Chương 23

Tần Tịch thao tác cánh tay máy của trò chơi hệ thống chăn nuôi, xách lỗ tai con thỏ đang giương nanh múa vuốt kia lên. Điều chỉnh thị giác 360 độ nhìn năm phút, quyết định vẫn nuôi một con.

Thỏ trắng nhỏ cho rằng mình đã chạy thoát lại bị bắt trở về trong l*иg, không thể tin được mà căm tức nhìn Tần Tịch, nhe răng nhếch miệng cắn thanh thép của l*иg sắt.

Đáng tiếc trò chơi không cài đặt trị số hư hao cho l*иg sắt, tiểu bạch thỏ gặm rớt răng cửa cũng chả làm gì được mấy thanh thép đó.

Tần Tịch nghịch con thỏ giả lập trong chốc lát, cửa phòng bệnh bị mở ra, Tần Duyên xách theo rổ hoa quả rõ ràng là mua ở cổng bệnh viện, tùy tay đặt ở trên bàn.

Trên hành lang mơ hồ truyền đến tiếng người, Tần Tịch hơi hơi thăm dò: "Tầng lầu này không phải là không được cho người khác lên sao?"

Tần Duyên nói: "Ba mang Trình Hữu tới khám thai."

Tần Tịch khóe miệng không khắc chế được mà mà hơi hơi giương lên, cúi đầu cho thỏ con đang giương nanh múa vuốt kia một củ cà rốt. Lại đến chợ mua một cái nơ con bướm màu hồng nhạt, đeo ở trên tai thỏ.

Tần Duyên ngồi xuống, theo lễ mà quan tâm em trai bị trúng đạn của mình: "Khá hơn chút nào không?"

"Khá hơn rồi," Tần Tịch chân thành nói, "Anh cả, ngày đó cảm ơn anh."

Tần Duyên nhận lấy lời cảm ơn này, bắt đầu gọt quả táo.

Anh em bọn họ chênh tuổi quá lớn, chủ đề chung để giao lưu rất ít. Tần Duyên có đôi khi nghĩ lại, có lẽ quan hệ giữa Tần Tịch và Tần Thành ngược lại khá tốt, tuy rằng hai đứa trẻ này cả ngày đánh nhau túi bụi, nhưng dù sao cũng là cùng nhau lớn lên.

Tần Tịch nhẹ giọng nói: "Anh cả, anh cảm thấy...... Bây giờ anh hai đã mang thai chưa?"

Tần Duyên thiếu chút nữa cắt vào tay mình, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Tịch, trên khuôn mặt người em trai từ trước đến nay ôn hòa ít nói này nhìn không ra một tia sợ hãi hay đắc ý.

Tần Duyên buông dao gọt hoa quả xuống để tránh ngộ thương chính mình: "Tần Tịch, ba ba không có khả năng để đứa trẻ không phải con ông ấy ra đời."

Tần Tịch cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, mà là nói: "Anh cả, cảm ơn anh hôm nay tới xem em."

Tần Duyên nói: "Nếu Tần Thành có thể chạy ra, nó cũng sẽ tới."

"Nó sẽ đến chê cười em," Trong giọng nói Tần Tịch mang theo một chút trào phúng, nhưng hắn lập tức thay bằng một biểu tình nhẹ nhàng hoạt bát, "Nếu anh hai có thể đến xem em thì tốt rồi."

Hắn vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Trình Hữu hấp tấp vọt vào sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Tần Duyên cảm thấy bản thân vừa rồi bỏ dao gọt hoa quả xuống thật là một quyết định thật sáng suốt.

Tần Tịch sửng sốt: "Anh, anh hai?"

Trình Hữu bổ nhào vào mép giường, cẩn thận nhìn cái chân bị treo lên đang bó thạch cao của Tần Tịch, vừa mới mở miệng liền đỏ hốc mắt: "Sao lại thành thế này......"

"Anh hai em không có việc gì," Tần Tịch ngoan ngoãn mỉm cười, "Bác sĩ nói chỉ cần chú ý dưỡng, thì sẽ không làm chậm trễ cuộc thi vào trường quân đội hai tháng sau."

"Sao có khả năng!" Trình Hữu hồng hốc mắt nói, "Hai tháng sau em có thể xuống đất đi lại đã không tồi rồi, kiểm tra thể năng của trường quân đội sao mà qua được."

"Em ghi danh vào hệ thông tin kỹ thuật, kiểm tra thể năng có thể thi lại," Tần Tịch duỗi tay lặng lẽ nắm lấy một ngón tay Trình Hữu, như làm nũng nói, "Anh hai, đừng lo lắng cho em. Em sẽ trở nên rất lợi hại, sẽ bảo vệ anh như ba ba vậy."

