Diêu Tinh ngồi không vững nên ngã xuống đất. Cùng lúc đó có tiếng động rầm rầm vọng lại từ bên ngoài. Cô áp tai xuống đất, hoảng hốt la lớn.
“Là tiếng chân người. Có phải thú nhân đã chiến thắng trở về không?”
Mọi người nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Rầm. Rầm. Rầm” Có thứ gì đó nện lên tảng đá chặn cửa hang động. Và khói luồn qua các khe hở chui vào bên trong. Một giống cái sợ hãi la toáng lên.
“Bộ tộc bị tấn công. Bọn chúng muốn dùng khói làm chúng ta chết ngạt.”
Khói tràn vào với tốc độ chóng mặt. Phần trên tảng đá bị đập vỡ từ bên ngoài. Có người ném các cành cây to như cổ tay đang cháy hừng hực vào bên trong trong.
“Lửa! Có người muốn thiêu chết chúng ta!”
“Khói ngày càng dày đặc, khó thở quá!”
Giống cái hoảng loạn xô đẩy nhau, lùi dần về phía sau, nép vào vách hang động. Một giống cái đẩy thú nhân già nua.
“Các ông ra bên ngoài và chiến đấu bảo vệ chúng tôi đi.”
“Đúng vậy! Thú nhân phải bảo vệ giống cái. Các ông thật hèn nhát khi trốn vào đây với chúng tôi.”
Hơn hai mươi thú nhân già nua lưng còng, tóc bạc lưa thưa bị đẩy về phía cửa hang. Họ mím môi, nhặt cành củi cháy hừng hực nhét ngược trở ra bên ngoài. Có người tìm kiếm hòn đá để làm vũ khí. Bộ dáng lầm lũi cam chịu của họ lập lòe dưới ánh đuốc sắp tàn.
Diêu Tinh kịp thời giữ chặt tay một giống cái khi cô ta đẩy một thú nhân lưng còng. Cô gằn giọng quát lớn.
“Ai cho cô đánh người già hả? Không phải trước khi thú nhân ra trận, các cô vẫn giơ cao tay đầy nhiệt huyết chém gϊếŧ tộc hổ hay sao? Tại sao bây giờ cả lũ lại co cụm lại đầy hèn nhát thế này? Muốn chiến đấu thì tất cả cùng chiến đấu!”
Giống cái đánh lên người Diêu Tinh vì bị sỉ nhục, gào thét mắng người.
“Buông tôi ra! Đồ xấu xí! Cô muốn chiến đấu thì làm một mình đi. Đừng lôi chúng tôi vào!”
Hiểu Khê vội vàng chạy lên can. Giống cái được cứu thoát, bỏ chạy về phía sau lẩn trốn. Hiểu Khê dang tay ngăn cản Diêu Tinh, không cho cô đuổi theo.
“Chị Diêu Tinh! Chị đừng đánh cậu ấy. Bộ tộc bị tấn công, chúng ta phải đoàn kết cùng chiến đấu.”
Diêu Tinh chán ghét bộ mặt giả tạo của Hiểu Khê. Cô vừa mấp máy môi muốn mắng người thì cô ta đã quay đầu, mỉm cười trấn an đám giống cái.
“Mọi người đừng sợ! Tôi biết một đường hầm có thể thoát khỏi đây!”
Cô ta đẩy mọi người ra, đi sâu vào bên trong động. Đám giống cái luôn yêu thích cô ta đi theo đầu tiên.
Khói ngày càng nhiều khiến mọi người không có thời gian thắc mắc tại sao Hiểu Khê lại biết đường hầm thoát khỏi đây. Dù sao uy tín của cô ta trong tộc cũng rất lớn.
Diêu Tinh nhìn thấy Y Sư gật đầu với mình, cô liền kéo tay các thú nhân già nua, thúc giục họ.
“Đừng nhặt đá nữa, chúng ta có thể thử trốn đi bằng con đường khác.”
Một thú nhân lưa thưa vài sợi tóc bạc, mỉm cười móm mém. “Mọi người đi trước đi. Nếu thật sự có đường hầm để rời khỏi đây thì nhanh chạy trốn. Chúng tôi sẽ ở lại cản đường kẻ thù.”
“Có đi thì cùng đi! Những thú nhân trẻ tuổi đã dũng cảm chiến đấu vì bộ tộc, họ sẽ không đồng ý vứt bỏ bất cứ người nào.”
Lời nói của cô chạm đến trái tim những thú nhân lớn tuổi. Thú nhân già nua không đủ sức biến về hình thú và thú nhân tàn tật không còn sức chiến đấu luôn có mặc cảm tự ti trong lòng. Khi còn trẻ, họ chiến đấu và săn bắn nuôi bộ tộc. Khi già yếu, bệnh tật, họ trở thành gánh nặng của lớp trẻ.
Là một người của thế kỷ hai mươi mốt, Diêu Tinh không phân biệt thú nhân hay giống cái. Trong mắt cô, chỉ có người già, trẻ nhỏ và thanh niên. Thú nhân lớn tuổi và tàn tật trong mắt cô đều là người già, cần phải đối xử tử tế. Cô nổi giận khi thấy hàng trăm giống cái trẻ trung đùn đẩy vài chục người già ra chiến đấu. Cô không chấp nhận việc hy sinh người già để bảo vệ lứa tuổi thanh niên.
