Chương 23: Hiểu Khê ác độc

Hiểu Khê nằm úp sấp trên đất một lúc, không thấy ai chạy đến đỡ mình nên tự ngồi dậy. Cô ta tủi thân rơi nước mắt khi thấy Bác Văn lạnh lùng nhìn cô ta.

Hiểu Khê không tin một giống cái xấu xí như Diêu Tinh có thể mê hoặc được Bác Văn. Anh luôn cưng chiều cô ta, hiện tại bám dính lấy Diêu Tinh chắc chắn vì bị bỏ thuốc. Diêu Tinh học chế thuốc của Y Sư là có âm mưu.

Hiểu Khê tin tưởng suy đoán của bản thân nên vội vàng đứng dậy, kéo tay Bác Văn khuyên nhủ.

“Anh Bác Văn đừng làm thử nghiệm của Thần Thú, được không? Dù sao chị Diêu Tinh cũng là giống cái, tội thông đồng với thú nhân chỉ cần chịu phạt với Thần Thú là có thể được xóa tội. Tộc trưởng rất thương em, để em đi xin bác giảm nhẹ tội…”

“Chuyện này không liên quan cô!” Bác Văn hất tay Hiểu Khê, cau mày không vui. Anh bắt đầu thấy hối hận vì từng yêu thích giống cái xinh đẹp này.

Hiểu Khê lảo đảo suýt ngã nhưng không bỏ cuộc. Cô ta chuyển sang cầm tay Diêu Tinh, chân thành nói. “Chị đừng không hiểu chuyện như vậy có được không? Anh Bác Văn không thương chị thì chị cũng không nên bắt anh ấy làm thử nghiệm của Thần Thú.”

Diêu Tinh gạt tay Hiểu Khê ra. Cô ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói.

“Thú nhân bảo vệ giống cái không phải là chuyện nên làm hay sao? Bác Văn là bầu bạn của tôi. Anh ta phải có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ sự trong sạch cho tôi.”

Bác Văn không hiểu “nghĩa vụ” và “trách nhiệm” trong lời nói của Diêu Tinh nhưng anh thấy bộ dạng tự tin của cô thật đáng yêu. Tại sao bây giờ anh mới thấy giống cái của mình tốt đẹp thế này?

Bác Văn xoa đầu Diêu Tinh, gật đầu khẳng định.

“Diêu Tinh là bầu bạn của tôi. Tôi tin em ấy. Chuyện của chúng tôi không đến phiên cô quản.”

Lời nói thẳng thừng của anh làm Hiểu Khê bẽ mặt. Cô ta tủi thân òa khóc vì không được anh bênh vực như ngày xưa. A Tuệ chạy đến chỉ trích Bác Văn bội tình bạc nghĩa, vì giống cái xấu xí mà dám mắng chửi Hiểu Khê.

Diêu Tinh thầm mắng hai giống cái ngu ngốc. Cô tự tin nói Bác Văn phải bảo vệ cô, thực ra trong lòng cô run như cầy sấy. Cô không tin thú nhân này dễ dàng thích mình, càng không tin anh đã hết yêu Hiểu Khê. Cô cố tình nói như vậy là để thử lòng anh. Không nghĩ đến anh sẵn sàng vạch ra ranh giới với Hiểu Khê.

“Thú nhân đi săn ngày hôm nay lập tức tập hợp. Giống cái cần vào rừng hái nấm và rau lập tức đến chỗ Y Sư tập trung. Những người còn lại giải tán hết đi.” Tộc trưởng lớn giọng ra lệnh. Ông ta muốn gặp riêng con trai để giải quyết việc thử nghiệm của Thần Thú. Chuyện này liên quan mạng sống, không thể đùa giỡn được.

Bác Văn không phản ứng trước các lời mắng chửi của A Tuệ làm cô ta tức giận dìu Hiểu Khê rời đi. Có giống cái chê trách Bác Văn phụ lòng Hiểu Khê. Có giống cái ủng hộ anh chung thủy với bầu bạn. Mọi việc đều được Diêu Tinh nhìn rõ.

Cô biết ở lại cũng không hỏi thêm được gì về thử nghiệm của Thần Thú. Cô liếc Bác Văn sắc lẻm rồi quay người bỏ về. Đồ thú nhân lăng nhăng!

“Em ấy giận gì vậy?” Bác Văn nhìn theo Diêu Tinh, cảm thấy cô đang giận mình nhưng không biết nguyên nhân từ đâu.

Trên đường về, Diêu Tinh nghe lén được cuộc trò chuyện của ba giống cái lớn tuổi.

“Tôi từng tận mắt chứng kiến thú nhân hoàn thành thử nghiệm của Thần Thú với cơ thể be bét máu đấy.”

“Tôi là người chữa thương cho anh ta đấy. Các vết thương thật đáng sợ…”

Diêu Tinh cắn môi hạ quyết tâm. Cô véo thật mạnh vào đùi mình, chạy lên phía trước, giang hai tay chặn đường đi của nhóm giống cái lớn tuổi.

“Các dì làm ơn nói cho cháu biết về thử nghiệm của Thần Thú đi.”

Cơn đau ở đùi làm nước mắt cô ứa ra. Diêu Tinh hít mũi, nhỏ giọng cầu xin. “Các dì cũng có bầu bạn, cũng hiểu tâm trạng lo lắng cho an nguy của thú nhân mà. Cháu cầu xin các dì nói cho cháu biết đi. Cháu lo cho anh Bác Văn lắm.”

