Chương 21

Tần Hàm vì vị tiểu phu nhân này mà sửa đổi cả quy định đã có hơn một trăm năm lịch sử của trường quân đội, đầu óc của vị tướng lĩnh này đã sớm sôi nổi đánh bàn tính nhỏ, tính toán dựa vào vị tiểu phu nhân này thổi gió bên tai, tương lai sớm muộn gì quan chỉ huy Tần cũng sẽ thăng quân hàm cho mình.

Tần Hàm kề tai nói nhỏ với Trình : "Tiểu Hữu, đã nghĩ xong nên nói thế nào chưa?"

Trình Hữu ủy ủy khuất khuất gật đầu.

Tần Hàm mỉm cười: "Vậy thì tốt," hắn nói với người phụ trách yến hội, "Đã sàng lọc danh dách các vấn đề phóng viên hỏi chưa?"

Người phụ trách nói: "Tướng quân, đã xử lý tốt."

Tần Hàm dựa người lên lưng ghế, không chút để ý mà nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Trình Hữu: "Vậy bắt đầu đi."

Ly rượu đã uống cạn lại bị rót đầy, Trình Hữu nắm cái ly lạnh băng kia, có chút kinh hoảng nhìn Tần Hàm.

Phóng viên đã bắt đầu hỏi: "Phu nhân, có tin tức nói Tần tướng quân là vì ngài mới đưa ra ra đề xuất thành lập phân viện đặc biệt cho Omega, xin hỏi ngài có cảm xúc gì đối với việc này?"

Trình Hữu như cầu xin mà nhìn Tần Hàm, hai chân ở dưới bàn ăn gắt gao cọ xát vào nhau.

Hậu huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, cậu sắp chịu đựng không nổi rồi, sợ hãi bản thân một khi mở miệng thì sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Tần Hàm rốt cuộc cũng đại phát từ bi mà chỉnh xuống mức rung nhỏ nhất.

Trình Hữu hít sâu một hơi, uống một ngụm rượu lạnh lấy lại bình tĩnh, kiên cường giả vờ bình tĩnh nói ra mấy lời đã chuẩn bị sẵn: "Cũng không phải như vậy, rất nhiều năm trước ta......" Cậu trộm liếc nhìn Tần Hàm một cái, hắn đáp lại bằng một nụ cười mang theo uy hϊếp, Trình Hữu nắm ly rượu nói, "Chồng của ta đã từng nhắc đến vấn đề giáo dục Omega. Chúng ta bây giờ đang ở khu Z, đã không còn là xã hội sau chiến tranh vật tư khan hiếm, dân cư thiếu thốn như một trăm năm trước, tốc độ gia tăng dân số hiện giờ thậm chí còn khiến nghị viện cảm thấy lo lắng," cậu nhìn về phía ông lão đầu bạc trắng như tuyết bên cạnh Tần Hàm, đó là đại biểu nghị viện, "Đúng không, bác Trần?"

Chủ tịch quốc hội Trần thập phần nể tình mà mỉm cười: "Phu nhân nói đúng."

Trình Hữu nhẹ nhàng thở ra, trộm di chuyển mông một chút, ít nhất cũng làm cho trứng rung vẫn luôn chấn động nãy giờ không đỉnh vào điểm mẫn cảm nữa.

Tần Hàm vừa lòng thưởng thức biểu hiện của vợ nhỏ, vui sướиɠ chậm rãi uống rượu.

Trình Hữu căng da đầu tiếp tục đọc mấy lời đã soạn sẵn: "Viện dưỡng dục đã từng chuyên dùng để đẩy nhanh tốc độ gia tăng dân số, kỳ thật vào mười năm trước đã biến thành viện điều dưỡng, rất ít khi hợp tác với quân đội và bộ công cộng vận chuyển dân cư (?). Ba năm gần đây, bộ môn giám sát tin tức của trường quân đội Trung Ương đã nhận một vài nhân tài Omega. Có thể nói, những Omega này đã có cống hiến không nhỏ trong việc phát triển kỹ thuật giám sát tin tức của khu Z, so với việc sinh sản hậu đại càng có nhiều tác dụng hơn." Bản thảo này đều là do quản gia viết, còn có một vài từ tương đối khó đọc.

Quản gia viết hai mươi tờ bản thảo diễn thuyết, liệt kê mấy chục vấn đề phóng viên có thể hỏi, kiên nhẫn ghi cụ thể từng li từng tí một cách chủ động nắm giữ tiết tấu đối thoại với phóng viên, chỉ nói những gì "bản thân nghĩ."

