Chương 4: Thảm thiết

Nàng tìm trong điện, ở bên trong hòm cũ tìm được một bộ quần áo thập phần đơn bạc, xem hình thức đại khái là mặc vào mùa thu, nghĩ đến quần áo mùa đông của thiếu niên chỉ có một bộ trên người đang mặc.

Nàng thật cẩn thận mà đem quần áo ướt trên người hắn cởi ra, có những chỗ bị máu thấm vào, nàng không dám dùng dù chỉ tí lực, tuy là như vậy, thiếu niên vẫn đau đến mức nhíu mày.

Lúc thân thể thiếu niên lộ ra tới, cái mũi nàng nhịn không được đau xót. Một vết thương thật lớn kéo dài từ ngực xuống đến thắt lưng của hắn, bị bọt nước thấm đến trắng bệch, còn có dấu vết tím tím xanh xanh, không phải bị lạnh thì cũng bị ngã tạo thành. Mà hai chân hắn càng là thảm không nỡ nhìn......

Khương Tiểu Viên biết, dựa theo thời gian trong cốt truyện, hắn bị gãy chân cũng mới nửa năm trước, lúc trước nàng đọc tiểu thuyết còn cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là gãy xương, sao lại khiến hắn tàn tật cả đời?

Nhưng hiện tại nàng rốt cuộc đã hiểu, thiếu niên gãy chân nhưng lại không được điều trị tốt, những dấu vết tím tím xanh xanh đó chứng minh sau này hắn nhiều lần bị thương, hôm nay khi bị ngâm ở dưới nước lạnh lâu càng khiến tình trạng ở chân hắn tồi tệ hơn...

Khương Tiểu Viên mới chỉ nhìn trên mạng xã hội vết thương nặng như vậy, giờ tận mắt nhìn thấy hiện trạng, hai tay đang giơ giữa không trung của nàng không nhịn được mà run lên.

Đáng tiếc, trong điện không có lấy một tí thuốc trị thương nào, Khương Tiểu Viên chỉ có thể giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, thay áo trong.

Có lẽ nhờ vào chăn đã giúp hắn khôi phục lại chút nhiệt độ cơ thể, đôi lông mày đang nhíu chặt đã dần buông lỏng.

Khương Tiểu Viên tìm nửa ngày cũng không có tìm thấy nước, đành phải làm ấm nước bay lên, đi ra bên ngoài lấy tuyết trở về. Ở cổ đại có rất ít nước bị ô nhiễm, nước từ tuyết còn khá sạch sẽ, nhưng không thể để người bệnh uống nước lạnh......

Khương Tiểu Viên theo bản năng đi tìm trên thương thành hệ thống, bên trong là một mảnh xám xịt, nghĩ có lẽ chưa được giải khóa, Khương Tiểu Viên chỉ có thể đánh dậy tinh thần bay đi tìm đồ ở chỗ khác, sau một hồi mò kim đáy bể đã tìm được mấy que diêm.

Mãi cho đến chân trời tờ mờ sáng, Khương Tiểu Viên với một cái trán đầy mồ hôi mới vụng về châm được lửa, nấu tuyết chảy ra.

Lúc này cách lúc hắn bắt đầu hôn mê, đã qua hai ba tiếng đồng hồ.

Thiếu niên đã có chút ý thức.

Thiên điện có âm thanh nấu nước ấm, một nơi tràn ngập hơi thở cuộc sống như vậy, hắn đã rất lâu rồi không được nghe qua, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, hắn cho rằng bản thân mơ thấy mình khi còn ở nhà ngoại. Khi ngoại tổ phụ và mẫu thân nói chuyện, ở bên cạnh luôn có một cái ấm nước đun sôi......

Dường như có người ôn nhu rửa sạch miệng vết thương của hắn, động tác vô cùng cẩn thận, phảng phất như hắn là lưu ly dễ vỡ

Nước ấm đưa đến bên miệng hắn, thiếu niên theo bản năng muốn cắn chặt răng, nhưng hắn ngoại trừ mấy ngụm nước lạnh ở hồ Thái Bình, thì một ngày rồi cũng không được uống nước.

Khi sinh bệnh bản năng thân thể là hàng đầu, rốt cuộc hắn đã nhả ra, giống như người lạc ở sa mạc khát thật lâu rồi không được tiếp xúc với nước.

Thiên điện vẫn bị gió lạnh lùa vào, chăn bông nửa cũ nửa mới không tính là ấm áp, nhưng có nước ấm an ủi dạ dày đông cứng của hắn, mùi quần áo sạch sẽ lấn át đi cái cảm giác lạnh léo, khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.

Dường như mùa đông tuyết rơi của năm mười ba Vĩnh Gia, hắn cũng không gian nan.

**

Sau khi thiếu niên bị Lưu Kỳ lôi đi không lâu, trong cung một trận binh hoang mã loạn.

Ngũ hoàng tử nửa đêm bị rơi xuống nước, khi được đưa về đã lên cơn sốt cao.

Lúc trước Ngũ hoàng tử chỉ nói là cùng mấy cái thư đồng ở trong cung làm tiểu yến, người được đưa về trễ Dung phi nương nương cũng cũng không để ở trong lòng.

Thư đồng ở Nam thư phòng không phải hoàng thân quốc thích cũng là con cháu quyền quý, khiến người vô cùng yên tâm. Ai ngờ lần này, không riêng gì việc Ngũ hoàng tử rơi xuống nước, còn bị sốt cao, suýt nữa thì Ngũ hoàng tử thăng thiên.

Dung phi nương nương hỏi cung nữ thái giám ở bên người Ngũ hoàng tử, kết quả không hỏi thì không biết, hỏi rồi mới tức giận đến mức Dung phi nương nương lập tức liền xử lý đám phế vật này, nàng còn ngại không đủ, lập tức sai người đi thỉnh hoàng đế tới.

Vĩnh Gia Đế nửa đêm đột nhiên nghe tiểu nhi tử sủng ái nhất rơi xuống nước dẫn đến phát sốt, tự nhiên lập tức tới chỗ Dung phi, rồi an ủi một trận.

Chỉ là kia mấy cái thư đồng đã sớm rời cung, thời gian cũng không khớp, bằng không có thể triệu tập lại hỏi một chút.

Dung phi một bên lau nước mắt một bên nói, "Bệ hạ nhìn này, trên cổ chân Tiểu Ngũ đã bị bầm một mảnh thật lớn!"

Vĩnh Gia Đế vừa thấy, quả nhiên giận tím mặt, lập tức hạ lệnh nhất định phải tra rõ việc này.

Vì thế, mấy cung điện gần hồ Thái Bình đã phải đèn đuốc sáng trưng suốt một đêm, kinh động một nửa hoàng cung.