "Em không phải thích bị bắt nạt như vậy à?"

Tần Thành đắc ý ra lệnh cho Trình Hữu: "Mở chân ra, để tiểu gia hảo hảo hầu hạ c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ này nào."

Trình Hữu một chân đá vào trên ngực Tần Thành.

Tần Duyên đỡ được Tần Thành sắp ngã, ngẩng đầu nhìn Tần Hàm: "Ba, người đồng ý?" Tần Hàm cư nhiên đồng ý bọn họ chia sẻ Tiểu Hữu?

Tần Hàm giữ hai tay Trình Hữu: "Nếu hôm nay không thao tiểu dâʍ đãиɠ này đến bắn nướ© ŧıểυ, các con về sau đừng ai nghĩ đến việc đυ.ng vào em ấy."

Tần Thành hưng phấn nhướng mày: "Ba, đây là đang khiêu chiến sao?"

Tần Hàm cúi đầu nhìn Trình Hữu, dưới ánh mắt hoảng sợ đáng thương của tiểu hỗn đản cười lạnh: "Xem như là vậy đi."

Trình Hữu bị ánh mắt cười như không cười của Tần Hàm nhìn đến sau lưng lạnh toát, theo bản năng che mông lại. Cậu có dự cảm xấu, hôm nay bản thân sợ sẽ không được lành lặn.

"Ba ba con...... con......" Trình Hữu đáng thương nói, "Con đang mang thai...... Ba ba......"

Tần Duyên nói: "Yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận." Hắn vuốt ve bụng nhỏ bằng phẳng của Trình Hữu, phảng phất như đã cảm nhận được sinh mệnh nho nhỏ bên trong.

Trình Hữu mang thai, thỏ con của bọn họ, rốt cuộc cũng mang thai.

Tần Thành vui sướиɠ hỏi: "Cho anh một cơ hội, anh muốn được ai ȶᏂασ trước."

Trình Hữu nhìn Tần Thành đang nóng lòng xoa tay, lại nhìn Tần Hàm đang tươi cười khϊếp người lần đầu tiên cảm thấy khí chất trầm ổn đang tin cậy của Tần Duyên có cảm giác an toàn. Trình Hữu xấu hôt mà nuốt xuống nước miếng, mở hai chân ra sợ hãi nói: "Anh cả...... Anh cả tới trước......"

Tần Duyên không chút khách khí tiếp nhận lời mời.

Trình Hữu có chút sợ hãi khép nửa con mắt, trộm nhìn hạ thể Tần Duyên.

Dưới háng Alpha Tần gia đều có cự vật với kích cỡ đáng sợ. Dươиɠ ѵậŧ Tần Duyên có qυყ đầυ không quá lớn nhưng cán lại rất thô, chưa vào được một tấc đã khiến Trình Hữu thấy căng đầy.

Mấy ngày nay Tần Hàm bận công tác nên không sử dụng tiểu huyệt mê người này, lỗ nhỏ sưng đỏ bị thao đến chín hồng đã dần dần khôi phục lại bộ dáng phấn nộn chặt chẽ, đáng thương như giống cái chưa bị mất trinh.

Động tác của Tần Duyên rất ôn nhu.

Trình Hữu cúi đầu thở hổn hển, nhìn bụng Tần Duyên càng ngày càng gần, yên lặng tính toán còn bao nhiêu nào chưa cắm vào. Tiểu huyệt mấy ngày không được thao sắp chịu không nổi vật thô to như vậy, khóe mắt Trình Hữu bị đỉnh ra hai giọt nước mắt, âm thanh sàn sạt mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh cả...... ưʍ... Không...... Không được...... đầy quá......"

Tần Duyên nắm lấy đùi Trình Hữu đột nhiên ȶᏂασ mạnh vào, qυყ đầυ hung hăng chọc vào hoa tâm.

Trình Hữu khóc kêu lên một tiếng: "Anh cả! Không được...... Anh cả......"

Tần Duyên nghiêm túc mà cau mày, tập trung khai khẩn lối đi vào khoang sinh sản, mỗi lần thọc vào rút đều sẽ bài trừ một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, làm ướt vạt áo sơ mi của hắn.

Trình Hữu vặn vẹo thân thể giãy giụa: "Ba ba...... a ha...... Buông con ra được không...... Ba ba......"

