Chương 6: Thức tỉnh

Thanh âm nói chuyện nhỏ dần, Khương Tiểu Viên cẩn thận ngồi nghe trong chốc lát, sau một lúc bọn họ không nói gì nữa, Khương Tiểu Viên đành phải nhịn một bụng nghi hoặc mà trở về thiên điện.

Thiếu niên đã đỡ sốt hơn, nghĩ có lẽ thiếu niên đã lâu chưa ăn cơm, Khương Tiểu Viên đút cháo cho hắn trước.

Cũng giống như đêm qua, tuy cho ăn không phải được thuận lợi, hiển nhiên thiếu niên biết có người bức bách rót đồ vật vào người hắn, tuy hôn mê nhưng tâm cảnh giác rất mạnh.

Trước kia Khương Tiểu Viên từng nuôi một con mèo béo, cho nó uống thuốc gian nan không thua gì cho thiếu niên, kiên nhẫn tốt lắm được nửa ngày, nàng cũng cho vào bụng thiếu niên được nửa chén cháo.

Khương Tiểu Viên đưa tay lên lau mồ hôi ở trên trán, nhưng khi thấy giá trị khỏe mạnh của thiếu niên thong thả bò lên 3, tự nhiên dâng nên niềm vui sướиɠ của nông dân khi thấy mần đã chòi lên.

Xác nhận tình huống của thiếu niên ổn định hơn, Khương Tiểu Viên bò về ngọc bội , mở hệ thống ra.

Trên thực tế, hệ thống sẽ cho mỗi người làm nhiệm vụ tóm tắt tình hình trước đó, để mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái, nhưng lúc trước nàng quá bận rộn nên mới bỏ qua chuyện này, rồi khi nhớ tới lời nói của thái giám, nàng bỗng có điềm báo không lành.

Khương Tiểu Viên nhớ rõ, trong nguyên tác, thiếu niên bị gãy chân sau đó không lâu đã xảy ra một sự kiện, làm hắn lâm vào nơi sâu nhất của cuộc sống.

Đôi chân vốn có hy vọng hồi phục đã bị cắt bỏ hoàn toàn, và vì điều này mà hắn mắc phải một căn bệnh nan y, suýt chết.

Nhưng tác giả viết không được kỹ càng tỉ mỉ, mãi cho đến khi thanh âm của bọn thái giám vang lên đã nhắc nhở nàng, nhớ tới ngày ban đêm hôm qua hắn bỗng dưng xuất hiện ở giữa hồ, Khương Tiểu Viên liền mơ hồ nhớ ra chuyện này.

Nhưng Khương Tiểu Viên thật sự không tìm được thông tin hữu ích nào trong nguyên tác về chuyện này, đành phải gửi hy vọng để hệ thống cấp lực.

*

Buổi chiều hôm nay thiếu niên mới tỉnh lại.

Giữa trưa bọn thái giám không có tới đưa cơm, mãi cho đến đêm Lưu Kỳ mới khoan thai tới muộn, động tĩnh đưa cơm tối rất lớn, tuy hắn còn sốt nhẹ, nhưng thần kinh thiếu niên vẫn căng chặt, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cho hắn mở bừng mắt.

Khi thiếu niên có đôi lông mày thanh tú mở mắt, cảm giác vô hại đã biến mất.

Trong phòng không có động tĩnh gì, nhưng khi hắn thu hồi tầm mắt ra khỏi cửa sổ, ánh mắt lại dừng ở ở trần nhà - tối hôm qua hắn ngất xỉu ở bên cạnh giường, nhưng lúc này lại an ổn nằm ở trên giường có chăn bông phủ lên và còn khá ấm áp. Hắn có chút khó hiểu.

Đêm qua hắn bò ra từ trong hồ Thái Bình thì quần áo ướt đẫm, lúc này trên người hắn lại được thay đổi thành bộ quần áo sạch sẽ còn sót lại duy nhất trong hòm đồ . Còn miệng vết thương bên eo bụng cũng được người nào đó cẩn thận rửa sạch sẽ, thậm chí vừa quay đầu, hắn là có thể nhìn thấy đĩa màn thấy sạch sẽ trên mặt bàn, cái lý trên đó còn bốc hơi nghi ngút……

Là đám thái giám kia sao? Đám kia thái giám không có lợi thì không dậy sớm, đã sớm không làm việc, hà tất tới nơi này của hắn mưu đường ra?

