Chương 20

Trình Hữu ngoan ngoãn đáp ứng: "Vâng." Cậu là sự nghiệp từ thiện Tần gia lãnh về, từ nhỏ không thiếu lần đi theo Tần Hàm và Tần lão gia tử tham dự các loại yến hội, đảm đương nhiệm vụ Tần gia yêu dân như con.

Tần Hàm vừa nhìn liền biết đứa trẻ này đang ngẩn người, bút máy nhẹ nhàng gõ ở trên bàn: "Tiểu Hữu, con là vợ hợp pháp của ta, còn nhớ rõ sao?"

Trình Hữu chột dạ nhìn chung quanh. Phần lớn thời gian, cậu xác thật là không nhớ rằng mình đã kết hôn với Tần Hàm, miệng luôn gọi hai tiếng ba ba, thậm chí khi nhìn thấy Tần Duyên cũng theo bản năng mà gọi hai tiếng anh cả.

"Vai chính đêm nay là con," Tần Hàm nói, "Sẽ có rất nhiều người hỏi con về chuyện phân viện đặc thù Omega của trường quân đội, tập văn kiện này con đọc kỹ một chút. Nếu phóng viên hỏi con có tham dự đề án sáng tác không, đừng hoảng hốt, hãy nói là viết ra với sự tham thảo của ta."

Trình Hữu có chút khẩn trương, yến hội lần này không giống như các lần trước. Khi đó cậu chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bên người Tần Hàm, lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc với màn ảnh là xong. Nhưng bây giờ tại sao...... Tại sao còn phải trả lời vấn đề về trường quân đội của các phóng viên?

Tần Hàm trêu ghẹo cậu: "Thế nào, khẩn trương?"

Trình Hữu gật gật đầu. Cậu là thật sự khẩn trương, không phải giả vờ.

Tần Hàm vẫy tay: "Lại đây."

Trình Hữu vòng đến sau án thư, vẻ mặt mờ mịt đứng ở trước mặt Tần Hàm.

Tần Hàm lấy một cái trứng rung màu tím dính đầy gel bôi trơn nhét vào trong mông Trình Hữu, lộ ra bên ngoài một cái nút tròn vo cột vào cùng trứng dái, làm cho Trình Hữu có chút không khoẻ.

Vật nhỏ lạnh lẽo tiến vào tràng đạo trơn trượt ướt nóng, ngón tay Trình Hữu nắm chặt cạnh bàn, nhỏ giọng kháng nghị: "Ba ba......"

"Ngày thường con kêu như vậy không ai trách, nhưng khi tới yến hội nhớ phải sửa miệng," Tần Hàm kéo quần vợ nhỏ của mình lên.

Trình Hữu mờ mịt: "Vậy...... vậy kêu cái gì?"

Tần Hàm có chút bất đắc dĩ, đành phải từ từ dạy lại. Hắn nhẹ nhàng nhéo mông thịt mời phần co dãn của Trình Hữu, thanh âm trầm thấp: "Chậm rãi nghĩ, buổi tối nếu nói sai, sẽ đánh mông em."

Trình Hữu kẹp chặt trứng rung trong tiểu huyệt, nhăn hai đầu lông mày lại minh tư khổ tưởng.

Tần Hàm một tay túm vợ nhỏ vào trong l*иg ngực, để cho thỏ con kẹp trứng rung ngồi ở trên đùi mình. Trứng rung bóng loáng giống như là bị đẩy vào càng sâu, Trình Hữu đỏ mặt giãy giụa với biên độ. Tần Hàm "Bang" một cái tát lên mông cậu: "An phận một chút, đọc văn kiện đi."

Trình Hữu bĩu môi lấy văn kiện của phân việt Omega trường quân đội, như giận dỗi mà lật đi lật lại liên tục.

Tần Hàm lắc đầu mỉm cười, tiếp tục làm việc của mình.

Trình Hữu tâm thần không yên nào có xem được cái gì, nhìn Tần Hàm tâm tình tốt, nhân cơ hội đó làm bộ tùy ý hỏi một câu: "Tần Tịch bây giờ đang ở bệnh viện ạ?"

"Thế nào, lo lắng cho nó?" Tần Hàm buông bút máy, ôm Trình Hữu xoay một vòng trong l*иg ngực, làm cậu ngồi khóa ở trên đùi, mặt đối mặt với hắn "Tiểu Hữu, có phải em vẫn còn giận chuyện ta giáo huấn Tần Tịch không?"

Trình Hữu cúi đầu không nói lời nào, ngón tay nắm huân chương trên ngực Tần Hàm, hiển nhiên là còn không vui.