Trình Hữu càng đau lòng, lại nói tiếp, Tần Tịch còn nhỏ tuổi hơn cậu, thiếu chút nữa bị cha ruột một súng bắn chết.

Tần Duyên ho nhẹ một tiếng.

Trình Hữu ngoan ngoãn xoay người: "Anh cả."

"Tiểu Hữu, đừng ở lại đây lâu," Tần Duyên nghiêm túc nói, "Nếu như bị ba ba phát hiện, Tần Tịch sẽ càng khổ thêm."

Trình Hữu không nhận thấy được mạch nước ngầm đang chảy mãnh liệt trong phòng, đắc ý dào dạt nói: "Không có việc gì, ba ba đang họp với viện trưởng ở lầu một."

Tần Tịch một chút cũng không sợ bị Tần Hàm giáo huấn, hắn nắm ngón tay Trình Hữu không buông: "Kia...... Anh hai, em...... bây giờ em có thể chạm vào anh không?"

Trình Hữu đỏ mặt nhỏ giọng răn dạy: "Em còn đang nằm ở chỗ này, sao lại còn có mấy cái tư tưởng lung tung rối loạn đó."

Tần Tịch ủy khuất gục đầu xuống, từng chút từng chút chọc chọc thỏ nhỏ đang gặm củ cải trên màn hình.

Trình Hữu bất đắc dĩ đáp ứng: "Được rồi được rồi, em muốn sờ chỗ nào?" Cậu nói xong lại liếc nhìn Tần Duyên bên cạnh một cái. Tần Duyên cắn quả táo đứng dậy, đi khóa trái của phòng bệnh, sau đó nhẹ nhàng nện bước tới chỗ cậu.

Tần Tịch lộ ra nụ cười vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Vậy anh hai cởϊ qυầи áo ra được không."

Trình Hữu nhìn Tần Duyên càng ngày càng gần, nhịn không được lui nửa bước, sau eo đυ.ng vào tủ đầu giường.

Tần Duyên mặt vô biểu tình gặm quả táo: "Nhìn anh làm cái gì, là Tần Tịch vì em mà ăn một phát súng."

Trình Hữu ở trước mặt anh cả mặt lạnh này vẫn có chút lúng túng, không được tự nhiên cúi đầu cởi cúc áo.

Tần Duyên cắn quả táo rộp rộp, Tần Tịch hết sức chuyên chú nhìn Trình Hữu cởϊ qυầи áo.

Không khí quỷ dị làm Trình Hữu càng cảm thấy thẹn.

Thật là, rõ ràng...... Rõ ràng đã từng bị anh em bọn họ cùng nhau hung hăng thao, tại sao bây giờ cởϊ qυầи áo còn thẹn thùng như vậy.

Tần Tịch như một chút cũng không nóng nảy, kiên nhẫn chờ Trình Hữu dong dong dài dài cởi cúc áo.

Nhưng mà Trình Hữu rất gấp, cậu lo Tần Hàm đi tìm mình. Cậu nghĩ Tần Tịch khẳng định là muốn sờ bộ vị trọng điểm, dứt khoát từ bỏ cởi mấy cái cúc phiền toái kia, cởϊ qυầи ra trước, cảm thấy thẹn hỏi: "Em rốt cuộc muốn sờ nơi nào?"

Tần Tịch vô tội nháy mắt chó: "Em muốn sờ núʍ ѵú anh hai."

Trình Hữu thở phì phì cởi cúc áo: "Em nhất định là cố ý tra tấn anh!" Tay cậu run đến lợi hại, cúc áo sơmi lại đặc biệt chặt, lúc ra ngoài toàn là người hầu mặc cho.

Tần Duyên vứt hạt vào thùng rác, từ phía sau ôm lấy Trình Hữu, thong thả ung dung cởi từng cúc một từ trên xuống dưới. Trên ngón tay hắn còn dính một chút nước của quả táo, lạnh lạnh dính dính.

Lưng Trình Hữu dựa vào l*иg ngực rộng lớn ấm áp cùa nam nhân, thanh âm mềm mại nhỏ giọng oán giận: "Anh làm nước của của táo dính hết vào người em."

Tần Tịch duỗi tay nắm một đầṳ ѵú phấn nộn, nhẹ nhàng vân vê kéo ra ngoài: "Anh hai, em giúp anh liếʍ sạch được không."

Đầṳ ѵú bị niết đến vừa đau vừa sướиɠ, Trình Hữu thở hổn hển cúi xuống, nhìn thấy Tần Tịch nhéo đầṳ ѵú của mình vào trong miệng, dùng hàm răng cắn, nhẹ nhàng hút một ngụm.

