Chương 24

Trình Hữu khiêm tốn nhận sai: "Con sẽ không bao giờ dùng nó nữa." Đã có trường dành cho Omega, cậu không cần phải dùng thuốc ức chế đặc hiệu để che dấu nữa.

"Ừ," Tần Hàm không chút để ý uống trà, "Khoảng thời gian này ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Trình Hữu lo lắng sốt ruột, vậy chẳng phải là cậu không thể đến trường quân đội nữa sao?

Tần Hàm nói: "Em yên tâm ở nhà sinh con, mở viện mới không phải là chuyện đơn giản, em cho rằng chỉ cần ba đến năm tháng là có thể bắt đầu chiêu sinh sao?"

Trình Hữu nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng sự tình hiển nhiên vẫn còn chưa có xong. Tần Hàm hỏi: "Vừa rồi đi đâu vậy?"

Trình Hữu theo bản năng lùi về phía sau một bước che mông lại, mạnh miệng: "Con...... Con tùy tiện đi dạo một chút."

"Ta cho tất cả vệ binh đi theo kiểm tra toàn bộ bệnh viện cũng không tìm được em," Tần Hàm giương mắt, mặt vô biểu tình nhìn thỏ con đang kinh hoảng thất thố kia, "Camera bệnh viện cho thấy em biến mất ở cửa cầu thang của tầng cao nhất. Làm không tồi, nếu em là Beta, nhất định là rất thích hợp làm đặc công."

Trình Hữu căng da đầu nhỏ giọng nói: "Con...... Con chính là đi xem...... Đi xem...... Đi nhìn Tần Tịch một cái."

"Cái nhìn một cái này của em," Tần Hàm cúi đầu xem đồng hồ, "Một giờ mười lăm phút."

Trải qua một đoạn thời gian trừng phạt này, Trình Hữu đã phi thường thuần thục học được cách phân biệt giá trị tức giận của Tần Hàm.

Hiện tại...... ừm...... Trình Hữu thấy giá trị tức giận của Tần Hàm đang ở cấp sáu, so với gió to cấp chín lúc bắt cậu về nhà lần trước thì ôn hòa hơn nhiều.

Trình Hữu như là học sinh trung học không trả lời được bài, đứng ở trước mặt Tần Hàm cúi đầu, hai tay nắm ở sau người.

Tần Hàm ngả người dựa lưng về phía sau sô pha, giữa tay kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa.

Trình Hữu chạy tới ôm cổ Yần Hàm: "Ba, con châm thuốc cho ba được không."

Tần Hàm nhìn cậu một cái, xem như là cho phép.

Trình Hữu cầm lấy điếu thuốc trên tay Tần Hàm, ngậm vào trong miệng, chậm rì rì đi lấy bật lửa trên bàn.

Bật lửa dáng vẻ cổ xưa "Răng rắc" một tiếng xuất hiện ngọn lửa sâu kín, ngọn lửa xanh đen chạm đến điếu thuốc, đốt cháy vụn thuốc trên đó.

Trình Hữu hít một ngụm thật sâu, hai ngón tay kẹp điếu thuốc kia, đôi môn mềm mại phấn hồng từ từ phun ra khói mờ mịt, bay đến sống mũi cao thẳng của Tần Hàm.

Trên điếu thuốc còn mang mang theo dấu răng nhợt nhạt của Trình Hữu, Tần Hàm giữ tay Trình Hữu má miệng cắn điếu thuốc kia, ngón tay thô ráp nắm lấy tay trắng nõn Trình Hữu, chậm rãi bọc lại ở trong lòng bàn tay.

Mặc dù Tần Hàm chưa làm độc tác gì quá mức, nhưng trong lòng Trình Hữu lại không tự chủ được mà run run một chút, theo bản năng nhỏ giọng nói: "Ba ba con...... Con đang mang thai...... Không...... Không được......"

Tần Hàm không chút để ý nói nhỏ: "Cái gì không được?"

"Chính là...... Chính là......" Trình Hữu cúi đầu nhìn cánh tay Tần Hàm đã vói vào giữa hai chân mình, cảm thấy thẹn mà kẹp chặt hai chân lại, "Như vậy...... Không được......" Hậu huyệt vẫn còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa rồi Tần Duyên bắn vào, đầṳ ѵú bị Tần Tịch hút đến sưng lên, trên ngực tất cả đều là dấu răng mới. Trình Hữu nào dám cho Tần Hàm nhìn thấy, đành phải liều mạng lấy cớ mang thai để thoái thác.

Tần Hàm lại không ăn bộ dạng này của Trình Hữu, nhàn nhạt hạ lệnh: "Cởϊ qυầи áo."

Trình Hữu hấp hối giãy giụa: "Đừng......"