Nhưng Trình Hữu thật sự không quá am hiểu cái này, cậu chịu đựng cỗ tê mỏi nơi hậu huyệt, vất vả lắm mới nói xong một tràng dài câu trả lời, lập tức như xin giúp đỡ mà liếc mắt nhìn lén Tần Hàm một cái.

Tần Hàm nghiêm trang cúi đầu nghiên cứu rượu.

Phóng viên không dám cắt ngang lời của phu nhân tướng quân, chờ Trình Hữu nói xong mới mở miệng: "Vậy phu nhân sẽ trở thành học viên đầu tiên của phân viện Omega sao? Trước kia có nghe đồn ngài lấy thân phận giả để nhập học, có xảy ra chuyện gì không quá thoải mái không?" Vị phóng viên này chỉ kém nói thẳng ra là phu nhân tướng quân đã bị học sinh Alpha của trường quân đội cường bạo.

Trình Hữu hít một hơi thật sâu, đây là vấn đề quản gia đã dùng bút hồng khoanh vài vòng. Câu trả lời cậu đã học thuộc, vừa muốn trả lời, trứng rung trong hậu huyệt bỗng nhiên rung đến mức cao nhất, Trình Hữu thiếu chút nữa kêu ra tiếng, tay run rẩy làm rớt ly pha lê tinh xảo.

Phục vụ đã được huấn luyện chuyên nghiệp lập tức đến dọn dẹp, thay ly rượu mới.

Trình Hữu không có thời gian thích ứng vật nhỏ đang tác quai tác quái trong thân thể kia, cố nén cảm giác không khoẻ nỗ lực điều chỉnh giọng điệu: "Mấy ngày trước ta từng đến trường quân đội Trung Ương để làm thực địa khảo sát, toàn bộ hành trình đều có vệ binh đi cùng. Không biết vị tiên sinh này nghe được có chuyện không thoải mái xảy ra ở đâu?"

Trình Hữu dùng lời lẽ chính đáng răn dạy tên phóng viên tìm phiền toái này, nhưng chỉ có mình cậu biết, trong quần đã ướt đến không thể ướt hơn được nữa. Trứng rung nho nhỏ chấn động khắp nơi trong tràng đạo, hậu huyệt bài trừ từng cỗ lớn dâʍ ŧᏂủy̠, mặc cho cậu có siết chặt miệng huyệt lại như thế nào, dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn sẽ trào ra.

Việc Trình Hữu làm rớt ly rượu đã thực sự dọa sợ các phóng viên, mấy vấn đề kế tiếp đều ôn hòa hơn rất nhiều. Trình Hữu cảm giác được tin tức tố của bản thân sắp mất khống chế, trứng rung nho nhỏ điên cuồng chấn động không ngừng lôi kéo du͙© vọиɠ của cậu, nhưng lại không thể giảm bớt khát vọng được lấp đầy nơi hậu huyệt. Cậu nhân lúc nâng ly rượu lên mà liếʍ môi dưới khô khốc, hốc mắt hồng hồng nhìn về phía Tần Hàm.

Tần Hàm rốt cuộc cũng chịu buông tha cho Trình Hữu, chậm rãi điều chỉnh độ rung đến mức nhỏ nhất, thẳng đến đi tắt.

Trong lòng bàn tay Trình Hữu có cả đống mồ hôi, thở hổn hển một hơi uống cạn ly rượu.

Tần Hàm âm thầm vẫy tay với người phụ trách yến hội.

Người nọ đã biết tên phóng viên không biết tốt xấu vừa rồi đã chọc giận Tần tướng quân, vội chạy tới nhỏ giọng nói: "Tướng quân, tên kia là phóng viên của Thiên Hà Báo Chiều, vấn đề hắn vừa hỏi không có trong báo cáo xét duyệt, tôi đã kêu người đi xử lý."

"Không cần," Tần Hàm nói, "Ta muốn đổi cho phu nhân của ta một ly nước trái cây, hôm nay em ấy uống quá nhiều rượu rồi."

Trình Hữu quá khẩn trương. Vì khẩn trương nên muốn uống một ngụm lớn nước đá, nhưng cố tình nhân viên phục vụ vẫn luôn đưa rượu cho, vì thế cậu phải uống rượu từ nãy giờ.

Còn may là tuy rằng tửu lượng của Trình Hữu không được tốt lắm, nhưng trình phẩm rượu lại không kém, uống đến đầu óc quay cuồng nhưng vẫn nỗ lực nghe rõ các vấn đề phóng viên hỏi, sau đó nỗ lực nhớ lại xem bản thảo quản gia đưa cho mình có ghi đáp án không.

