Chương 5: Nhiệm vụ

Bởi vì luôn nghĩ đến thương thế của thiếu niên, nên Khương Tiểu Viên ngủ không yên, sáng sớm đã dậy.

Thiếu niên còn đang ngủ yên ổn, vốn dĩ do bệnh khiến mặt ửng hồng cũng dần dần bình thường. Lúc này, thân thể thiếu niên vẫn đang trong tình trạng tốt, tình hình không có gì xấu đi, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm qua mới đến vội vội vàng vàng, Khương Tiểu Viên cũng chưa xem kỹ hệ thống cứu bạo quân.

Khương Tiểu Viên không nghi ngờ bản thân là một kẻ lười biếng, nàng cần có thời gian để quen với môi trường ở đây, đặc biệt là cái thân thể tí hon này nha.

Trước mắt thiếu niên thiếu quần áo, cư trú cũng là điều kiện gian khổ, thậm chí không thuốc chữa bệnh, trung tâm mua sắm hệ thống là thứ hữu dụng nhất, nhất định phải mở khóa.

Khương Tiểu Viên mở ra giao diện hệ thống cẩn thận nhìn, nhịn không được kéo khóe miệng.

Hệ thống này không thể nói là kém chất lượng, nó chỉ đơn giản là cực kỳ thô sơ.

Trên giao diện chính, chỉ có hình người nhỏ bé giống với dạng người que với một số giá trị cơ bản trên đầu.

Tên họ: Trần Thu, tự Trọng Quang 【 tương lai bạo quân 】

Giá trị thân thể : 2【 sắp chết 】

Giá trị cơ sở học thức: 70【8 tuổi đã tự học thành tài 】

Giá trị thiện tâm : -200【 tích tâm đen thùi lùi 】

Giá trị nhân quân : -200【 Bạo quân không sai 】

Khương Tiểu Viên đã ở trên đỉnh cao giá trị nhân từ và giá trị nhân ái của người que trong một thời gian dài, bây giờ đã bị sốc bởi con số -200.

Tuy rằng biết hắn tương lai là bạo quân, thực hung tàn, nhưng theo lời lãnh đạo nói làm cho Khương Tiểu Viên vẫn luôn cho rằng thời thiếu niên của đại bạo quân còn chưa hoàn toàn hắc hóa……

(Cam: thế nên mới nói chị bị hố)

Trong nguyên tác, sau khi thiếu niên bị phế truất năm tám tuổi, trong hoàng cung từ nơi ngẩng cao đầu bước xuống, không ai xem hắn là chủ tử. Nửa năm trước, hắn bị hãm hại, bị người ta đánh gãy hai chân, điều gì sẽ xảy ra nếu vị hoàng tử đáng thương, vốn đã khó khăn lại bị gãy chân? Một người đã bị bỏ rơi và không có tương lai, với cái chân bị gãy, rất khó để duy trì phẩm giá duy nhất của mình.

Trong những điều kiện khắc nghiệt như vậy, không ai có thể duy trì chân, thiện, mỹ. Khương Tiểu Viên tự an ủi bản thân, chỉ cần nàng tiếp tục truyền hơi ấm, có lẽ có thể tẩy trắng trái tim đen tối kia ... ……

Nhưng khi nghĩ đến tên của hệ thống chó má là "Hệ thống bồi dưỡng minh quân", Khương Tiểu Viên liền đi tìm tiêu chuẩn cụ thể cho điều này.

Quả nhiên, hệ thống còn đưa ra một tiêu chuẩn cụ thể: Giá trị nhân quân phải trên 80, giá trị thiện tâm cũng phải từ 80 trở lên.

Nhưng khi nghĩ đến điểm của cả hai hạng mục này đều là - 200, trong ánh mắt của Khương Tiểu Viên hiện lên một tia tuyệt vọng, xung quanh người bị bọc bởi cảm xúc hối hận.

Nhưng điều làm Khương Tiểu Viên cảm thấy vui mừng chính là, sau năm tám tuổi thiếu niên không còn được đến Nam thư phòng nữa, nhưng giá trị học thức thế lại không thấp, ở trong hoàn cảnh gian nan như vậy còn có thể tự giác, học vấn cũng khiến cho người ta kính nể.

Tuy nhiên, điều kiện mở khóa của trung tâm mua sắm là giá trị sức khỏe trên 5.

Hiện tại sức khỏe của thiếu niên không được tốt, nếu đây là hệ thống “Cứu vớt bạo quân”, thì nhiệm vụ chính là bồi dưỡng tinh thần và giá trị học thức của thiếu niên , Khương Tiểu Viên ít nhất phải kéo thiếu niên ra khỏi trạng thái hấp hối trước khi nàng có thể bắt đầu làm những việc khác.

Không thể làm nhiệm vụ, Khương Tiểu Viên có chút tiếc nuối, nhưng cuộc sống của nàng vẫn phải tiếp tục.

Hai thang điểm kia cách thang điểm mục tiêu quá lớn, đầu tiên Khương Tiểu Viên chỉ có thể đặt sang một bên, việc cấp bách của hiện tại đương nhiên là phải giúp giá trị khỏe mạnh của thiếu niên lên 5, nỗ lực giải khóa thương thành mới được.

