Chương 22

"Ba ba...... Ô ô...... Ba ba......" Trình Hữu ủy khuất ngẩng mặt lên nhìn Tần Hàm, đáng thương vô cùng, "Lấy...... Lấy không ra...... Ưm a...... Ba ba......"

Tần Hàm gấp ngón tay búng vào miệng huyệt Trình Hữu một cái. Cậu nước mắt lưng tròng kêu đau một tiếng, đôi tay che mông lại, thập phần ủy khuất, không biết tại saoTần Hàm lại muốn đánh mình.

"Tiểu Hữu," Tần Hàm kiên nhẫn đùa bỡn vành tai Trình Hữu, "Nghĩ lại xem, nên gọi ta bằng gì?"

Trình Hữu dựa vào ngực Tần Hàm, gương mặt nóng bỏng dán lên huân chương lạnh băng trên áo hắn. Cồn làm cho thân thể cậu trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều, nhịp tim trầm ổn hữu lực của Tần Hàm từng tiếng từng tiếng làm chấn động màng tai. Trình Hữu nhớ tới lúc bản thân còn rất nhỏ, luôn ghé vào mép giường nhìn con đường ngoài cửa, cậu chờ chiếc xe quân dụng màu đen xuất hiện ở cuối con đường, Trình Diệp mặc một thân quân trang nhảy xuống xe, cười lớn ôm cậu lên xoay quanh vài vòng.

Ở những tháng ngày có khó được đó, Trình Hữu nho nhỏ nằm trong l*иg ngực Trình Diệp, đếm âm thanh tim đập của ba ba bằng các ngón tay.

"Tiểu Hữu," âm thanh trầm thấp của Tần Hàm làm trước ngực hắn rung theo, "Nghĩ kỹ chưa?" Tần Hàm nắm lấy dây thừng nho nhỏ, nhẹ nhàng khẽ động. Trứng rung màu tối lộ ra khỏi miệng huyệt một chút, nếp uốn nơi đó của Trình Hữu mấp máy muốn nhanh chóng đẩy vật kia ra. Nhưng Tần Hàm ý xấu buông lỏng tay ra, tiểu huyệt lại nuốt trứng rung vào, đỉnh nhụy hoa không biết là chọc tới chỗ nào, khiến Trình Hữu ngọt ngào rêи ɾỉ một tiếng, tiểu huyệt lại chảy ra vài giọt dâʍ ŧᏂủy̠.

Trứng rung ở gần miệng huyệt từng chút từng chút ma sát thịt ruột, không tiến không lùi phá lệ tra tấn người. Trình Hữu khó chịu lắc mông lắc hông: "Ưʍ...... Đừng đùa...... Ba ba......" Một cái tát vang dội chụp lên mông cậu, Trình Hữu ủy khuất hít hít cái mũi, xấu hổ dùng sức cúi đầu, rốt cuộc cũng miễn miễn cưỡng cưỡng hộc ra hai tiếng nhỏ như ruồi muỗi, "Ông xã......"

Tần Hàm thấp giọng khích lệ: "Bà xã thật ngoan."

Hai chữ bà xã này có một loại thân mật đến nóng bỏng, làm cho đầu ngón tay Trình Hữu run nhè nhẹ. Cậu bám vào bả vai Tần Hàm vuốt ve hoa văn trên áo, nghe thấy bên tai có dòng khí ướt nóng phả vào: "Bà xã ngoan, nhếch mông lên, ông xã muốn thương em."

Trình Hữu thấp giọng "Vâng " một tiếng, ngoan ngoãn thả lỏng huyệt thịt để Tần Hàm lấy trứng rung ra. Hậu huyệt bỗng dưng trống không bất an mấp máy, Trình Hữu quỳ bò ở trên sô pha như một con thú cái động dục, vểnh mông lên cao: "Ông xã... Ông xã thương em......" Cậu vẫn chưa thích ứng được cái xưng hô thẹn thùng này, chỉ cần run rẩy nói ra, liền sẽ gần đạt tới cao trào.

Căn dươиɠ ѵậŧ thô dài nhắm ngay tiểu nhục huyệt đã bị thao thục nước sốt giàn giụa kia, qυყ đầυ cực đại có kích cỡ đáng sợ đột nhiên cắm mạnh vào.

Trình Hữu ngẩng cổ: "Thật lớn......Ah ha...... Ông xã......" Cậu trong tầm mắt mơ hồ rốt cuộc cũng thấy được phía trước, bọn họ cư nhiên chỉ cách yến hội một tầng vải mỏng, căn bản không ngăn được tầm mắt của mọi người. Cái bàn gần nhất chỉ cách bọn họ có hai mét. Mấy người trên bàn đang phẩm rượu, còn thường thường nhìn về phía bên này, vừa cười vừa khe khẽ nói nhỏ với người bên cạnh.