Tần Hàm nắm cằm cậu cười lạnh: "Chồng muốn kiểm tra thân thể của vợ mình một chút, không được?"

Trình Hữu đáng thương hề hề nắm cổ áo của mình: "Nhưng vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra qua."

Tần Hàm ánh mắt trầm xuống: "Tần Tịch thao mông em đến nỗi không thể gặp người khác?."

Trình Hữu ủy khuất thay Tần Tịch: "Tại sao người lúc nào cũng hoài nghi Tần Tịch đầu tiên vậy!" Rõ ràng là Tần Duyên làm, xe của hắn vẫn còn đậu ở trong bệnh viện.

Tần Hàm không có trả lời vấn đề này, hỏi lại: "Vậy là ai ȶᏂασ em ở trong phòng bệnh Tần Tịch, hửm?" Một bên hỏi một bên cởi đai lưng Trình Hữu, bên trong không mặc qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ nhỏ đáng thương bị vò lại thành cục nhét vào tiểu nhục động ướt dầm dề, chỉ lộ ra một vải nhỏ.

Chứng cứ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bại lộ trước mặt chồng, Trình Hữu nhanh chóng quyết định nặn ra hai giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Là...... Là anh cả cường bạo con."

Tần Hàm cười lạnh một tiếng, cầm đoạn qυầи ɭóŧ lộ ở bên ngoài kia, chậm rãi từ từ rút ra khỏi tiểu huyệt sưng đỏ. Trên vải bông mềm mại dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ, hơn phân nửa qυầи ɭóŧ đều ướt đẫm.

"Đây cũng là Tần Duyên làm?" Tần Hàm nhìn bộ dáng đoan trang của vợ nhỏ, "Nó cưỡиɠ ɠiαи con ở nơi nào?"

Trình Hữu tròng mắt quay tròn: "Ở...... Ở cửa thang lầu...... ưm a......"

Tần Hàm moi đào tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang chảy trong nhục huyệt đỏ thắm, cười lạnh nhìn vợ nhỏ đã không thành thật còn nỗ lực nói dối của mình: "Cửa thang lầu?"

Trình Hữu thần chí không rõ mà nói dối: "Không phải...... Không phải ưʍ...... Ở phòng vệ sinh......"

Tần Hàm hung hăng tát một cái lên hai bờ mông trắng nõn kia: "Nói dối!"

Xuất thân quân nhân, lăn lội hơn nửa đời ở trong quân doanh, lực tay của Tần Hàm lớn đến kinh người, đánh còn đau hơn cả roi. Trình Hữu bị đánh vài cái liền đau đến khóc ra tiếng: "Ba ba không cần đánh...... Con nói...... Ba ba...... Ô ô......"

Đôi tay Tần Hàm mạnh mẽ xoa bóp kia hai cánh mông nhỏ che kín dấu tay: "Nói, ai ȶᏂασ con?"

Trình Hữu khóc lóc nói: "Thật là anh cả...... Ba ba...... Ô ô...... tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong mông Tiểu Hữu đều là...... Đều là anh cả bắn vào...... Ba ba......"

Tần Hàm cười lạnh, đè lên sau lưng Trình Hữu, đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình cắm vào tiểu huyệt mố vừa bị con mình dùng qua của vợ nhỏ: "Tốt, vậy tí nữa ba ba lấy một ít mẫu từ c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của tiểu Hữu đi xét nghiệm được không?"

Trình Hữu không sợ chuyện này, ủy khuất nhỏ giọng rêи ɾỉ: "Tiểu Hữu không có nói sai...... ưm a...... Ba ba...... Không thể...... Không thể cắm nữa......c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của Tiểu Hữu ưʍ...... Đã...... Đã bị ȶᏂασ sưng lên rồi...... Sẽ hư......"

Tần Hàm nghiến răng nghiến lợi hung hăng ȶᏂασ vào trong khoang sinh sản, thịt non mềm mại tức khắc nhiệt tình bao lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn.

Trình Hữu ngọt nị kêu thảm: "Ba ba không thể...... Không thể cắm nữa...... a a...... Tiểu Hữu...... Tiểu Hữu mang thai...... Không thể...... Ô ô...... Không thể cắm sâu như vậy......"

Tần Hàm nói: "Tiểu Hữu, con đã từng thấy thỏ mang thai chưa?"

Trình Hữu nức nở lắc đầu.

"Sau khi thỏ mang thai nếu vẫn bị ȶᏂασ, thì sẽ mang thêm một thỏ con nữa" Tần Hàm hung hăng đỉnh một chút vào vách trong khoang sinh sản "Vậy Tiểu Hữu có thể mang mấy đứa, hửm?"

