Cô nằm bất động trên đất. Cảm nhận duy nhất của cô là cơ thể tê dại như bị hàng trăm nghìn con kiến cắn khắp người.
“Diêu Tinh! Cô không làm sao chứ? Có thấy đau ở đâu không? Tôi mang theo thuốc trị bỏng, để tôi kiểm tra xem nào.”
Tương Thu nâng người Diêu Tinh, lo lắng quan tâm. Bà ta sợ hãi khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Mọi người tản ra vây bắt giống cái tộc hổ nên không ai chú ý tình huống của Diêu Tinh. Chỉ đến khi có tiếng sét thì phát hiện cô nằm bất động trên đất.
“Tôi chết chưa?” Diêu Tinh ngơ ngác hỏi.
“Cô bị sét đánh nhưng không cháy đen, không có bất cứ vết thương nào trên người.” Tương Thu báo cáo lại kết quả kiểm tra, ánh mắt nhìn Diêu Tinh vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.
Diêu Tinh hoài nghi tia sét đánh vào người cô không mang theo ác ý. Cô không giải thích được nguyên nhân nhưng đây là cảm nhận của cô. Cô nghĩ sự trừng phạt này chỉ là hình thức tượng trưng. Viên đá gia truyền không hề muốn dùng sét đánh chết cô.
Nếu cô chết, ai sẽ đi tìm Hắc Tinh bổ sung năng lượng cho nó?
Phán đoán theo hướng tích cực giúp Diêu Tinh lấy lại sức sống. Hiện tại đang có chiến tranh giữa các bộ tộc, cô phải ưu tiên mạng sống của mình trước.
Diêu Tinh tiếp tục dẫn dắt mọi người vây bắt giống cái tộc hổ.
Nhà cửa tộc hổ là các căn lều da thú. Giống cái tập trung chui rúc trong các căn lều to nên rất dễ bị phát hiện. Họ bị dồn đến khoảng đất trống giữa bộ tộc.
Diêu Tinh nhíu mày nhìn hơn hai trăm con người trước mắt, phát hiện trẻ con nhiều hơn giống cái trưởng thành.
Giống cái tộc hổ ôm chặt những đứa trẻ trong lòng. Một hàng người dũng cảm chắn phía trước, dùng cơ thể nhỏ bé che chắn bảo vệ con cái. Có lẽ đây là nguyên nhân giống cái tộc hổ cam chịu đầu hàng.
Tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi.
“Tộc sư tử là lũ người ác độc. Có phải các cô muốn bắt thú con của tộc hổ để ăn thịt không hả?”
“Muốn bắt thú con thì phải gϊếŧ hết chúng tôi. Chúng tôi không đầu hàng đám sư tử tàn nhẫn đâu.”
Một giống cái vừa chửi vừa ném đá vào đầu Diêu Tinh. Trán cô bị rách, máu chảy dọc xuống khóe mắt.
Diêu Tinh nổi giận, hùng hổ đi tới, tát vào mặt giống cái. Giống cái ngã xuống đất, sợ hãi không dám đánh trả.
Diêu Tinh cắm mạnh con dao đá ngay bên đầu giống cái, thành công dọa cô ta khóc hoảng.
“Ai nói tôi muốn gϊếŧ các người hả?”
Giống cái tộc hổ sau giây phút sửng sốt, liền tranh nhau nói.
“Cầu xin cô tha cho thú con. Bọn chúng còn quá bé, không biết gì về trận chiến này.”
“Chúng tôi xin lỗi vì đã bắt nhốt các cô. Các cô muốn tra tấn để trút giận thì hãy bắt giống cái lớn tuổi chúng tôi đây này.
“Làm ơn tha cho thú con. Tôi cầu xin cô. Tôi lạy cô!” Một giống cái quỳ xuống lạy Diêu Tinh. Sau đó toàn bộ giống cái tộc hổ đều quỳ lạy, nước mắt rơi lã chã, miệng không ngừng cầu xin.
Giống cái tộc sư tử bối rối, không biết xử lý tình huống này. Mọi người đùn đẩy trách nhiệm cho Diêu Tinh. Dù sao cô cũng là người kích động và dẫn người tham gia chiến đấu, cô phải gánh vác xử lý việc này.
Diêu Tinh đứng ra nói chuyện với giống cái tộc hổ.
Hai bên nhanh chóng đạt thỏa thuận.
Giống cái tộc hổ hứa không tham chiến.
Giống cái tộc sư tử hứa không gϊếŧ hại thú con tộc hổ.
Giống cái không có sự hiếu chiến và hung bạo của thú nhân. Thứ họ quan tâm là ngày có ba bữa ăn no bụng, ký kết bầu bạn với thú nhân tốt, sinh thú con và nuôi dạy nó lớn khôn. Bộ tộc mở rộng lớn mạnh hay ai là kẻ chiến thắng không nằm trong sự quan tâm của giống cái.
Kết quả, giống cái hai tộc ngồi nghỉ trên khoảng đất trống, cùng đợi chờ tin tức chiến thắng từ trận đánh phía xa.
Diêu Tinh cùng hai phụ tá Y Sư chữa thương cho giống cái. Sự nhân hậu của cô làm giống cáo tộc hổ tủi thẹn.