Trình Hữu sợ tới mức hậu huyệt đột nhiên co rụt lại, che mặt lại nhỏ giọng cầu xin: "Đừng...... Không được...... Anh sao có thể ở chỗ này ưm a...... Không thể......"

Tần Hàm cố ý không giải thích đó là kính một chiều, nắm lấy eo nhỏ mềm mại tinh tế của vợ nhỏ, ©ôи ŧɧịt̠ lớn thô dài mãnh liệt ȶᏂασ vào tiểu nộn huyệt đỏ thắm. Lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ bị đẩy ra ngoài, làm lông ©ôи ŧɧịt̠ dày đặc dưới dáng Tần Hàm ướt nhẹp, khi ȶᏂασ nguyên cây vào, từng sợi từng sợi dán ở trên bờ mông trắng như tuyết của Trình Hữu.

Trình Hữu khóc lóc: "Không thể ở chỗ này...... Ô ô...... Ông xã không cần...... Không cần ở chỗ này......" Cậu cảm giác bản thân như là một vật triển lãm, ở trước mặt công chúng nhếch mông lên chịu ȶᏂασ.

"Tiểu Hữu đang sợ cái gì?" Tần Hàm mạnh mẽ ȶᏂασ vào, "Em là vợ hợp pháp của ta, chuyện chúng ta đang làm bây giờ là hợp lý hợp pháp."

"Không được......" Trình Hữu bị ȶᏂασ đến liên tục kêu da^ʍ, "Ưm a...... Sẽ bị người ta thấy...... Ông xã......"

"Tiểu Hữu không muốn bị người khác nhìn thấy sao?" Tần Hàm hung hăng ȶᏂασ vào khoang sinh sản Trình Hữu, cách bụng mềm mại vuốt ve hình dạng dươиɠ ѵậŧ của mình trong bụng vợ nhỏ, "Tại sao lại sợ bị người khác nhìn thấy? Tiểu Hữu không phải là đĩ da^ʍ của ông xã sao?"

"Không muốn...... Ô ô...... Không muốn bị nhìn thấy......" Trình Hữu đã bị ȶᏂασ đến thần chí không rõ, cậu nhìn người đối diện sau tầng vải mỏng đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình, trên ngũ quan mở hồ phảng phất như mang theo thú tính. Trình Hữu nức nở lắc đầu, "Bị nhìn thấy...... Sau khi bị nhìn thấy...... Bọn họ sẽ...... Bọn họ sẽ tới ȶᏂασ Tiểu Hữu...... a ha...... Không muốn......"

Tần Hàm nhớ tới mấy cái nón xanh cao chót vót trong nhà, hung hăng ȶᏂασ mạnh vào: "Tiểu Hữu không muốn sao? Tiểu Hữu da^ʍ như vậy, nhất định rất thích bị người khác nhìn cái mông dâʍ đãиɠ này đúng không?" Hắn bế Trình Hữu lên, một bên ȶᏂασ một bên đi đến tấm rèm trước cửa kính. Tách hai chân Trình Hữu ra như bế em bé xi tiểu, hạ lệnh không cho phép cự tuyệt, "Tiểu Hữu, xốc màn mỏng lên."

Trình Hữu cảm thấy thẹn đến trước mắt từng đợt trắng bệch, khóc thút thít lắc đầu: "Không...... ưm a...... Không muốn...... Ông xã...... xin anh...... Không muốn......"

Tần Hàm ngữ khí càng nặng, ȶᏂασ cậu cũng càng ngày càng tàn nhẫn: "Trình Hữu!"

Trình Hữu hai chân run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, nức nở duỗi tay túm rèm mỏng xuống. Phía trước không còn gì che đậy, toàn bộ người trong yến hội đều có thể nhìn thấy phu nhân tướng quân trần trụi nửa người dưới, mở ra hai chân về phía mọi người, bị chồng của mình ȶᏂασ đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng. Huyệt thịt trong sự thẹn thùng cực độ bỗng nhiên co chặt, thét chói tai đạt tới cao trào.

Âm thanh cười đùa ầm ĩ trong sảnh yến hội truyền vào phòng hết đợt này đến đợt khác, Trình Hữu cảm thấy thẹn đến không dám mở mắt ra, sau khi cao trào, thân thể không ngăn được mà hơi hơi phát run.

Âm thanh kinh hô hoặc yên tĩnh Trình Hữu đoán không thấy xuất hiện.

Trình Hữu trộm hé mở mắt. Người trong sảnh vẫn đang uống rượu, phảng phất như ai cũng không thấy được bên này đã xảy ra chuyện gì.

Trình Hữu mở to hai mắt ngây ngốc ngửa đầu nhìn Tần Hàm.

Tần Hàm nhịn không được cúi xuống hôn vợ nhỏ đáng yêu của mình một cái, lúc này mới kéo tay Trình Hữu đến sờ bức tường kính kia: "Đồ ngốc, đã thấy kính phòng thẩm vấn lần nào chưa?"