“Rầm. Rầm”
Tiếng động vang lên phía trong hang động cắt ngang suy nghĩ của Diêu Tinh.
“Thật sự có đường hầm. Chúng ta được cứu rồi.” Tiếng reo hò của nhóm giống cái vang lên ầm ĩ.
Bên ngoài, tiếng đập phá tảng đá chặn cửa hang càng lớn. Một thú nhân hói đầu, mặt đầy đồi mồi và cụt một cánh tay vội vàng thúc giục Diêu Tinh.
“Cô đi cùng mọi người đi. Trong bụng cô có thú con, hãy bảo vệ nó.”
Diêu Tinh lưỡng lự rất lâu, hết quay đầu nhìn về nơi sâu trong hang động, thấy mọi người dần ít đi, lại quay sang nhìn vài chục thú nhân già nua gầy gò.
“Cô là một giống cái tốt bụng. Khi nào Bác Văn lên làm tộc trưởng, xin hãy trợ giúp bầu bạn của cô để cùng bảo vệ tộc sư tử.”
“Đúng vậy! Hãy để mạng già của chúng tôi có ích với bộ tộc. Chúng ta là tộc sư tử, chết vì chiến đấu, chết vì bộ tộc.”
Lời kỳ vọng gửi gắm đầy chân thành.
Diêu Tinh mím môi, đứng thẳng người rồi cúi đầu thật sâu. Cô chân thành nói.
“Cảm ơn!”
“Đi đi, đứa nhỏ. Hãy sống thật tốt!”
Diêu Tinh cắn răng, chạy sâu vào bên trong hang động.
Khói trong hang ngày càng dày, cô bắt đầu thấy váng đầu. Cô vừa đuổi theo mọi người vừa sờ soạng chiếc túi da bên hông. Từ khi theo học chế thuốc, cô luôn cất giấu bên người vài loại thuốc cần khi nguy cấp.
Rễ cây Hách có tác dụng thanh lọc mùi vị, nó giúp cô dễ thở hơn.
Tận trong cùng hang động là một đống đá vụn, giống như có người làm sụp đổ vách hang, lộ ra con đường hầm tối đen. Không nghe được âm thanh của mọi người làm cô lo lắng.
Diêu Tinh chạy nhanh vào đường hầm và một bóng người nằm trên đất làm cô kinh hãi.
Là giống cái!
Cô chạy đến kiểm tra. “Còn sống. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô nheo mắt nhìn về phía trước. Đường hầm mờ tối, trên đất là các giống cái trong tộc nằm la liệt. Không gian âm u, không tiếng người, không âm thanh. Sự tĩnh lặng đến rợn người.
“Hiểu Khê, cô sẽ bị Thần Thú nguyền rủa.”
Tiếng quát lớn đập vào vách hang, vọng tới chỗ Diêu Tinh.
“Là Y Sư!”
Diêu Tinh vội vàng che miệng, cảnh giác nhìn trái nhìn phải. Sau khi cô xác định không có ai nghe được tiếng la của mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ phía trước vọng đến tiếng tranh cãi. Diêu Tinh nằm rạp xuống đất, rón rén bò qua hàng loạt các giống cái đang hôn mê.
Thật may là những người này còn sống. Nếu là xác chết thì cô sẽ không dám chạm vào người họ.
Cô càng tiến lên thì khói càng dày đặc. Mùi khói hăng hắc kỳ quái. Diêu Tinh bóp vỡ rễ cây Hách, bôi quanh mũi để át mùi khó chịu. Cô nghi ngờ giống cái ngất xỉu vì ngửi phải mùi khói này.
Cuối đường hầm có ánh sáng, thông ra bên ngoài. Diêu Tinh phải híp mắt lại một lúc mới quen với ánh sáng.
Một hang động nhỏ, trên mặt đất là giống cái nằm ngả rạp lên nhau. Y Sư bám tay vào vách hang, khụy gối quỳ trên đất. Trên ngực ông cắm một con dao đá, máu loang lổ quanh miệng.
Y Sư chỉ tay vào mặt Hiểu Khê, khó nhọc nói. “Tại sao cô… lại… phản bội… bộ tộc… hả?”
“Lão già thối sống thật dai.” Hiểu Khê đá vào ngực Y Sư khiến ông ngã ngửa xuống đất. Cô ta khoanh tay trước ngực, cười nham hiểm.
“Nơi nào mạnh thì đấy là bộ tộc của tôi. Tộc sư tử là cái thá gì chứ? Không phải cũng bị đánh bại bởi tộc hổ hay sao?”
Y Sư nằm trên đất, hơi thở thoi thóp, giọng nói đứt quãng như sắp chết. “Tộc sư tử tất… thắng! Thần Thú sẽ trừng phạt kẻ… phản bội…”
“Hừ! Chỉ cần toàn bộ giống cái nằm trong tay tộc hổ là đám thu nhân ngu ngốc kia sẽ quỳ gối đầu hàng. Lão già thối, ông chết được rồi đấy.”
Hiểu Khê dứt lời liền đạp mạnh xuống con dao.
Y Sư phun máu khỏi miệng, cơ thể cơ giật hai cái rồi bất động.