Diêu Tinh vừa cứu người vừa bất an nhìn về phía xa. Lòng dạ cô bồn chồn khó chịu. Cô không biết bản thân đã quên chuyện quan trọng nào.
Chờ đợi kéo dài làm lòng người dễ hoảng hốt.
Tiếng tù và chiến thắng vang lên làm giống cái bật khóc. Họ ôm nhau, khóc trong thầm lặng. Dù bộ tộc nào chiến thắng thì cũng có rất nhiều thú nhân chết hoặc bị thương. Đấy là bầu bạn, là thú nhân của họ. Họ sợ tin tức nghe được là tin bầu bạn của mình chết, là tin người cha người bố trong gia đình mất đi.
Diêu Tinh siết chặt bàn tay đầy mồ hôi. Cô không mạnh mẽ như vẻ ngoài. Cô chỉ là một phụ nữ đang đợi tin chồng. Nếu thú nhân ngu ngốc kia chết thì ai sẽ chăm sóc đứa bé trong bụng cô?
“Có người đến!” Con trai của Tương Thu la lên hưng phấn.
Tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu xuống cổng lớn của bộ tộc hổ. Một bóng người cao lớn chậm rãi đi vào.
“Trời đã sáng! Trận chiến kéo dài hết một đêm. Ôi, thật kinh khủng!” Một giống cái sợ hãi than.
Tiếng khóc tỉ tê xung quanh nín bặt, hồi hộp nhìn người xuất hiện.
“Là anh Bác Văn! Tộc sư tử tất thắng!”
Vẫn là giọng reo vui của đứa con trai nhà Tương Thu. Bà ta hoảng hốt ôm chặt đứa nhỏ, bịt chặt miệng nó.
Bác Văn đi tới, mang theo bình minh rực sáng. Trên người anh sạch sẽ, không dính máu nhưng vẫn lộ ra khí thế của một người vừa tham gia chiến trường, vừa cắn gϊếŧ hàng trăm kẻ thù.
Dù anh dùng hình người đứng ở đây, thì sự tàn nhẫn, hung ác ngấm trong máu cũng đủ sức dọa sợ giống cái yếu ớt.
Anh nhìn vài trăm giống cái của hai bộ tộc ngồi trên đất. Ai cũng bẩn thỉu, trầy trụa vết thương, sắc mặt hằn sâu sợ hãi và hy vọng. Ánh mắt sắc bén dừng trên một giống cái có phần bụng nhô cao.
Diêu Tinh chạm vào mắt Bác Văn. Cơ thể cô vốn nặng trịch trở nên nhẹ nhàng và thư thái. Hóa ra đây là cảm giác an tâm của người vợ khi biết tin người chồng thắng trận trở về?
Giống cái xung quanh tránh sang hai bên, tạo thành một con đường.
Bác Văn đi đến trước mặt cô, đột ngột quỳ một chân trong tư thế thuần phục. Anh đập tay lên ngực, thực hiện động tác tôn quý.
“Diêu Tinh, tôi đến đón em.”
Gương mặt phong trần với nước da cháy nắng, mày kiếm, mắt sâu cùng chiếc mũi cao to, nét nam tính quyến rũ tập trung toàn bộ trên người Bác Văn. Trái tim Diêu Tinh như bị bắt làm tù binh, bị giam cầm trong đáy mắt anh.
Anh kéo tay cô, thành kính hôn lên mu bàn tay. Giọng trầm khàn chạm đến trái tim.
“Chiến thắng này dâng tặng em.”
Thế giới thú nhân lạc hậu, nghèo nàn, thú nhân cục mịch chỉ biết nói yêu rồi lên giường lăn tới lăn lui. Giống cái yếu mềm thích nghe lời ngọt ngào. Hiển nhiên hành vi quỳ gối cùng lời nói ngọt ngào đầy trân trọng của Bác Văn đã kí©h thí©ɧ giống cái xung quanh. Nhiều người che miệng xuýt xoa, có người liếc mắt ghen ghét, có người ngưỡng mộ rơi nước mắt.
Diêu Tinh bối rối không biết có nên rút tay về không? Anh hôn bàn tay đầy mồ hôi, liệu có vì mặn chát mà hối hận không?
Bộ dạng hoang mang của cô rơi vào mắt Bác Văn lại trở thành đáng yêu. Anh cười. Nụ cười dịu dàng xua đi lạnh lùng cùng máu tanh quanh người. Nụ cười mê hoặc giống cái xung quanh.
Có người đỏ mắt ghen tỵ nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Sau trận chiến vừa rồi, năng lực lãnh đạo của Diêu Tinh đã được mọi người công nhận.
Thú nhân tài giỏi yêu thích giống cái tốt nhất, xinh đẹp nhất là chuyện hiển nhiên.
Diêu Tinh không hề biết bản thân đã được giống cái hai bộ tộc thừa nhận và tôn kính. Cô ngại ngùng kéo tay Bác Văn, thúc giục.
“Anh đứng dậy đi! Có thấy mọi người đang nhìn không hả?”
Bác Văn yêu chết vẻ e thẹn đỏ mặt của cô. Anh kéo mạnh tay, muốn thừa cơ ôm cô vào lòng nhưng khóe mắt bắt gặp một bóng đen nhào đến trên người Diêu Tinh.
“Cẩn thận!”
Tiếng dao đá cắm phập vào da thịt.