Chương 32: Giống cái hèn nhát

Tộc trưởng tộc sư tử đau khổ trơ mắt nhìn bầu bạn nằm chết trên vũng máu. Trên lưng ông gánh toàn bộ sinh mạng giống cái trong tộc. Kẻ thù ngay trước mặt, ông cũng không có quyền báo thù.

Đau đớn và thương tâm khiến người đàn ông này như già đi chục tuổi. Ông nắm chặt tay, ngửa đầu gầm lớn. Tiếng gầm vang vọng khắp đồng cỏ khô héo, mang theo đau thương ẩn nhẫn chấn đinh tai mọi người.

Tộc trưởng tộc hổ cười sung sướиɠ trước đau khổ của người khác. Gã chỉ tay về phía l*иg gỗ.

“Nếu không muốn đám giống cái này đi theo bà ta thì lập tức đầu hàng.”

“Không bao giờ! Tộc sư tử không bao giờ khuất phục bộ tộc độc ác các người!” Câu trả lời tràn đầy tự hào và kiên định.

Hai tộc trường gườm gườm nhìn nhau. Một thú nhân trẻ tuổi ngông cuồng, một thú nhân lớn tuổi dày dạn kinh nghiệm, khí thế giữa hai bên không hề thua kém nhau.

Không khí căng như dây đàn.

Thú nhân hai bộ tộc đỏ mắt nhìn nhau, cơ thể gồng cứng đợi mệnh lệnh của tộc trưởng.

“Diêu Tinh!”

Một tiếng gọi nỉ non, nức nở phá tan không khí căng thẳng. Một giống cái xinh đẹp với cơ thể bốc lửa chạy đến bên l*иg gỗ. Cơ thể căng tròn đầy sức sống, khuôn mặt được chăm sóc mịn màng, rất khó đoán được tuổi tác thật. Giống cái hất đầu ra hiệu với một thú nhân tộc hổ.

“Đưa con bé ra đây!”

Thú nhân ngoan ngoãn mở cửa l*иg, lôi Diêu Tinh ra ngoài. Giống cái tộc sư tử hoảng sợ ôm nhau, không dám cứu cô.

Diêu Tinh bị ép đi đến trước mặt giống cái xa lạ. Bộ dạng hống hách, chỉ đạo thú nhân cho biết địa vị của bà ta không hề thấp.

Bà ta trìu mến nhìn cô, giọng nói ngọt ngào.

“Con lớn lên xinh đẹp giống ta hồi trẻ.”

Diêu Tinh có dự cảm không lành. Cô cảnh giác hỏi.

“Bà là ai?”

Giống cái giật mình tròn xoe mắt, sau đó biểu cảm nhanh chóng thay đổi thành thương tiếc. Bà ta vươn tay muốn chạm vào Diêu Tinh.

“Ta là mẹ của con đây. Mẹ Diễm Lam đây. Con không nhận ra ta sao?”

Cô hoảng sợ lùi về phía sau, tay run rẩy chỉ vào bà ta.

“Bà là giống cái đi theo thú nhân khác sau khi bầu bạn vừa chết đấy hả?”

Diễm Lam giận tái mặt, giọng nói trở nên thiếu kiên nhẫn.

“Đúng! Là ta. Con lập tức theo mẹ gia nhập tộc hổ, từ giờ trở đi một lòng phục vụ và thờ phụng tộc hổ. Mẹ là bầu bạn của tộc trưởng, mẹ có thể cho con một đời sung sướиɠ.”

“Bà điên à? Ai muốn theo bà chứ? Tôi là giống cái tộc sư tử! Tôi không có mẹ!”

“Chát!”

Diễm Lam tát rách miệng Diêu Tinh. Cô ngã xuống đất, cơn đau từ bụng truyền thẳng lên óc khiến chân tay tê dại. Cô cắn môi, gan lì chống tay đứng dậy, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn Diễm Lam.

Cô nhấn mạnh từng chữ.

“Tôi không có mẹ! Tộc sư tử tất thắng!”

“Chát.” Cái tát thứ hai đau nổ đom đom mắt. Vết rách trên miệng Diêu Tinh nứt rộng hơn. Sườn mặt cô đỏ rát hình bàn tay.

“Thứ phản bội bộ tộc như bà nên chôn cùng bộ tộc ác độc của bà đi!”

“Chát.” Cái tát thứ ba đánh Diêu Tinh ngã xuống đất.

Tiếng sư tử rống giận xuyên thủng tai mọi người. Khóe mắt Diêu Tinh nhìn thấy sư tử trắng đang bị mọi người kiềm chế, không cho manh động.

“Đừng đến đây, đồ ngốc!” Cô biết Bác Văn lo cho cô. Nhưng lòng tự tôn bộ tộc là thứ không thể bị sỉ nhục. Dù giống cái này là mẹ ruột cũng không có quyền nhục mạ cô.

“Diễm Lam!” Tộc trưởng tộc hổ đột ngột lên tiếng. Gương mặt ác độc của gã lạnh lùng nhìn bà ta. “Đùa giỡn đủ rồi. Xử lý nhanh lên!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Lam trở nên méo mó giận dữ. Bà ta liếc nhìn Hiểu Khê xinh đẹp đứng ngoan ngoãn bên cạnh tộc trưởng tộc hổ. Vẻ vô tội của cô ta luôn làm bà ta buồn nôn.

Diễm Lam quay phắt đầu, trút giận vào Diêu Tinh.

