Chương 13: Bị vu khống

Hắc Tinh có trong máu thú nhân? Diêu Tinh hoảng sợ đánh rơi bát thuốc. Cô liên tục gọi to trong đầu.

“Tôi lấy Hắc Tinh bằng cách nào?”

“Này, viên đá? Tôi phải rút hết máu của anh ta à?”

“Dùng phương pháp gì để lọc Hắc Tinh từ máu vậy? Trả lời tôi đi! Đừng có im lặng như vậy chứ!”

“Em làm cái quái gì vậy hả?” Cơn đau cùng tiếng quát kéo tỉnh Diêu Tinh.

Cô sờ lên tai, ngơ ngác nhìn Bác Văn. “Anh… anh cắn tai tôi? Anh là chó hả?”

“Tôi là sư tử! Em đang nghĩ đến ai?”

Bác Vằn cúi đầu, dí sát vào mặt cô. Đôi mắt đen nhánh hoảng loạn lảng tránh khiến cơn tức đầy ứ ngực Bác Văn. Giống cái này không những chọc ngón tay vào vết thương làm máu chảy nhiều hơn, mà còn lơ đãng nghĩ ngợi lung tung trong khi bôi thuốc. Đúng là giống cái không dễ thương!

Diêu Tinh thấy khó chịu vì bị Bác Văn ôm chặt. Cô vùng vẫy, đánh vào bàn tay đang siết chặt eo mình.

“Anh buông tôi ra! Thuốc bị đổ hết rồi, để tôi đi lấy thêm. Vết thương của anh đang chảy máu kìa…”

“Em làm chảy máu tay tôi!” Anh dứt khoát định tội cho cô.

Diêu Tinh trợn trắng mắt, biết là không thể nói lý với người này.

“Bác Văn, con đang làm gì ở đây?” Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ sau lưng hai người.

Diêu Tinh quay lại và nhận ra là tộc trưởng cùng bầu bạn của ông. Chính xác là bố mẹ chồng của thân thể này. Cô cấu vào bàn tay đang đặt trên eo mình, nhỏ giọng nhắc nhở.”

“Buông tôi ra! Anh không thấy là mọi người đang nhìn à?”

Bác Văn nhíu mày, đột nhiên thấy bực bội, không vui. Cô ghét bị anh ôm?

“Không phải con đi tìm Y Sư để lấy thuốc hay sao? Tại sao tay vẫn còn chảy máu thế này?” Giống cái tóc xoăn đi đến kéo cánh tay Bác Văn, khéo léo tách anh ra khỏi Diêu Tinh. Lan Nhi là bầu bạn của tộc trưởng, mẹ của Bác Văn. Bà chưa từng giấu giếm việc bản thân ghét Diêu Tinh.

Tộc trưởng tiến lên thông báo với Bác Văn việc vận chuyển thịt tươi đến nơi cất giữ để dùng trong mùa tuyết rơi. Bác Văn trở nên nghiêm túc khi bàn chuyện quan trọng trong tộc. Đến khi anh chợt nhớ ra, quay đầu tìm kiếm thì Diêu Tinh đã trốn mất.

Diêu Tinh nhập hồn vào cơ thể này nên không có tình cảm với gia đình nhà chồng. Cô cảm nhận rõ ràng cặp vợ chồng thú nhân này chán ghét cô.

“Hừ! Đừng mong mình lấy lòng người không quan trọng.” Diêu Tinh bĩu môi. Cô quyết định kiểm tra máu các thú nhân khác. Nếu thú nhân khác có Hắc Tinh trong máu thì cô sẽ không cần tiếp tục dây dưa với Bác Văn.

Bởi vì giống cái ghê tởm mùi thuốc nên không ai tình nguyện hỗ trợ Y Sư chữa thương cho thú nhân. Hai phụ tá của Y Sư bận tối mặt tối mũi, vừa thấy Diêu Tinh đi đến liền chộp lấy cô, nhét cho bát thuốc lớn rồi đẩy về nhóm thú nhân ngồi xổm gần đó.

“Nhanh đi bôi thuốc cho họ đi. Thú nhân khỏe mạnh đến mấy cũng không chịu được việc mất nhiều máu đâu.”

Hai mắt Diêu Tinh phát sáng khi thấy vết thương chồng chất trên cơ thể nhóm thú nhân này. Cô nhiệt tình kiểm tra vết thương trên cơ thể thú nhân. Dù sao cô cũng là giống cái, cơ thể luôn có mùi thơm dịu nhẹ, tay nhỏ nhắn, da mịn màng, cứ sờ soạng khắp người thú nhân khiến nhiều người xấu hổ ngại ngùng.

“Anh ngồi yên để tôi sờ vết thương ở ngực xem nào.”

“Cơ bắp ở tay anh thật đẹp. Vết thương này lớn quá!”

“Diêu… Tinh… cô đã có bầu bạn rồi. Cô để tôi tự bôi thuốc đi! Tôi không muốn bị Bác Văn đánh chết đâu.” Một thú nhân rụt rè đề nghị. Cơ thể gã ngọ nguậy khi tay Diêu Tinh đè bả vai, tay kia sờ khắp ngực gã. Thuốc của Y Sư cầm máu rất tốt nhưng tại sao giống cái này cứ kéo miệng vết thương để nhìn vào trong vậy?