Tần Hàm bị bộ dáng say rượu nhưng vẫn nỗ lực bảo trì bình tĩnh của vợ nhỏ chọc cười. Tiểu gia hỏa kia say đến rung đùi đắc ý, nhưng eo lưng lại thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc nghe phóng viên hỏi. Phóng viên bô bô nói nửa ngày, nhưng Trình Hữu lại chỉ nhíu mày, trả lời có một tiếng: "Ừ."

Tần Hàm sợ đứa trẻ này bị bại lộ, vì thế trước cái nhìn chăm chú của đám đông, không chút e dè mà xoa bóp mặt nhỏ của Trình Hữu, sau đó nói với các phóng viên: "Mọi người đã hỏi xong chưa sao?"

Chủ tịch quốc hội Trần lập tức nói tiếp: "Tần tướng quân, chúng ta khai tịch được chưa nhỉ?"

Sau khi khai tịch, phóng viên được mời tới gian phòng khác để chiêu đãi. Đại sảnh yến hội chỉ còn lại nhân viên quân chính quan trọng của khu Z và phu nhân của họ.

Trình Hữu say khướt cảm thấy trong quần rất khó chịu. Qυầи ɭóŧ ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ dính vào kẽ mông, khiến cậu rất muốn duỗi tay kéo nó ra.

Cánh tay vừa mới vòng ra phía sau, đã bị một bàn tay hữu lực giữ lại.

Trình Hữu ủy khuất nhìn về phía chủ nhân cái tay, âm thanh say khướt vừa mềm vừa đáng thương: "Không...... Không thoải mái......"

Tần Hàm buồn cười nắm toàn bộ tay Trình Hữu vào trong lòng bàn tay mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.

Bờ môi ấm áp môi dừng ở trên mu bàn tay bởi vì có cồn mà phá lệ mẫn cảm, Trình Hữu nhẹ nhàng run một chút, đôi môi mềm mại hơi mở ra, như là muốn nói gì đó.

Tần Hàm cầm môi dưới Trình Hữu vân vê hai hạ, thấp giọng bên tai cậu:"Tiểu Hữu có phải là đang phát da^ʍ không?"

Trình Hữu đôi mắt ướt dầm dề, theo bản năng ngậm lấy ngón tay Tần Hàm, ủy khuất nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.

Tần Hàm chào hỏi các các quan quân trên bàn, mang Trình Hữu về phòng nghỉ.

Gian phòng nghỉ này là phòng chuyên dụng của Tần Hàm, nằm cùng một khu với sảnh tổ chức yến hội, hai phòng ngăn cách bằng một bức tường kính. Có đôi khi Tần Hàm sẽ cùng mấy lão hữu ngồi ở đây xem biểu hiện của các quan quân trẻ tuổi trong yến hội. Mà hôm nay, gian phòng nghỉ này chỉ có hắn và vợ nhỏ của hắn.

Vợ nhỏ xinh đẹp nấc một cái, ghé vào trong l*иg ngực Tần Hàm hữu khí vô lực mà xé rách quần của mình.

Chất liệu bằng kính trước đó mới vừa bị đổi, thay bằng chất liệu mới nhất, nếu không đυ.ng vào, thì sẽ nhìn không ra nơi đó có một mặt tường.

Trình Hữu lăn qua lộn lại trong l*иg ngực Tần Hàm, rốt cuộc cũng cởi được quần và qυầи ɭóŧ xuống dưới đùi.

Giữa hai chân đã ướt đến rối tinh rối mù, nút thắt bên ngoài ma sát chỗ thịt non ở đáy chậu, cũng dính đầy nước da^ʍ trong suốt sền sệt. Ngón tay vừa thon vừa trắng của Trình Hữu cầm lấy nút thắt, rêи ɾỉ muốn kéo trứng rung ra.

Năm ngón tay Tần Hàm nắm lấy bờ mông mềm mại co dãn của Trình Hữu, không chút để ý xoa bóp, đứng nhìn cậu lăn lộn thành một cục ở đó.

Trình Hữu không biết bản thân cầm nhầm dây, kéo đến đến hậu huyệt có chút đau cũng không lấy ra được, cậu nhỏ giọng nức nở, thịt huyệt dùng sức đẩy nó ra ngoài. Nhưng trứng rung nho nhỏ vẫn chặt chẽ dính ở miệng huyệt, thế nào cũng lấy không ra.