“Ném nó vào trong l*иg! Bắt một giống cái khác ra đây.”

Thú nhân tộc hổ nhanh chóng làm theo. Gã nhốt Diêu Tinh vào trong l*иg, bắt một giống cái la hét lớn nhất, ép cô ta quỳ xuống trước mặt Diễm Lam.

Bà ta giơ tay, một con dao đá lập tức đặt vào lòng bàn tay mềm mịn.

Giống cái gào khóc van xin, vùng vẫn cũng không thoát được sự kìm kẹp của thú nhân. “Không, không, đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi…”

“Phập.”

Dao đá đâm vào cổ họng giống cái. Máu phun bắn vào mặt Diễm Lam. Khuôn mặt xinh đẹp không chút biến sắc.

Thú nhân ném cơ thể giống cái đang lên co giật xuống đất. Diễm Lam đâm dao xuống ngực giống cái, kết thúc một sinh mạng.

Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức không ai kịp lên tiếng. Mùi máu tanh lan tràn trong không khí cho biết đây không phải một giấc mơ.

Diễm Lam giơ cao con dao đẫm máu trong tay, quát hỏi tộc trưởng tộc sư tử.

“Tộc sư tử có đầu hàng hay không?”

Toàn bộ thú nhân tộc sư tử run rẩy giận dữ, mắt rực đỏ như muốn lao đến cắn chết giống cái tàn ác này.

Diễm Lam dửng dưng trước hận thù từ những người bạn cũ, lạnh lùng ra lệnh.

“Tôi không tin đám thú nhân ngu ngốc các người có thể trơ mắt nhìn từng giống cái bị gϊếŧ chết. Bắt tiếp một đứa ra đây!”

Lời nói vừa ra là giống cái trong l*иg la khóc. Tiếng cầu xin nức nở tang thương.

“Tộc trưởng, ông đầu hàng đi. Tôi không muốn chết!”

“Tại sao chúng tôi phải chết vì bộ tộc chứ?”

Giống cái bắt đầu gọi tên bầu bạn của mình, kêu cứu đến khản giọng. Tiếng khóc la đâm xuyên vào tim thú nhân tộc sư tử. Nhiều người bị lay động, nhìn nhau đầy hoang mang, rối loạn. Ý chí chiến đấu dần tan rã trong mắt các thú nhân dũng mạnh.

Những ánh mắt thù hận và không cam lòng đều nhìn về phía Diễm Lam. Hành vi gϊếŧ người của bà ta đã thành công đe dọa được giống cái tộc sư tử.

“Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng tộc hổ. Làm ơn thả tôi ra. Tôi sẽ theo tộc hổ, sẽ hầu hạ thú nhân tộc hổ.” Một giống cái quỳ gối, vừa bò vừa lê đến bên cửa l*иg, vươn tay cầu xin kẻ địch.

Diêu Tinh hành động theo bản năng. Cô nhào đến xốc nách giống cái ngu ngốc kia, kéo cô ta đứng dậy.

“Cô làm cái gì vậy hả? Không được chịu thua!”

Giống cái như phát điên, đánh cả Diêu Tinh. Sau đó cô ta dập đầu lạy Diễm Lam đứng bên ngoài l*иg.

“Cầu xin bà tha cho tôi. Thú con nhà tôi còn nhỏ, không thể chết được. Bà muốn bắt Diêu Tinh, muốn gϊếŧ giống cái hay xử lý đám thú nhân cục mịch kia đều được. Cầu xin bà tha cho con tôi. Tôi lạy bà. Tôi lạy bà.”

Lời cầu xin như mở ra một công tắc. Phần lớn giống cái đều quỳ xuống van xin kẻ thù, phần nhỏ thì quay ra chửi rủa tộc trưởng tộc sư tử.

Thú nhân tộc hổ cười vang trước vẻ hèn mọn của giống cái.

Diêu Tinh choáng váng, lảo đảo suýt ngã. Cô bám vào thanh gỗ, nước mắt rơi như mưa khi nhìn những giống cái khốn khổ trước mặt. Cô từng là mẹ và sắp làm mẹ, cô biết bản thân sẽ hy sinh vì con, kể cả tính mạng. Cô không muốn khuất phục tộc hổ nhưng cũng không có tư cách chê trách những người mẹ thương con đang quỳ gối van lạy kẻ thù.

Vì giữ mạng sống của người trong tộc, tộc trưởng tộc sư tử giơ tay đầu hàng.

Tiếng tù và chiến thắng của tộc hổ vang lên.

Tộc trưởng tộc hổ cao giọng ra lệnh. “Tộc hổ nhân từ nên cho thú nhân tộc sư tử sống thêm một đêm. Sáng ngày mai, gϊếŧ toàn bộ gia đình tộc trưởng tộc sư tử. Các thú nhân khác sẽ bị đóng dấu mộc nô ɭệ. Giống cái được phân chia cho thú nhân độc thân của tộc hổ.”

Đầu hàng không có nghĩa được tha chết. Nhưng đầu hàng có thể giữ được mạng sống người trong tộc. Tộc trưởng tộc sư tử khụy gối xuống đất, ngửa đầu gầm lớn đầy bất lực.

Các thú nhân phía sau ông cúi đầu, cùng đau nỗi đau mất tộc.

Thú nhân tộc sư tử bị ép uống một loại nước thuốc. Bác Văn uống cạn bát nước do thú nhân tộc hổ đưa, nheo mắt nguy hiểm hỏi.

“Đây là gì?”