Trình Hữu theo bản năng che lại bụng nhỏ vừa sợ hãi vừa cảm thấy thẹn, khóc: "Không phải...... Tiểu Hữu không phải...... Ô ô...... Không phải con thỏ...... Mang không được đứa thứ hai...... Mang không được...... A......"

Nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống, tiểu huyệt bị thay phiên thao làm đã trở nên tê rần.

Trình Hữu vừa ủy khuất vừa tức bực mà lau nước mắt.

Đều do tên đại hỗn đản Tần Duyên, đại hỗn đản!

Đang lái xe về công ty, Tần Duyên hắt xì một cái. Nhưng khi nhớ tới cái qυầи ɭóŧ nhét trong huyệt da^ʍ của Trình Hữu, khuôn mặt từ trước đến nay đều lạnh nhạt không biểu tình của Tần tổng tài khó được hiện ra một nụ cười vừa ôn nhu vừa đắc ý.

Tần gia.

Bị nhốt ở trong nhà không được ra khỏi cửa lớn, Trình Hữu chán đến mọc rễ. Tần Thành ở trường quân đội, Tần Tịch thì ở bệnh viện, Tần Duyên nghe nói đang vội vàng tìm cách làm khó dễ Tần Hàm, không còn Alpha tín nhiệm nào có thể dẫn cậu đi ra ngoài.

Không chịu ngồi yên Trình Hữu nhảy nhót lung tung trong nhà lớn, đám người hầu ai cũng kinh hồn táng đảm sợ cậu ngã, lúc đi đến thang lầu đều có ba người ở dưới đỡ.

Trình Hữu phiền không thắng phiền, bỗng nhiên lại nhớ tới việc Tần Hàm cố ý dặn dò cậu không được đi gặp Thẩm Minh Thư.

Chỗ của Thẩm Minh Thư rất thanh tĩnh, nhưng hắn có thể hút thuốc.

Trong ngực Trình Hữu có hai bao thuốc tốt trộm ở thư phòng Tần Hàm, còn thuận tay lấy một chai Brandy, vui sướиɠ đi tìm Thẩm Minh Thư.

Lần này Trình Hữu đi vào phòng giam trong tòa nhà kia.

Bên trong nhà tù trang hoàng rất ấm áp, thời điểm Trình Hữu đi tới, cảm giác như bản thân đang đến nhà một bạn học nào đó, cha mẹ của đối phương giây tiếp theo sẽ đi ra từ phòng bếp, nhiệt tình mời cậu ăn trái cây.

Nhưng tòa nhà ấm áp này chỉ có một mình Thẩm Minh Thư, trong miệng vĩnh viễn ngậm thuốc lá, cũng không sợ hút thành ung thư phổi.

Trình Hữu lần này mang theo rượu. Từ sau khi uống say ở yến hội, cậu không có cơ hội đυ.ng tới rượu, Tần Hàm thậm chí ngay cả đồ uống có ga cũng hạn chế cậu uống.

Thẩm Minh Thư ném cho cậu hai cái cái ly: "Thế nào, Tần Hàm cho cậu uống?"

Trình Hữu tức giận nói: "Hắn hận không thể nuôi ta như nuôi vịt, ngày nào cũng rót thức ăn lỏng."

Thẩm Minh Thư bị đứa trẻ này chọc cười: "Thế nào, mang thai?"

Trình Hữu trừng lớn đôi mắt: "Sao anh lại biết???"

Thẩm Minh Thư phun ra một chuỗi vòng khói tròn tròn: "Tần Hàm khẩn trương như vậy, ngươi khẳng định là đã mang thai."

Trình Hữu hậu tri hậu giác phát hiện vấn đề: "Sao anh lại biết ta cùng Tần Hàm là...... Là loại quan hệ này?" Nếu Thẩm Minh Thư đã gặp mình khi còn nhỏ, hẳn là sẽ cho rằng cậu với Tần Hàm là quan hệ cha con nuôi mới đúng. Mặc dù Trình Hữu thật sự không nhớ nổi cậu từng gặp Thẩm Minh Thư lúc nào.

Thẩm Minh Thư cười nhạo một tiếng, vuốt mái tóc dài ra sau, nghiêng đầu chỉ vào cổ của mình nói: "Lại đây ngửi coi."

Trình Hữu tò mò đi lên, chóp mũi dán lên mạch đập của Thẩm Minh Thư. Cậu ngửi được một mùi hương nhạt nhẽo thanh đạm, không nồng đậm thơm ngọt như Omega, cũng không nhạt nhẽo vô vị như Beta. Như là hương vị thanh lãnh của bông tuyết dừng ở trên nhánh cây, bao vây nó là hơi thở của rượu mạnh và thuốc lá.