Xúc cảm lạnh băng cứng rắn rốt cuộc cũng làm Trình Hữu nhẹ nhàng thở ra, cảm giác bị vây xem vẫn làm cho lòng cậu thấy sợ hãi, nhanh chóng đưa tay sờ sờ quả tim nhỏ đang điên cuồng nhảy lên của mình. Trình Hữu nhỏ giọng oán trách: "Người làm con sợ muốn chết."

Tần Hàm ôm vợ nhỏ của hắn trở lại trên sô pha: "Không sợ? Vậy chúng ta làm một lần nữa."

Giọng Trình Hữu mềm như bông mà kháng nghị loại hành vi không biết tiết chế này, nhưng vẫn bị Tần tướng quân ấn ở trên sô pha mạnh mẽ ȶᏂασ lần nữa. Cậu một bên cắn môi dưới nhỏ giọng rêи ɾỉ, một bên nhịn không được mà ngó mặt tường kính kia. Cho dù biết là người bên ngoài không nhìn thấy mình, nhưng cậu vẫn có cảm giác thẹn thùng khi bị vây xem.

Quần áo trên người Trình Hữu đã bị Tần Hàm cởi hết, chỉ còn lại có một cái áo sơmi treo vất vưởng ở trên cánh tay. Còn Tần Hàm vẫn mặc nguyên bộ quân trang chỉnh tề, chỉ cởi bỏ đai lưng móc ©ôи ŧɧịt̠ lớn ra ȶᏂασ cậu.

Cẳng chân Trình Hữu để ở trên vai Tần Hàm vai, da thịt non mềm đè nặng lên huân chương kim loại, mài ra một chút vết màu hồng phấn trên làn da trắng nõn.

"Tiểu Hữu," Tần Hàm một bên làm một bên vuốt ve bụng nhỏ mềm mại trắng nõn của vợ, thấp giọng nói, "Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút."

Trình Hữu khẩn trương cong cong ngón chân: "Kiểm tra...... Kiểm tra cái gì a......"

"Kiểm tra một chút, xem em có mang thai không."

Kỳ thật Tần Hàm có một chút lo lắng, hắn lo lắng công năng sinh dục cùa Trình Hữu, đã bị thuốc ức chế không rõ lai lịch kia thương tổn.

Tầng cao nhất của bệnh viện quân khu. Nguyên một tầng này đều là phòng bệnh chuyên dụng của Tần gia, trang bị nguyên bộ thiết bị kiểm tra, còn có bác sĩ, hộ sĩ, nhà dinh dưỡng chuyên dụng đã được huấn luyện riêng. Cho dù không có người bệnh, nhưng các nhân viên này ngày nào cũng phải đến, đến để huấn luyện cách làm vừa lòng Tần gia.

Mấy ngày trước tầng bệnh này rốt cuộc cũng được đón một bệnh nhân. Thời điểm đưa tới, người bệnh thiếu chút nữa bởi vì mất máu quá nhiều mà không cứu được, gấp đến độ viện trưởng tự mình đến kho máu, gọi điện thoại rống to có bản lĩnh chúng ta cùng chết!

Máu kịp thời đưa tới, bệnh nhân trẻ tuổi thân thể cũng rất rốt, nằm suốt hai ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, rốt cuộc cũng tỉnh. Toàn bộ bệnh viện đều vì thế mà nhẹ nhàng thở ra.

Tần Tịch đi một chuyến đến quỷ môn quan, nhưng biểu tình lại thập phần bình tĩnh, sau khi tinh thần hơi tốt một chút liền đòi một cái notebook, ngồi ở trên giường bệnh chơi trò chơi.

Hắn chơi trò bắt sủng vật, không ngừng di chuyển định vị, chỉ trong một lát đã bắt được mười mấy con thỏ.

Trên màn hình xuất hiện thông báo gần đây có một con chó nhỏ ba tháng, Tần Tịch chẳng thèm xem, tiếp tục tìm thỏ trên bản đồ.

Mười phút sau, hệ thống nhắc nhở túi đựng đã đầy, có xây dưng thêm nhà nuôi dưỡng không.

Tần Tịch giật mình, mở giao diện đựng thỏ ra, mười mấy con tiểu bạch thỏ tròn vo lông xù xù nhảy nhót lung tung ở bên trong. Tần Tịch suy nghĩ trong chốc lát, mở túi ra thả tất cả thỏ trắng nhỏ về lại bản đồ.

Trong một góc l*иg sắt có một tiểu đáng thương bị các đồng bạn ép đến biến dạng, rung đùi đắc ý lắc lắc người một cái khôi phục lại hình dạng bình thường, nghênh ngang đi ra khỏi l*иg sắt, khinh thường ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Tịch.