Diêu Tinh dí sát mắt vào vết thương, thất vọng vì không thấy tia sáng lấp lánh màu vàng. Cô xụ mặt như bị bắt nạt, giọng nói không vui.

“Đừng nhắc đến thú nhân đáng ghét đấy với tôi!”

“Em không muốn nhắc đến tôi thì muốn nhắc đến ai?” Giọng nói lạnh lùng đâm vào tai Diêu Tinh.

Cô không cần quay lại cũng đoán ra là ai. Diêu Tinh coi như không nghe thấy câu hỏi của Bác Văn, đi đến thú nhân phía sau, mỉm cười dịu dàng.

“Để tôi bôi thuốc cho anh nhé.”

Thú nhân run lẩy bẩy nhìn khuôn mặt khủng bố của Bác Văn. Áp lực từ con trai tộc trưởng lớn đến mức gã sắp quỳ xuống đất lạy Diêu Tinh, xin cô buông tha cho gã. Là thú nhân, gã hiểu sự độc chiếm giống cái khủng khϊếp thế nào. Tại sao gã lại bị thương trong khi chiến đấu với Khốc Khốc cơ chứ? Nếu gã không bị thương thì sẽ không cần giống cái của Bác Văn bôi thuốc.

Diêu Tinh không đọc được suy nghĩ của thú nhân trước mặt, cô kéo bàn tay đang che vết thương trên ngực, dỗ dành nói.

“Đừng sợ, bôi thuốc sẽ hết đau. Anh ngồi yên để tôi…”

“Chị Diêu Tinh thật quá đáng!” Tiếng quát bất mãn cắt ngang lời Diêu Tinh. Cô rùng mình bởi chất giọng ngọt ngào của Hiểu Khê.

Diêu Tinh điềm tĩnh quay người, nhìn Hiểu Khê chạy đến bên cạnh Bác Văn. Giọng cô ta ngày càng lớn, cứ như muốn toàn bộ người nơi này đều nghe thấy.

“Anh Bác Văn vì bảo vệ bộ tộc mà bị thương. Vậy mà chị trốn ở đây nắm tay nắm chân thân mật với các thú nhân khác. Tại sao chị lại đối xử với anh ấy như vậy?”

Các giống cái khác vây quanh Hiểu Khê như đã hẹn trước. Dẫn đầu là A Tuệ đanh đá. Cô ta chỉ tay vào Diêu Tinh, lớn tiếng mỉa mai.

“Chị đúng là lẳиɠ ɭơ, làm mất mặt giống cái. Chị xem có giống cái nào sờ soạng thú nhân như vậy không hả?”

“Chị đã có bầu bạn rồi, chị có biết xấu hổ hay không hả? Giữa ban ngày ban mặt đi quyến rũ thú nhân, thật kinh tởm!”

Các thú nhân bị thương rụt lùi về phía sau, không ai muốn bị hiểu lầm là có quan hệ mờ ám với Diêu Tinh.

Đột nhiên bị vu khống là lẳиɠ ɭơ, quyến rũ thú nhân, Diêu Tinh hiền đến mấy cũng biết nổi giận. Cô tự cắn vào lưỡi thật mạnh. Đau đớn làm cô ứa nước mắt. Cô tủi thân nói.

“Tôi… tôi chỉ muốn phụ giúp Y Sư bôi thuốc cho thú nhân bị thương trong tộc. Tôi không có cướp việc bôi thuốc cho Bác Văn của Hiểu Khê đâu. Đừng mắng chửi tôi mà…”

“Bác Văn không phải của em… không, anh ấy là của em, không không phải… Diêu Tinh, chị đừng hiểu lầm em mà…” Hiểu Khê bối rối đến mức lời nói loạn xa. Cuối cùng cô ta ôm mặt bật khóc nức nở. Các giống cái vây quanh dỗ dành.

Người trong tộc bắt đầu vây lại tò mò. Nhiều người không biết đầu đuôi câu chuyện, chỉ nghe giống cái chửi mắng Diêu Tinh lẳиɠ ɭơ đi quyến rũ thú nhân khác.

Diêu Tinh biết bản thân không đấu lại nhóm giống cái đanh đá kia nên lùi về phía sau, ý định bỏ trốn. Bát thuốc trên tay cô đột ngột bị giật lấy, ném vào thú nhân gần nhất. Cơ thể cô bị đuôi con sư tử trắng quấn lấy, ném lên lưng.

Bác Văn biến thành sư tử và cõng Diêu tinh biến mất trước mắt mọi người. Từ trước đến nay, Bác Văn luôn dỗ dành Hiểu Khê mỗi khi cô khóc. Hiện tại anh lựa chọn Diêu Tinh khiến cô ta ghi thù trong lòng. Cô ta ôm mặt rấm rứt khóc, mắt lóe lên tia nham hiểm, ác độc.

Diêu Tinh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi nhóm giống cái ngang ngược, vô lý thì đã bị ném lên giường đá. Bác Văn đè lên người cô thật thô bạo.

“Cút xuống! Anh làm cái trò gì vậy?”

“Không phải em muốn quyến rũ thú nhân hả? Tôi cho phép em quyến rũ tôi.” Bác Văn xé rách mảnh da thú quấn quanh ngực cô.

Diêu Tinh nổi giận, tát vào mặt anh. “Anh tin lời đám giống cái ngu xuẩn kia hả? Từ bao giờ bôi thuốc trị thương lại thành quyến rũ thú nhân hả?”