Tần Hàm nắm chặt cổ tay cậu, bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"

Trình Hữu xấu hổ đến nói không ra lời. Hạ thân bị Tần Duyên thap đến bủn rủn khó nhịn, cảm giác tê dại từ xương sống len lỏi đến ngực, làm cho bộ ngực cậu có cảm giác căng đầy khó chịu, rất muốn dùng sức xoa xoa.

Côи ŧɧịt̠ lớn Tần Duyên rốt cuộc cũng ȶᏂασ mở hoa tâm, hung ác cắm vào trong khoang sinh sản.

Cùng với kɧoáı ©ảʍ cực hạn, ngực Trình Hữu càng căng đến khó chịu, cậu giống như cá trên thớt liều mạng vặn vẹo thân thể, đầṳ ѵú cọ xát vải dệt mềm mại, nhưng không giảm bớt được chút nào, ngược lại lại dâng lên một cỗ tê ngứa. Trình Hữu khóc lóc nói: "Ngực...... a...... Ba ba...... ngực Tiểu Hữu căng quá...... ưm a......căng quá ......"

Tần Thành hưng phấn xốc áo trước ngực Trình Hữu lên, bộ ngực trắng nõn vẫn còn mang hơi nước của phòng tắm, hai đầṳ ѵú hồng nhạt điểm xuyến trên da thịt. Không biết có phải là do ảo giác không, mà Tần Thành cảm thấy ngực Trình Hữu to hơn mọi hôm. Một tay Tần Thành nắm lấy một bên ngực, dùng sức xoa.

Trình Hữu kêu thảm cong người: "Đừng...... Đừng xoa nữa...... thật kỳ quái...... Ô ô...... đừng......"

"Anh hai, ngoan," Tần Thành nghiêm trang trêu đùa Trình Hữu, "Xoa hết sữa ra sẽ không căng nữa."

"Không có...... Ô ô...... Không có sữa......" Trình Hữu vừa ủy khuất vừa khó chịu, "Tần Thành tên hỗn đản này... a ưʍ...... Không được...... Đừng xoa nữa...... Anh hai không có sữa...... Xoa không ra đâu... a......"

Mông bị Tần Duyên nắm trong tay vừa xoa vừa đit, đôi tay bị Tần Hàm nắm chặt không thể động đậy, Trình Hữu bị bắt phải nhìn bộ ngực phẳng của mình bị Tần Thành bóp đến biến dạng, đầṳ ѵú phấn nộn mẫn cảm để ở trong lòng bàn tay Tần Thành, một chút cọ xát nhỏ bé cũng sẽ làm thân thể cậu phản ứng kịch liệt.

"Tần Thành ưm a...... Đừng xoa nữa...... Ô ô...... Đừng...... Anh cả chậm một chút......" Trình Hữu bị chơi đến ý thức mơ hồ, nói năng lộn xộn khóc thút thít xin tha, "Sâu quá...... Ô ô...... Anh cả...... con...... con ở bên trong...... Ô ô anh cả...... Ba ba buông con ra được không...... Cầu xin mấy người...... em không được...... Tần Thành...... Ô ô...... căng quá...... Núʍ ѵú căng quá......"

Tần Thành tò mò cắn đầṳ ѵú Trình Hữu, đột nhiên hút một cái

Trình Hữu thét chói tai giơ cổ lên cao: "A!"

Tần Thành nếm được một chút sữa nồng đậm, hắn không dám tin tưởng há miệng ra. Trên núʍ ѵú phấn nộn của Trình Hữu, chậm rãi chảy ra một chút nước màu trắng, dọc theo bộ ngực phủ đầy dấu tay chậm rãi chảy xuống.

Dươиɠ ѵậŧ không người đυ.ng vào của Trình Hữu cũng tự bắn ra, khoang sinh sản phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ rót vào qυყ đầυ Tần Duyên. Trình Hữu ý thức mơ hồ vô lực thừa nhận sự đùa giỡn ở ngực và hậu huyệt, cậu cảm giác mình giống như người máy đã bị tháo rời các bộ phận. Các chủ nhân của cậu đang thong thả ung dung chà lau từng linh kiện một.

Tần Thành ngây dại, đôi mắt không chớp nhìn đầṳ ѵú đỏ thắm của Trình Hữu, nhìn vệt sữa chảy xuống bộ ngực trắng nõn, sau đó chảy xuống ghế sô pha.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn trêu Trình Hữu một chút, không ngờ lại thật sự hút ra sữa tươi.