Tần Hàm bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Hữu, ta có thể tha thứ cho em, có thể tha thứ mấy đứa kia chuyện đã làm với em. Nhưng Tần Tịch thì không được, hành vi đó của nó đã đυ.ng phải tơ hồng. Nếu một súng này ta không bắn, sớm muộn gì có một ngày nó sẽ bị xử bắn trên đài."

Trình Hữu ủy khuất thay Tần Tịch: "Chính là người vẫn luôn không thích nó, con đều biết."

Tần Hàm trầm mặc hồi lâu, bàn tay to nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của Trình Hữu lên, mặt đối mặt với cậu, nói: "Tiểu Hữu, chờ em lớn lên, ta sẽ chậm rãi nói cho em biết."

Trình Hữu nóng nảy: "Bây giờ không được sao?"

Tần Hàm nói: "Em còn nhỏ, chờ mấy năm nữa đi. Chờ sau khi tốt nghiệp quân giáo, ta sẽ kể tất cả mọi chuyện trước kia cho em nghe."

Trình Hữu trong lòng vừa động: "Bao gồm lí do người giam một người ở nhà giam hậu viện sao?"

Tần Hàm biểu tình khẽ biến: "Em đã gặp hắn?"

Trình Hữu ngơ ngác gật đầu: "Chỉ...... Chỉ gặp qua một lần."

"Về sau không được đến gặp hắn nữa," Tần Hàm ngữ khí nghiêm khắc, "Tuyệt đối không được, nhớ rõ không?"

Trình Hữu ngoan ngoãn gật gật đầu, nhưng lòng hiếu kỳ lại càng thêm mạnh, quyết định một hai phải điều tra rõ xem người nọ là ai.

Tiệc tối được tổ chức ở sảnh tiếp đãi của quân chính.

Trình Hữu ngoan ngoãn ôm cánh tay Tần Hàm, lễ phép gật đầu mỉm cười với những nhân vật lớn có ảnh chụp trong tư liệu.

Dây thừng nhỏ cột trứng rung trong hậu huyệt với trứng dái làm cho nó cũng rung theo, Trình Hữu dùng sức khép hai chân lại, sợ bị người khác nhìn ra tư thế đi đường của mình khác lạ.

Khóe miệng Tần Hàm nghẹn một nụ cười xấu xa, duỗi tay tùng tùng ôm lấy eo Trình Hữu, thấp giọng hỏi: "Tiểu Hữu, phát da^ʍ ở chỗ này rất là nguy hiểm."

Khắp phòng đều là quan quân Alpha cao to, bản năng gen O của Trình Hữu bị tin tức tố nồng liệt của A va chạm đến trong lòng lo sợ bất an, cậu túm chặt tay áo Tần Hàm nhỏ giọng nói: "Con...... Con muốn uống thêm thuốc."

Tần Hàm không chút do dự phủ quyết: "Không được, quá nhiều dược vật sẽ ảnh hưởng đến khả năng vận chuyển các chất tròn thân thể."

Trình Hữu trước khi tới đã dùng một liều thuốc ức chế, cậu cũng biết Alpha khi tham dự loại tiệc rượu có Omega như này cũng sẽ dùng thuốc ức chế. Nhưng vật nhỏ trong hậu huyệt theo bước chân cậu mà khẽ rung động, như có như không câu dẫn du͙© vọиɠ, làm Trình Hữu có chút hoảng hốt. Trứng rung lúc thì sắp tuột ra khỏi miệng huyệt, lúc lại chui vào sâu trong thân thể. Đỉnh của nó không bóng loáng, mà là được khảm một đóa hoa. Nhụy hoa dựng thẳng chọc vào phần thịt non mềm ở hoa tâm, một cỗ tê ngứa nhắm thẳng vào bụng nhỏ.

Trình Hữu nhẹ nhàng cắn môi dưới để duy trì biểu tình bình thường của bản thân, tức giận mà véo một cái lên mu bàn tay Tần Hàm, tạo ra hai dấu móng tay thật sâu.

Tần Hàm biểu tình không chút thay đổi, cười cười bắt tay với người đối diện: "Lão Lưu, việc xây dựng phân hiệu không khiến ông mệt chết chứ."

Lưu hiệu trưởng bắt tay với Tần Hàm: "Nào có nào có, phân hiệu này sớm nên được xây dựng. Nếu không, mỗi năm đều có Omega của gia đình quyền quý trà trộn vào lớp chiêu sinh, chọc phải không ít phiền toái." Ông ta nhìn thoáng qua dấu móng tay trên mu bàn tay Tần Hàm, sau đó lại nhìn Trình Hữu, ý vị thâm trường mà mỉm cười ấm áp: "Đây là vị phu nhân viết ra mười lí do trường quân đội nên xây dựng phân viện Omega?"