Đầṳ ѵú mẫn cảm được bọc trong khoang miệng ấm áp, một cổ tê dại từ đầṳ ѵú thẳng tiến xuống xương sống, làm cho sau eo Trình Hữu mềm hơn một chút. Bờ mông trần trụi bị hai bàn tay to ấm áp nắm ở trong lòng, xoa xoa bóp bóp như là đang nặn bột vậy.

Trình Hữu đôi tay chống xuống giường quay đầu lại giận trừng mắt nhìn Tần Duyên: "Em lúc nào thì ưʍ...... Cho phép anh sờ......"

Tần Duyên nắm lấy hai phần thịt mềm mười phần co dãn dùng sức bóp một cái, hai chân Trình Hữu mềm đến thiếu chút nữa chịu không nổi nà quỳ xuống đất. Tần Duyên chừa ra một tay ôm lấy eo Trình Hữu, một tay khác tách mông vểnh của Trình Hữu ra, cẩn thận ngắm nhìn tiểu nhục động đỏ thắm giữa kẽ mông: "Ba ba mấy ngày nay thật là thương em, tiểu tao huyệt đều bị ȶᏂασ đến sưng lên."

Hậu huyệt Trình Hữu nhịn không được mà co rụt lại: "Đừng...... Đừng nói nữa......"

Tần Duyên nói: "Bên trong có phải cũng sưng lên không?" Hắn nói xong liền vói ngón tay vào, ngón tay thô ráp từng chút một mát xa những thịt ruột nóng như lửa đó.

Tiểu huyệt mấy ngày nay bị Tần Hàm sử dụng quá độ quả thật có chút sưng lên, ngón tay Tần Duyên vói vào gợi lên một chút đau đau tê dại.

Tần Tịch cắn đầṳ ѵú Trình Hữu, mơ hồ không rõ hỏi: "Anh hai, anh mang thai không?"

"Anh...... ưm a...... Anh không biết......" Trình Hữu run rẩy nói, "Kiểm tra...... Kết quả kiểm tra chưa có...... a...... Muốn ra......"

Tần Duyên nói: "Có nghĩa là, hôm nay anh nỗ lực hơn có lẽ còn kịp?"

Trình Hữu vội la lên: "Không kịp...... ưʍ......" Cậu định nói Tần Hàm khẳng định đã bắt đầu phái người đi tìm mình, căn bản không đủ thời gian ở chỗ này làm xong chuyện với Tần Duyên.

Nhưng Tần Duyên ở phía sau lại cười lạnh một tiếng, dươиɠ ѵậŧ thô to phụt một tiếng tàn nhẫn cắm vào tiểu huyệt sưng đỏ của Trình Hữu.

Ngoài cửa là tiếng bước chân vệ binh bên người Tần Hàm, bọn họ đang vội vàng kiểm tra toàn bộ bệnh viện, tìm kiếm tiểu phu nhân chẳng biết đã chạy đi đâu của Tần tướng quân.

Nhưng vị tiểu phu nhân này lại đang ở trong phòng bệnh của con trai tướng quân, bị hai vị thiếu gia hút vυ" cắm huyệt cực kỳ sung sướиɠ.

Tần Hàm uống hai ly trà ở phòng nghỉ, sắc mặt hắn đã có chút khó coi, ngữ khí bình tĩnh nói với bí thư: "Kêu cho bọn họ đến phòng bệnh Tần Tịch tìm."

Bí thư vừa định ra lệnh cho nhóm vệ binh, thì Trình Hữu đã trở lại.

Tần Hàm buông chén trà xuống. Ly sứ cụng vào trà kính phát ra tiếng vang thanh thúy.

Trình Hữu nuốt nước miếng, vẻ mặt thiên chân vô tội: "Kết quả kiểm tra có rồi sao?"

Tần Hàm giương mắt ra hiệu, bí thư thức thời mà lui đi ra ngoài.

"Tự mình xem đi," Tần Hàm đẩu báo cáo trên bàn sang cho Trình Hữu, "Tiểu Hữu, em đã mang thai được gần hai tuần."

Gần hai tuần...... Tuyến thời gian này làm Trình Hữu xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên. Mấy ngày này cậu vừa lúc bị ba anh em chơi ở trường quân đội, sau đó lại bị Tần Hàm túm về nhà hung hăng ȶᏂασ mấy ngày.

Tần Hàm không có biểu hiện ra một chút gì gọi là phẫn nộ đối với cha của đứa bé, ngược lại nói: "Thân thể em có mấy chỉ tiêu không đạt tiêu chuẩn, rất có thể là tác dụng phụ của thuốc ức chế ở chợ đen."