Giống cái lớn tuổi luôn dễ mềm lòng. Một giống cái hỏi. “Tại sao cháu không biết gì về thử nghiệm của Thần Thú vậy?”

“Cha cháu mất sớm, mẹ cháu vứt bỏ cháu từ bé. Không có ai truyền dạy các kiến thức này cho cháu. Cháu biết trước đây không hòa đồng với mọi người là cháu sai. Nhưng cháu từ bé đã luôn thui thủi một mình, cháu không biết cách nói chuyện với mọi người. Cháu xin lỗi…” Diêu Tinh càng nói càng rơi nhiều nước mắt.

Nhóm giống cái nhớ đến hoàn cảnh mồ côi của cô, nhận ra tộc sư tử đã đối xử khá bất công với Diêu Tinh. Giống cái là để yêu thương, không phải để bị bắt nạt.

Diêu Tinh thành công lấy được sự cảm thông của nhóm giống cái. Cô khai thác đầy đủ về thử nghiệm của Thần Thú.

Thử nghiệm của Thần Thú là một mê cung nằm trong hầm mộ các bộ tộc. Thú nhân hoặc giống cái chết sẽ bị ném xác xuống đây. Thế giới này không chôn cất người chết.

Thử nghiệm diễn ra trong bảy ngày bảy đêm.

Người tham gia thử nghiệm không được mang theo vũ khí, thức ăn, nước uống.

Bên trong mê cung là linh hồn tổ tiên của các bộ tộc, là khí độc bốc lên từ xác chết, là các loài dã thú hung ác nhất.

Từ xa xưa, chỉ có thú nhân muốn chứng minh bản thân không phản bội bộ tộc, không phải là gián điệp, không làm hại người trong tộc, không phản bội bầu bạn thì mới tham gia thử nghiệm của Thần Thú.

Hiện tại, nếu thú nhân hoặc giống cái xảy ra tranh chấp, tộc trưởng không phân xử được thì có thể chọn tham gia thử nghiệm của Thần Thú để chứng minh sự trong sạch hoặc đạt được sự thắng lợi trong phán xử.

“Chỉ cần Bác Văn hoàn thành thử nghiệm của Thần Thú thì tương đương Thần Thú công nhận sự trong sạch của cháu.” Một giống cái thở dài, thương tiếc nhìn Diêu Tinh.

Diêu Tinh rùng mình sau khi hiểu rõ mọi chuyện. Cô dò hỏi. “Có nhiều thú nhân sống sót khi tham gia thử nghiệm không?”

“Mười thú nhân đi vào thì chỉ có một người sống sót đi ra.”

“Thú nhân duy nhất mà tôi biết sống sót được, về sau cũng chết vì mất máu quá nhiều.”

Hai mắt Diêu Tinh sáng lên khi nghe thấy máu. Cô vội vàng cảm ơn nhóm giống cái.

“Cháu phải nấu nướng cho Bác Văn ăn no trước khi tham gia thử nghiệm. Cảm ơn các dì đã nói chuyện với cháu.”

Nhóm giống cái nhìn theo cô rồi lắc đầu. Giống cái trẻ tuổi bây giờ thật lạc quan.

Những người này không hề biết suy nghĩ thật trong đầu Diêu Tinh. Cô về lều lấy thịt tươi mới ra nướng để ăn mừng.

“Bậy nào! Không phải ăn mừng. Mình chỉ muốn anh ta ăn no, không cần làm con ma đói thôi.” Diêu Tinh bò rạp trên đất, thổi phù phù vào than củi để nhóm bếp. Cô vui vẻ đến mức nói hết suy nghĩ trong đầu ra ngoài.

“Mình không cần phải tự tay gϊếŧ anh ta nữa. Chỉ cần đợi anh ta bê bết máu trở về là mình có máu chứa Hắc Tinh. Thật tốt! Anh ta to béo khỏe mạnh như thế, mất chút máu cũng không chết được.”

Trong khi Diêu Tinh hào hứng chuẩn bị thức ăn để chào đón Bác Văn về nhà thì anh nghe thấy tiếng tranh cãi của giống cái ở nơi hẻo lánh.

“Tên khốn kia không tìm được Diêu Tinh để giải quyết nên đè tớ ra làm… Nếu tớ có thai thì làm sao… hu hu… Bây giờ anh ta ép tớ kết bầu bạn… nếu không nghe lời thì sẽ tố cáo chuyện này với tộc trưởng… hu hu…”

“Có ai biết chuyện cậu lấy lá Tích từ chỗ tớ không?”

“Không, tớ đâu ngu ngốc như vậy… tớ chưa nói với ai…”

“Tốt lắm!” Hiểu Khê mỉm cười hài lòng. Con dao đá trên tay cô ta đâm thẳng vào cổ họng đối phương.

“Cậu… dám… gϊếŧ…” Đối phương phun ra ngụm máu, ngã xuống đất.

Hiểu Khê ngồi xuống bên cạnh, lấy máu đối phương bôi lên khắp cơ thể. Sau đó cô ta tự đâm dao vào tay mình.

Bác Văn đi gần tới nơi thì nghe thấy tiếng khóc lớn cầu cứu.

“Cứu tôi… A Tuệ gϊếŧ người…”