Chương 28: Được mẹ Bác Văn thừa nhận

Động tác tàn nhẫn của Bác Văn kích động sự khát máu của thú nhân. Các thú nhân giơ cao tay, hò hét hào hứng. Có thú nhân trực tiếp biến thành sư tử, gầm lớn. Tiếng gầm vang vọng chấn động lòng người.

Giống cái không yếu đuối như sự tưởng tượng của Diêu Tinh. Họ hét lên cổ vũ sĩ khí của người trong tộc. Cơ thể giống cái yếu đuối không có nghĩa họ hèn nhát, sợ chết.

Diêu Tinh bị không khí xung quanh ảnh hưởng, cô cũng bắt tay làm loa, hét lên cùng mọi người. Do cô vừa bị thương nên tiếng hét nhỏ như tiếng mèo kêu nhưng vẫn đủ lọt vào tai hai người. Một là Bác Văn, hai là thú nhân tộc hổ nằm bất động trên đất.

“Diêu Tinh! Cô là giống cái ngu xuẩn! Cô sẽ phải trả giá vì không nghe lời mẹ ruột. Tộc sư tử sẽ bị xâm chiếm vì cô.” Thú nhân tộc hổ đột ngột gào lên.

Bác Văn nện chân xuống lưng hắn làm hắn phun máu đầy miệng.

Tiếng reo hò xung quanh dừng lại, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Diêu Tinh. Việc mẹ cô đi theo tộc hổ vẫn khiến nhiều người hoài nghi cô có liên quan thú nhân tộc hổ này.

Sau khi Bác Văn biết hắn bỏ trốn liền chạy ra sông tìm kiếm. Anh kiên trì và đuổi bắt được hắn khi gần tới lãnh địa của tộc sư tử. con hổ đen bị anh gϊếŧ chết. Thú nhân tộc hổ không thể biến hình thì mang về tra tấn để nâng cao sĩ khí người trong tộc.

Diêu Tinh đi lên phía trước. Mặc dù khuôn mặt cô vẫn trắng bệch vì mất máu nhưng ánh mắt ngay thẳng cùng tư thế ngẩng cao đầu đầy tự hào, ở cô toát ra sự kiêu ngạo.

Cô giơ cao tay và giọng nói dõng dạc.

“Tôi là giống cái của tộc sư tử. Tộc sư tử tất thắng! Gϊếŧ chết tộc hổ! Gϊếŧ chết kẻ xâm lấn bộ tộc!”

“Tộc sư tử tất thắng!” Bác Văn giơ cao tay hô theo Diêu Tinh khiến mọi người bị kích động. Tiếng hò reo lần thứ hai vang lên.

Các thú nhân nhanh chóng xếp hàng chỉnh tề trước mặt tộc trưởng. Giống cái tản ra về lều lấy thức ăn để chuẩn bị di chuyển đến nơi ẩn nấp. Hơn hai nghìn người không hề hỗn loạn, mà phối hợp hết sức nhịp nhàng.

Bầu bạn tộc trưởng đến trước mặt Diêu Tinh, cầm tay cô nói. “Diêu Tinh, mẹ xin lỗi!”

Diêu Tinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cô chưa tiếp xúc nhiều với bố mẹ Bác Văn nhưng cô biết giống cái này không thích mình.

“Mẹ xin lỗi vì luôn không ủng hộ ký kết bầu bạn giữa con và Bác Văn. Là do mẹ hồ đồ, chưa hiểu hết con người con.”

Thực ra, tôi cũng không ủng hộ ký kết bầu bạn với anh ta. Diêu Tinh nhủ thầm trong đầu.

“Mẹ thay mặt giống cái trong tộc xin lỗi vì luôn bắt con gánh chịu lỗi sai từ người khác. Việc mẹ con đi theo tộc hổ là việc của bà ta, không liên quan đến con.”

Nghe được lời nói dễ nghe, Diêu Tinh vô thức gật đầu.

“Những lời con vừa nói thật tuyệt vời. Chúng ta tự hào vì là giống cái của tộc sư tử! Tộc sư tử tất thắng!” Bầu bạn của tộc trưởng lắc lắc tay cô, cảm động nói, coi lời cô như khẩu hiệu, hô lớn đầy khí thế.

“Em ấy đang bị thương. Mẹ nhẹ tay thôi.” Bác Văn đột ngột xuất hiện, ôm Diêu Tinh vào lòng như bảo vệ món đồ trân quý.

“Hừ! Bây giờ cũng biết xót giống cái của mình rồi đấy hả?” Bầu bạn tộc trưởng lườm Bác Văn rồi nhanh chóng rời đi. Chồng của bà là người đứng đầu tộc sư tử, sẽ phải dẫn quân tiên phong, bà cần đi chuẩn bị cho ông ấy.

Diêu Tinh đẩy người Bác Văn, càu nhàu.

“Chuẩn bị có chiến tranh rồi, anh không lo tập trung với mọi người đi, ở đây ôm ấp cái gì hả?”

Bác Văn quay người cô đối diện với mình, rồi bất ngờ nâng cằm, cắn vào môi cô. Diêu Tinh rít lên vì đau, tay vung lên tát người theo phản xạ.

Khi hai người tách ra, trên mặt Bác Văn có dấu tay đỏ chót, trên môi cô có vết rách rớm máu.

Dưới ánh mắt tức tối của Diêu Tinh, anh tháo sợi dây đeo trên cổ, đeo lên cho cô.