Thiếu niên mới đứng dậy, liền nhịn không được một trận kịch liệt ho khan. Hôm qua nước lạnh ở nhập phổi, rốt cuộc hắn bị thương rất nặng, khi ho dường như muốn ho cả phổi ra, một hồi lâu mới ngừng.

Bộ quần áo mỏng manh của mùa thu khó có thể giữ ấm được cho cơ thể, nhưng thiếu niên chỉ nhíu mày, vươn tay mò lấy chiếc nạng bên cạnh giường, cố gắng chống đỡ cơ thể rồi đi về phía cửa.

Rõ ràng theo động tác của hắn, cặp kia chân liền giống như bị muôn vàn căn kim đâm đâm vào đau nhức vô cùng, miệng vết thương ở bụng sườn xé rách đau đớn cũng ở tăng lên, nhưng sắc mặt tái nhợt, mặt mày đẹp tóc dài thiếu niên lại nhịn xuống không rên một tiếng.

Từ lâu hắn đã quen với những vết thương khắp người, khả năng chịu đau của cơ thể cũng tăng dần theo thời gian.

Thái giám đưa cơm chỉ chịu đưa đến cửa cung, liền đi nhiều vài bước cũng không muốn, thiếu niên chỉ có thể đi qua đi lấy là hộp đồ ăn trở về, khiến cả một thân tàn tật đẫm mồ hôi lạnh.

Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, một bên ho khan, một bên đem hộp cơm mở ra.

Quả nhiên, hộp cơm bên trong chỉ có một ít cơm thừa canh cặn, tại những ngày mùa đông này, đã sớm đông thành một khối băng.

Hắn đổ nước ra và đun lại một nồi nước tuyết sạch với nửa cây củi khô. Thiếu niên không khỏi ho sặc sụa vì khói do đốt củi ẩm, không hiểu sao hắn chợt nhớ ra chuyện tối hôm qua.

Xem ra không phải mộng a. Có lẽ là bởi vì nửa mộng nửa tỉnh giúp hắn có thể nghe được thanh âm nấu nước, làm hắn nhớ tới xa xăm, hắn cũng không đem màn thầu ném xuống, chỉ là đặt ở một bên, dùng nước ấm làm ấm canh bọn thái giám đưa qua, tuy rất khó ăn nhưng hắn vẫn cắn ăn từng hớp một.

Tuy rằng động tác hắn thực thong dong, nhưng là ngón tay thon dài vẫn cứ đang hơi run rẩy —— di chứng của việc mất sức khi bơi trong nước băng đêm qua.

Tựa hồ như hắn không quan tâm gì tới dị tượng đêm hôm qua, bên trong cặp mắt phượng xinh đẹp không có cảm xúc gì, chỉ có một mảnh thâm trầm tĩnh mịch, tựa như giếng khô không dao động.

Nếu là thời điểm này xảy ra vào mấy năm trước khi hắn vừa mới bị phế truất, hắn có lẽ còn có chút xúc động…… Nhưng bảy năm đi qua, nhân tình ấm lạnh đã biến thiếu niên ngây ngô ngày nào trở nên trầm lặng không còn niềm tin, không bao giờ sẽ bị ơn huệ nhỏ đả động.

Hắn đã sớm trở nên lạnh nhạt mà cường đại, thậm chí còn tỉnh táo để khắc sâu vào trong tâm trí —— còn có ai sẽ đối một người hai chân tàn phế như hắn, không có một phế nhân nào có tương lai tốt cả?

Có lẽ chỉ là miếng thịt đặt lên bẫy chuột mà thôi.

Hắn có chút tự giễu mà kéo khóe miệng lên, thậm chí còn cười nhạo đêm qua bản thân mơ hồ , vậy mà giờ lại nhớ lại tiếng nước đun sôi ngày hôm qua.

Sau khi yên lặng một lúc trong gió lạnh, thay vì nhìn đống bánh hấp sạch sẽ, hắn lại cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cái màn thầu khô cứng kia.