Trình Hữu chột dạ, hàm hàm hồ hồ đáp lời: "Ngài hiệu trưởng khỏe."

Tần Hàm đút tay vào túi quần, ấn vào chốt mở trứng rung.

Vật nhỏ ở trong mông Trình Hữu điên cuồng chấn động. Cậu cúi đầu mạnh mẽ nuốt xuống tiếng kêu rên, túm góc áo Tần Hàm làm động tác cái xin tha.

Lưu hiệu trưởng cười ha hả nói chuyện phiếm với Tần Hàm: "Lão Tần, nghe nói mấy ngày nay cậu không đi làm? Trường quân đội có hạng mục cần cậu ký tên, ngồi chờ ở văn phòng cậu ba ngày vẫn chưa chờ được người."

"Mấy người lại muốn nghịch cái gì?" Tần Hàm bất động thanh sắc bật tăng mức của trứng rung, "Lão Lưu, mấy năm nay quân đội nghiên cứu ra vật mới gì, tôi còn chưa có nhìn thấy đâu, vật lần trước cho trường quân đội các ông chơi, vẫn chưa thấy đủ?"

Trình Hữu hai chân hơi hơi run lên, bờ mông căng thẳng.

Lưu hiệu trưởng vừa muốn nói chuyện, Tần Hàm đã giơ tay làm động tác dừng: "Đưa văn kiện đến phòng bí thư, tôi đọc kỹ rồi bàn sau."

Yến hội đã bắt đầu, vệ binh ở cửa cho phóng phóng viên tiến vào, đại sảnh lập tức trở nên náo nhiệt.

Thừa dịp trận hỗn loạn này, Trình Hữu vô lực tê liệt ngã vào trong l*иg ngực Tần Hàm, âm thanh run rẩy cầu xin: "Ba ba tắt đi...... Tắt đi được không......"

Tần Hàm bật công tắc đến mức lớn nhất. Các vết nhô trên trứng rung điên cuồng mãnh liệt chọc vào hoa tâm, Trình Hữu cắn cánh tay Tần Hàm nức nở một tiếng. Cậu cảm giác được một cỗ dâʍ ɖị©ɧ lớn trào ra khỏi miệng huyệt, qυầи ɭóŧ thấm ướt một mảng.

"Tiểu Hữu, nghĩ kỹ rồi hẵng nói," Tần Hàm ý vị thâm trường nhắc nhở, "Nên gọi ta là gì?"

Người phụ trách yến hội đến chỗ Tần Hàm làm một động tác quân lễ: "Tướng quân, mời ngài cùng phu nhân lên bàn chính."

Tần Hàm đỡ lấy vợ nhỏ sắp không đứng được của mình, nói: "Đã biết."

Trình Hữu bám vào bả vai Tần Hàm, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên. Bây giờ nhất định mặt cậu đầy dâʍ đãиɠ, mọi người vừa nhìn thấy liền biết trong mông Omega này khẳng định có nhét đồ vật, bị nó chơi đến phát da^ʍ.

"Đi thôi," Tần Hàm đỡ vòng eo tinh tế được bọc trong lễ phục của Trình Hữu, "Nghĩ kỹ lại xem chút nữa nên nói cái gì."

Trình Hữu khép hai chân lại chậm rãi dịch đến bên cạnh bàn, không hé răng mà ngồi xuống chỗ vệ binh chỉ. Trứng rung bị đẩy đến càng sâu, Trình Hữu cúi đầu uống một hớp lớn champagne lạnh lẽo nhằm muốn hạ nhiệt độ trên mặt xuống. Nhưng cồn lại bốc lửa trong dạ dày của cậu, đốt tìиɧ ɖu͙© đến càng vượng càng nồng đậm.

Mùi hương ngọt ngào của Omega nhẹ nhàng như có như không mà tỏa ra, Alpha ngồi ở bên trái Trình Hữu không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, đổi vị trí với một vị phu nhân Omega bên tay trái hắn.

Trình Hữu càng xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, cậu cảm giác được nhất định là vị tướng lĩnh Alpha kia nhận thấy được dị thường của mình.

Kỳ thật Alpha đã dùng thuốc ức chế không nhạy cảm với tin tức tố của Omega, nhưng vị tướng lĩnh Alpha kia chỉ đơn thuần là cảm thấy bản thân ngồi gần phu nhân Tần tướng quân có chút thất lễ, không bằng đổi chỗ với vị phu nhân mình xem trọng, nói không chừng còn có thể nói chuyện với người đó được mấy câu.