“Đây là cái gì?” Cô kéo sợi dây chuyền bện từ cỏ, mặt dây là một chiếc răng nanh nhỏ bằng ngón cái. Cô không thấy có điểm gì đặc biệt ở món trang sức xấu xí này.

“Đây là răng của con thú đầu tiên mà tôi săn được. Tặng em!”

Diêu Tinh xoay xoay chiếc răng nanh, suy đoán ý nghĩa của việc tặng quà này. Bác Văn dịu dàng nhìn cô. Tiếng tù và vang lên thúc giục anh.

Anh nâng cằm cô, cúi đầu thật gần. “Đợi tôi mang chiến thắng về cho em.”

Một nụ hôn lướt nhẹ qua môi.

Bác Văn rời đi. Nắng trên cao chiếu xuống người anh, đổ thành một cái bóng dài trên đất. Anh nhanh chóng lẫn vào các thú nhân trong tộc.

Diêu Tinh bị Y Sư gọi đến phụ ông mang theo thuốc trị thương.

Khi có chiến tranh, thú nhân đánh địch, thú cái trốn trong hang động ẩn nấp. Diêu Tinh chán ghét quy tắc này nhưng biết bản thân không giúp ích được gì, ngoan ngoãn phối hợp.

Giống cái chui vào hang động ẩm thấp chỉ có hai cây đuốc. Bốn thú nhân già nua đẩy tảng đá lớn chặn miệng động, ngăn tiếng gầm của sư tử ở bên ngoài.

Diêu Tinh đứng bên cạnh Y sư, cô đảo mắt nhìn các khuôn mặt lo lắng xung quanh. Tương Thu đứng bên cạnh Hiểu Khê, đứa con trai hỗn láo của bà ta đang tíu tít lấy lòng Hiểu Khê.

“Kỳ lạ! Sao không thấy A Tuệ?” Diêu Tinh ngạc nhiên tìm kiếm xung quanh.

“Đừng tìm nữa! A Tuệ không ở đây.”

Câu trả lời của Y Sư làm cô ngơ ngác khó hiểu. “A Tuệ là cái đuôi của Hiểu Khê. Hiểu Khê ở đây thì không lý nào cô ta biến mất.”

“A Tuệ đang nằm dưới hầm mộ của các bộ tộc.”

“Cái gì? A Tuệ đã…” Diêu Tinh vội vàng che miệng khi mọi người nhìn cô khó chịu. Cô cúi đầu hối hận vì tính cách bộp chộp của bản thân.

Sau khi mọi người rời ánh mắt, cô dịch người lại gần Y Sư, hạ giọng hỏi.

“Hầm mộ của các bộ tộc không phải chỉ dành cho người chết và thú nhân đến thử nghiệm của Thần Thú hay sao? Một giống cái xuống đấy làm gì chứ?”

“Bác Văn chưa kể cô nghe chuyện A Tuệ à?” Y Sư thở dài, kể lại mọi chuyện đã xảy ra với A Tuệ. Sau khi Hiểu Khê được bố mẹ đón về lều chăm sóc vết thương ở tay. A Tuệ tỉnh dậy đã đau khổ khóc lóc vì biết bản thân sẽ bị câm. Cô ta canh lúc Y Sư mải chế thuốc, bỏ chạy về phía hầm mộ, không may sảy chân ngã xuống đấy. Tộc trưởng chưa kịp cho người đến tìm kiếm thì thú nhân canh cổng đã thổi tù và.

Chuyện tộc mèo và tộc hổ làm chuyện của A Tuệ bị gác lại.

Diêu Tinh há hốc mồm sau khi nghe xong mọi chuyện. Cô nhìn chằm chằm cánh tay Hiểu Khê, vết thương bị dao đâm trên đó chỉ còn là vết sẹo mờ nhạt. Thuốc lá của Y Sư lợi hại đến đáng sợ. Và giống cái xinh đẹp này cũng quá nguy hiểm. Cô không tin A Tuệ tấn công Hiểu Khê. Chắc chắn đằng sau có uẩn khúc.

Thời gian chờ đợi bao giờ cũng trôi qua rất chậm. Ban đầu, mọi người có thể điềm tĩnh trò chuyện. Sau đó, mọi người mệt mỏi ngồi xuống lấy thức ăn ra chia sẻ với nhau. Diêu Tinh nhận thức ăn từ Y Sư, nhìn chằm chằm miếng thịt nướng khô khốc và nghĩ đến thú nhân cao lớn kia.

Không biết trận chiến ra sao? Anh có bị thương hay không?

Không khí trong hang động ngày càng ngột ngạt, Diêu Tinh kéo tay Y Sư hỏi nhỏ.

“Hang động này có thông với nơi khác không? Nếu bộ tộc bị kẻ địch tấn công và tìm đến đây thì phải làm sao?”

“Tộc sư tử mạnh nhất. Chưa bao giờ bị tấn công vào đây.” Trả lời là phụ tá của Y Sư.

Y Sư đăm chiêu nhìn tảng đá chặn cửa hảng, dĩ nhiên là cùng một nỗi lo với Diêu Tinh. Giọng ông trở nên nghiêm trọng. “Đây là hang động tự nhiên, không có thông với nơi khác.”

“Tại sao mọi người không đào đường hầm để phòng ngừa tình huống xấu?” Diêu Tinh gắt gỏng hỏi.

“Cô nói xui xẻo cái gì vậy hả?” Một giống cái cáu kỉnh đẩy người Diêu Tinh.