Nếu cái chân gãy của thiếu niên không thể chữa trị nữa, hắn sẽ bỏ lỡ khoảng thời gian tốt nhất, nhưng ở đây không có thuốc, cho nên Khương Tiểu Viên chỉ có thể hy vọng vào trung tâm thương mại trên hệ thống.

Khương Tiểu Viên chui ra khỏi không gian của ngọc bội , nhìn thời gian trên hệ thống, thấy đã gần 9 giờ, nhưng cửa vẫn chưa mở, hiển nhiên là không có ai nhớ đưa bữa sáng cho thiếu niên.

Khương Tiểu Viên lục tung nửa ngày gì cũng không tìm được gì, nên nàng đành phải bay lơ lửng bên ngoài bức tường cung điện để kiếm cơm.

Nàng vừa lén lút mà ghé nép vào bức tường, dầu nhỏ ngó ra khỏi bức trường , trong nháy mắt nàng liền nổi giận.

Những tên hoạn quan này đang chơi bài lá xung quanh cái lò ở mép tường.

Cách nội cung quá xa, không có việc gì cũng không có ai tới đây, cho nên các thái giám canh giữ trong cung Kiến Trương thích đánh bài cùng nhau. Trên bàn vẫn còn rất nhiều đồ ăn bên cạnh, tuy không phong phú nhưng có bánh mì hấp, cháo và đồ ăn kèm rất vừa miệng.

Và bên cạnh họ, có một hộp thức ăn bị lật ngược, nhưng đó là thức ăn sáng đáng lẽ phải được gửi đi. Trong hộp thức ăn chỉ có một bát cháo lòng, nhưng bọn họ cũng lười đưa đi, thiếu niên cách vách đã lâu không ăn, những tiểu thái giám này ăn thoải mái như vậy.

Khương Tiểu Viên tức giận khiến bánh bao mặt đều phồng lên, nàng xác thật muốn giáo huấn cho đàn thái giám này biết thế nào là lễ độ, nhưng là nghĩ đến tình cảnh của thiếu niên, nàng nhịn xuống.

Hôm qua nàng muốn trèo ra ngăn cản, nếu không phải vì chiều cao kém thì nàng thật sự có thể ngăn cản, nhưng sau khi bình tĩnh lại và nghĩ lại, nàng biết mình đã quá bốc đồng.

Dựa trên kinh nghiệm của Khương Tiểu Viên khi đọc《 Chân X truyện 》, 《 Cung x kế 》, tuy nàng không phải là người thông minh, cũng có thể đoán được, đối với thiếu niên , không có tiếng tăm gì, hạ thấp sự tồn tại mới là điều hắn nên làm.

Thân phận của thiếu niên quá nhạy cảm, nếu trong Kiến Chương cung có truyền đến chuyện gì, tất cả mọi người sẽ cho rằng là hắn đang làm trò quỷ; dù không tra ra là thiếu niên làm, vậy "quỷ" này là ai?

Không phải Tiên Hoàng Hậu, chính là người nhà mẹ đẻ của Tiền hoàng hậu đã bị trảm cách đây mấy năm.

Khương Tiểu Viên chỉ có thể nén giận, nhìn chằm chằm kia mấy tên thái giám kia, đôi mắt của Viên Viên bốc hỏa.

Nhìn thấy bọn thái giám đánh bài đánh đến xuất thần, Khương Tiểu Viên lặng lẽ dùng sức, đem cái bàn bên cạnh nâng lên.

Quả nhiên không bao lâu, đại thái giám dẫn đầu là Lưu Kỳ, đang muốn đứng dậy đi nhà xí, ai biết vừa nhấc chân liền đυ.ng phải cái bàn, không chỉ bị ngã, còn khiến cả bàn ăn bị đổ.

Lưu Kỳ ai da một tiếng, lưng hắn bị đau vì cú ngã, và một bát dưa chua bị xô ngược trên đầu.

Tuy rằng bọn thái giám vô cùng bực bội, nhưng người này là Lưu Kỳ, ai cũng không dám đắc tội hắn, đành phải nuốt khẩu khí này vào trong bụng đứng dậy thu dọn. Nhưng không một ai chú ý trong đống hỗn độn đó, có hai cái bánh bao hấp sạch sẽ lặng lẽ bay khỏi nơi góc tối, cả đĩa cháo chưa ai động tới cũng lặng lẽ biến mất.

Bọn thái giám đã ăn no bụng từ lâu, bọn họ không để ý đồ vật biến mất ở đâu, chỉ biết úp vào góc tường, nhanh chóng thu dọn đồ đạc bắt đầu một trò chơi mới.

Khương Tiểu Viên lững thững trở lại sảnh phụ.

Làm cho cái gã thái giám chết bằm kia ngã, tiểu bánh trôi đang lơ lửng phập phềnh trên không trung đang cười phớ lớ.

Chỉ là khi Khương Tiểu Viên vừa chui vào, liền nghe được cuộc nói chuyện của mấy tiểu thái giám bên ngoài :

“Các ngươi nói xem, ngày hôm qua cái tên này ở cung chúng ta, sao đột nhiên lại xuất hiện ở hồ Thái Bình?”

“Nào, nhỏ giọng thôi, ta nghe nói tối hôm qua cấm quân vây quanh hồ Thái Bình, Ngũ hoàng tử còn rơi xuống nước!”

“Đó có phải hay không……”